Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn
Chương 42: Xin Lỗi
Hai bên ngồi xung quanh bàn của Từ gia, ai nấy cũng mang sắc mặt nặng nề, ai nấy đều không chịu mở miệng trước, sợ đánh mất quyền chủ động. Cuối cùng vẫn là Từ Bảo Trung cảm thấy giằng co như vậy cũng không phải là cách, đành mở miệng nói chuyện: “Hiện tại ở đây đã không có người ngoài, thanh niên trí thức Tô cậu có yêu cầu gì thì có thể nói ra, bất quá không thể quá đáng. Tuy rằng tôi chịu sự uy hiếp của cậu, nhưng tôi vẫn có ranh giới cuối cùng, nếu như yêu cầu mà cậu đưa ra quá đáng thì tôi cũng không ngại cá chết rách lưới.”“Cùng lắm thì tôi không làm bí thư ở thôn này nữa, cho dù là vậy tôi còn có con tai, mấy đứa con trai của tôi không phải không có tiền đồ. Về phần cậu, đầu năm nay thanh niên trí thức chết ở nông thôn, không phải là chuyện thường gặp sao? Dù sao thì mấy người đều là người lớn lên ở trong thành, không chịu nổi những cái khổ ở nông thôn không phải sao? Sinh bệnh không kịp cứu chữa hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn không ai biết, không phải là quá dễ xảy ra chuyện sao?”Coi như là đã phải ngồi xuống để đàm phán, Từ Bảo Trung vẫn không nhịn được mà uy hiếp Tô Cẩn Ngôn, ông ta trước tiên là đem mấy đứa con trai có tiền đồ của mình ra, sau đó lại cảnh cáo Tô Cẩn Ngôn là một người ngoài mới đến đây, thâm ý trong lời nói không phải là quá rõ ràng sao?Tô Cẩn Ngôn lại không bị lời nói của ông ta uy hiếp, hừ lạnh một tiếng: “ông nghĩ tôi cùng Từ Bảo Hoa, Từ Kiều Kiều đều là cùng một loại người lòng tham không đáy, há mồm sư tử ngoạn sao?”“Tốt nhất là không phải!” Từ Bảo Trung lạnh lùng nói.Chỉ có hai người Từ Bảo Hoa cùng Từ Kiều Kiều, dáng vẻ hai người đều là muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại không được nói, chỉ có thể oán hận mà trừng mắt với Tô Cẩn Ngôn. Ngồi ở bên cạnh Tô Cẩn Ngôn là Tiểu Hoa cũng không nói gì, nhìn thấy Từ Bảo Hoa cùng Từ Kiều Kiều trừng mắt nhìn qua đây cô cũng trừng mắt nhìn lại.Tuy rằng thường ngày cô sợ hãi Từ Bảo Hoa cùng Từ Kiều Kiều, nhưng bây giờ có Tô đại ca ở bên cạnh, cô tuyệt đối không sợ, dù sao chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì con mắt của cô tuyệt đối trừng lớn hơn hai người kia.“Đầu tiên, Từ Kiều Kiều phải nói lời xin lỗi với Tiểu Hoa và tôi, yêu cầu này một chút cũng không quá đáng đi?” Làm sai chuyện liền phải xin lỗi, chuyện này không thể tránh khỏi.Tiểu Hoa nghe xong gật đầu, đúng đúng, Tô đại ca nói cái cái gì cũng đều đúng, phải xin lỗi , phải xin lỗi.Vì thế cô không nhịn được mà nói thầm một câu: “Xin lỗi!”Từ Kiều Kiều hung hăng trừng cô một cái, bị trừng Tiểu Hoa một chút cũng không sơ, nhìn vào mắt Từ Kiều Kiều nhấn mạnh: “Xin lỗi!”Từ Bảo Trung ba một tiếng tát ở trên đầu Từ Kiều Kiều một cái: “Trừng cái gì mà trừng? Là muốn thể hiện tròng mắt rất lớn sao? Còn không mau xin lỗi! Hay là mày thật sự muốn đi đến cục cảnh sát một chuyến?”Từ Kiều Kiều nhịn không được mà khẽ run rẩy một cái, bất đắc dĩ chỉ có thể nói một tiếng thật nhỏ xin lỗi.Tiểu Hoa rất đắc ý, nghe thấy được Từ Kiều Kiều xin lỗi, chẳng sợ âm thanh rất nhỏ nhưng cô như cũ vẫn rất vui vẻ. Đây chính là lần đầu tiên trong đời cô nghe được Từ Kiều Kiều xin lỗi mình.Tô Cẩn Ngôn cũng mặc kệ cô ta có tình nguyện hay không, nếu đã nói xin lỗi xong thì anh cũng nên tiếp tục nói tiếp: “Nếu đã nói lời xin lỗi thì hãy mau kêu cô ta lấy mặt dây chuyền mà cô ta đã lấy của Tiểu Hoa trả lại đây!”Từ Kiều Kiều vừa định nói mình không có lấy, bác cả của cô ta đã mạnh mẽ trừng mắt với cô ta một cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Kêu mày lấy thì liền đi lấy, chẳng lẽ người ta còn đổ oan cho mày.”Tô bảo trung đã cực kỳ mất kiên nhẫn với cô cháu gái của ông ta rồi, đã đập nhà của người ta coi như xong, vậy mà còn để cho người khác nhìn thấy được. Để cho người khác nhìn thấy còn chưa tính, vậy mà lại dám lấy đồ của người ta đem về, là sợ cảnh sát không tìm được vật chứng hay sao? Ngu như heo, thật sự là ngu như heo!Từ Kiều Kiều dùng răng nanh cắn chặt môi dưới, cả người đều bị tức đến run lẩy bẩy, cô ta thề, cô ta nhất định sẽ làm cho bọn họ trả một cái giá thật lớn, làm cho bọn trở nên nhục nhã gấp mấy lần cô ta hôm nay.Tiểu Hoa một tay nhanh chóng lấy mặt dây chuyền ở trong tay của cô ta, nhịn không được mà lấy vạt áo của mình lau qua lau lại dây chuyền, chờ đến khi cô xác định dây chuyền không có dính một hạt bụi nào mới cẩn thận từng li từng tí mà đem dây chuyền cất vào trong lòng mình.Tiểu Hoa trong mắt lóe lên giọt nước mắt vui mừng, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng khi mất đi lại có lại, cô không nhịn được mà nhìn Tô Cẩn Ngôn kêu một tiếng: “Tô đại ca…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương