Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn
Chương 34: Rung Động
Hai bên đều đang vui vẻ, ăn uống no say xong, Tiền Quốc Đống đột nhiên hỏi: “Cậu cứ như vậy mà rời khỏi trường học sao? Mặc dù hôm nay cậu đã đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, nhưng khẳng định vẫn sẽ có người cảm thấy là cậu bởi vì đã phạm sai lầm cho nên mới không được làm việc ở trường học nữa. Nếu như có chuyện đó xảy ra, thì cậu phải làm sao bây giờ?”Tô Cẩn Ngôn cười cười: “Mọi người từ khi nào mà trở nên rảnh rỗi như vậy? Thời điểm mọi người ăn uống no đủ, rảnh rỗi mới có thể nói vài câu đến chuyện của tôi. Lại chờ thêm một đoạn thời gian sau, phát sinh thêm nhiều chuyện khác hấp dẫn đi sự chú ý của mọi người, còn ai sẽ nhớ đến tôi là ai?”Tiền Quốc Đống cảm thấy cũng có đạo lý, chỉ là: “Làm sao, tự nhiên mọi chuyện lại trở nên rắc rối lớn như vậy.”Tô Cẩn Ngôn không nói, Từ Kiều Kiều kia thích ngấm ngầm giở trò xấu như vậy, không phát sinh ra chuyện mới là kỳ quái, cho nên anh chỉ cười nói: “Anh cứ chờ đi.”Lời này vừa nói, Tiền Quốc Đống lập tức liền biết trong lòng Tô Cẩn Ngôn đã có tính toán, anh ta cũng bỏ qua chuyện này không bàn đến nữa. Dù sao cũng không phải chuyện làm cho người ta vui vẻ gì, không cần nói đến cũng không cần thiết phải nhắc lại.“Đúng rồi, công việc của cậu là công tác ở đơn vị nào, về sao có thời gian tôi liền đến thăm anh. Không cần cùng tôi không làm việc với nhau liền trở nên xa cách.” Thanh niên trí thức là đến từ khắp nơi trên đất nước, tính cách cũng không giống nhau, muốn tìm được một người bạn có thể tâm sự với nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.“Làm sao thế được, anh yên tâm đi, tôi là làm việc tại phòng khám của công xã. Tôi đã xin ký túc cho nhân viên, tôi đã nhìn qua rồi, ký túc xá cách nhà anh rất gần, hai người chúng ta không muốn gặp cũng phải gặp thôi. Về sau anh có đau đầu, nóng sốt gì cũng có thể đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ khám cho anh thật tốt.”“Chuyện này thật sự quá tốt.” Tiền Quốc Đống nhịn không được cảm khái. Hai người ngồi đối mặt nhìn nhau cười ha ha.Trên bàn cơm, Tô Cẩn Ngôn cùng Tiền Quốc Đống cười cười nói nói. Thì Tiểu Hoa cùng Uông Hữu Tinh cũng lặng lẽ nói chuyện. Một bữa cơm, hai nhà đều ăn đến tận hứng, cả chủ và khách đều phi thường hài lòng vui vẻ.Sau khi giải tán, Tô Cẩn Ngôn cùng Từ Tiểu Hoa tâm trạng đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng, tuy rằng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm. Mấu chốt là công việc của hai người đều đã quyết định xong, chờ dời hộ khẩu của Tiểu Hoa, liền có thể chuyển ra ngoài Từ gia, không cần cùng Từ gia tức giận đây mới là chuyện làm người ta vui vẻ nhất.Cảm nhận được những cơn gió đêm nhẹ nhàng, Từ Tiểu Hoa không tự chủ được kéo cánh tay của Tô Cẩn Ngôn, nghiêng đầu tựa vào vai của anh.“Tô đại ca, cảm ơn anh.” Từ Tiểu Hoa không tự chủ được bộc lộ tình cảm, cô cảm thấy mấy ngày nay nhất định là những ngày hạnh phúc nhất trong đời mình.Tô Cẩn Ngôn sờ sờ đầu của Từ Tiểu Hoa: “Sao phải nói cảm ơn? Hai chúng ta mà còn phải nói những cái này sao? Nếu cần, cũng là anh nói cảm ơn với em.”Tiểu Hoa trừng lớn mắt, nghi ngờ mà nhìn Tô Cẩn Ngôn; “Tô đại ca ta sao lại phải nói cảm ơn em”Hai mắt mở to linh động giống như là con nai con đang chạy loạn ở trong rừng, Tô Cẩn Ngôn nhìn thấy liền tim đều đạp nhanh hơn vài phần. Anh cố gắng áp chế sự khác thường lại ở trong lòng, sờ sờ hai má của Tiểu Hoa.Vẫn là quá gầy đâu, phải nuôi béo một chút mới được. Tô Cẩn Ngôn nhịn không được mà ở trong lòng suy nghĩ. Trong cơn gió mang theo thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ, mùi hương có chút làm cho Tô Cẩn Ngôn mê say.“Hôm nay cũng chỉ có em đứng trước mặt bảo vệ cho anh, em thật sự là quá dũng cảm nha! Cho nên, em nói anh có nên cảm ơn em hay không?” Đôi mắt của Tô Cẩn Ngôn mang theo chút ý cười mà cong lên, giống như là một vầng trăng chiếu sáng trái tim của Từ Tiểu Hoa. Mặt trăng không có rực rỡ sức nóng như mặt trời nhưng lại có vầng sáng ấm áp.Mặt Từ Tiểu Hoa đỏ lên, nhịn không được mà cúi đầu, cô chỉ cảm thấy tim mình bình bịch mà nhảy lên.Tô Cẩn Ngôn đem Từ Tiểu Hoa ôm vào trong ngực, ánh dương đã lặn chỉ còn ánh sáng của hoàng hôn, lưu loát mà phô bày toàn bộ bầu trời, đám mây cũng bị nhuốm thành màu cam của quýt, chói lọi mà lóa mắt.Tô Cẩn Ngôn ở trên trán của Từ Tiểu Hoa mà đặt xuống một nụ hôn. Tâm hồn hai người đều chấn động, lẩn trốn ánh mắt của nhau.Từ Tiểu Hoa cảm giác trái tim của mình đang đập thật nhanh, vì sao cô cảm thấy mình toàn thân đều ngọt ngào giống như đang ăn một kẹo đâu? Ngọt đến trong lòng, những ngày đau khổ khi xưa giống như là không còn đáng sợ nữa.Tô Cẩn Ngôn cũng cảm thấy như thế, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày chính mình sẽ thích một ai đó, hôm nay thời điểm được Tiểu Hoa dũng cảm cảm vệ ở trước mặt mọi người, anh thừa nhận chính mình đã động lòng.Sau khi phát hiện chính mình động lòng, chỉ cần cùng Tiểu Hoa có một chút xíu tiếp xúc cũng khiến hắn trở nên chấn động. Anh nghĩ, muốn khắc chế chính mình, Tiểu Hoa còn quá nhỏ. Cô cái gì cũng không hiểu, càng không biết rõ cái gì mới là chân chính tình yêu.Anh không thể bởi vì cô còn nhỏ liền lợi dụng lúc người ta khó khăn mà làm càng. Anh nhất định sẽ đợi cô lớn lên, đợi cô có thể chân chính cảm nhận rõ được cảm xúc của chính bản thân mình, thì lúc đó anh nhất định sẽ bày tỏ rõ tâm ý của anh với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương