Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
Chương 108: Cái bẫy
Editor: Thảo Giang
Nhiều ngày không gặp vẫn thấy Vương Tam lang phong lưu anh tuấn như cũ, ở trong cái hoàn cảnh bẩn thỉu lôi thôi, đâu đâu Nhị nương tử cũng nhìn thấy những tên đàn ông xấu xí thô thiển, cho nên giây phút này ở trong mắt Nhị nương, Vương Tam lang còn khôi ngô hơn cả so với lúc mới gặp, khiến lòng nàng ta rung động.
"Gần đây Nhị nương sống ổn chứ?" Vương Tam lang cười ấm áp như gió xuân.
Nhị nương lại u oán giống như oán phụ chốn khuê phòng, nàng ta bình tĩnh nhìn Vương Tam lang: "Không ổn, không giây phút nào là ta không nhớ về người cả."
Nụ cười trên mặt Vương Tam lang cứng lại, sau đó dốc hết sức giả bộ như không có việc gì, mất tự nhiên mà chuyển sang chủ đề khác: "Nhị nương, ta biết ngươi là cô nương tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, quả thật không nên chịu tủi nhục sống trong cái hoàn cảnh này, quá bất công với ngươi rồi."
Nhị nương buồn bã nói: "Cho nên người muốn cưới ta qua cửa hay sao?"
Ánh mắt Vương Tam lang lóe lên sự khinh thường, nhưng chỉ hiện lên trong giây lát, nhanh đến mức Nhị nương tử không kịp nhận ra.
"Nhị nương, ngươi biết cửa Vương gia chúng ta vô cùng cao, không thể nào đồng ý cho ta cưới một nữ tử đã từng gả cho một người khác được. Nhưng mà ta và ngươi cũng coi như đã từng âm thầm làm vợ chồng, ta cũng không đành lòng nhìn ngươi rơi vào kết cục như vậy, cho nên hôm nay cố ý tới đây để chỉ cho ngươi một con đường sáng."
Nhị nương cúi đầu, lúc này nàng ta cũng nhìn ra, cửa lớn của Vương gia nàng ta có làm gì cũng không vào được. Cao Nhị cũng không cần nàng ta nữa, nếu nàng ta không tái giá theo người khác, phải tự mình sinh hoạt sống nốt đời. Nhưng một mình nàng ta thì làm sao mà sống được, nàng ta phải đi đâu kiếm tiền đây, chỉ dựa vào mấy đồng lẻ thêu hoa này thì nàng ta cũng phải hít gió Tây Bắc để sống mất. Nếu như lấy chồng, gả cho nhà nào tốt cũng chỉ có thể tìm được một nam nhân giống như Cao Nhị. Nhưng lần này là tái giá, khả năng này cơ hồ cũng hiếm hoi. Nam nhân tốt làm gì có khả năng để mắt đến nàng ta được chứ, nếu gả cho người không tốt thế nào cũng bị đánh mắng, lại phải hầu hạ thêm một ông lớn.
Cho nên trong giây lát, Nhị nương đã đưa ra quyết định, nàng ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của Vương Tam lang.
Nhưng nàng ta vẫn nói với Vương Tam lang: "Vậy người và ta không có khả năng thật sao, rõ ràng chúng ta đều vừa ý đối phương như vậy mà."
"Chuyện đã qua rồi cũng không cần nhắc lại nữa, ta đồng ý chỉ cho ngươi một con đường, chỉ còn xem ngươi có chịu đi hay không thôi?" Vương Tam lang cứ nghĩ là Nhị nương chắc chắn vẫn sẽ gây rối vô ý vài câu với hắn, một loạt lời đã chuẩn bị hết ở trong bụng, vừa mới mở miệng ra định thuyết phục lại thấy Nhị nương đột nhiên đồng ý.
"Nếu đã không thể nào ở bên Tam Lang, vậy thì sống cuộc sống của mình cho thật tốt đi."
Vương Tam lang đã chuẩn bị một bụng lời nói, nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi có chút tức giận, cái người Nhị nương này đúng là bản tính lẳng lơ, không phải là một cô gái tốt, như thế này làm sao đòi tiến vào cửa Vương gia được.
"Được rồi, ngươi đi theo ta." Vương Tam lang đưa Nhị nương đến một chỗ cách hơi xa cửa hàng của Hùng gia, đứng ở đó nhìn.
Chuyện làm ăn của Hùng gia vẫn thịnh vượng như trước, người đến kẻ đi, trước khi đi khỏi không thể không bỏ bạc ra được.
Nhìn thấy người ta buôn may bán đắt, Vương Tam lang bực bội vô cùng, kìm nén lửa giận mà nói: "Trông thấy cửa tiệm kia không, là chuyện làm ăn của Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa. Chắc ta không cần phải nói Hùng gia thì ngươi cũng biết, việc buôn bán giấy một phần thuộc sở hữu của Hùng gia. Nếu ngươi có thể trèo lên hắn, mặc dù không trải qua khoảng thời gian vinh hoa phú quý như nhà ta, nhưng chắc chắn sẽ tốt gấp trăm lần so với sống ở nhà của Cao Nhị. Bây giờ việc buôn bán mì ăn liền của Cao Nhị chính là dựa vào Hùng gia. Nếu ngươi có thể giải quyết được với Hùng Tráng Sơn, sau này Cao Nhị cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi mà sống."
Nhị nương đã bị chuyện buôn bán làm ăn phát đạt của Hùng gia thu hút, không có tâm tư để ý đến chuyện khác nữa, thúc giục nói: "Nhưng như thế nào mới có thể tiếp cận được với Hùng lang quân chứ? Cũng không thể không có cớ gì, mà trực tiếp đi quyến rũ được."
Vương Tam lang không thể nhìn nổi bộ mặt xấu xí như sói đói thấy xương kia của Nhị nương, thật không hiểu sao lúc trước hắn lại bị ma xui quỷ khiến nhìn trúng loại nữ nhân này.
Vương Tam lang quay đầu qua, nhắm mắt làm ngơ: "Ngươi không cần phải để ý, ta sẽ có sắp xếp."
Nhị nương gật đầu, đến lúc này cũng không thèm giả bộ với Vương Tam lang nữa, trực tiếp hỏi: "Ngươi giúp ta như vậy, muốn ta làm gì?"
"Giúp ta lấy được bản vẽ công thức của Hùng gia, kể cả đồ ăn hay bình giữ nhiệt hoặc là bồn cầu xả nước, có thể lấy được cái nào hay cái đó, tất nhiên nếu lấy được công thức càng quý giá, thì ta sẽ cho ngươi càng nhiều lợi ích."
"Lợi ích gì, ngươi nói cụ thể một chút xem, nếu ta lấy được bản vẽ về bồn cầu xả nước thì tính như thế nào."
Vương Tam lang nói: "Nếu ngươi có thể lấy được bản thiết kế bồn cầu xả nước, ta sẽ cho người một ngàn lượng, khi đó nếu như ngươi còn muốn tiến vào cửa Vương gia, ta sẽ nạp ngươi làm thê thiếp. Chỉ cần có đơn điều chế, ngươi cứ yên tâm ta sẽ cam đoan cho ngươi cả một đời vinh hoa phú quý, cho dù sau này ta cưới vợ chính cũng tuyệt đối không làm khó ngươi."
Ngoài miệng Nhị nương đồng ý, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa cùng với Vương Tam lang, hắn cho nàng ta hai mươi lượng bạc trắng, Nhị nương cầm bạc đi đến của tiệm lẩu của Đào Hoa Nguyên ăn một bữa no nê, gọi toàn món đắt tiền như các loại hải sản, thịt cừu, tổng cộng bỏ ra hơn bốn lượng, số còn lại đổi thành bạc vụn hay ngân phiếu mệnh giá nhỏ mang theo bên người.
Cũng chả hiểu nghĩ như thế nào, Nhị nương lại còn quay lại tìm Cao Nhị.
Đôi mắt nàng ta ngấn lệ, cắn môi đến mức bật máu, nức nở không kiềm chế được: "Nhị lang, chúng ta không thể quay lại như trước kia được hay sao, chỉ cần ngươi gật đầu một cái ta sẽ liều chết mà quay lại. Nhị lang, ta hối hận rồi, ta phát hiện ra trong lòng ta vẫn luôn có hình bóng ngươi, qua một thời gian dài như vậy, nhưng ta vẫn không buông bỏ được ngươi."
Thấy nàng ta khóc đến tang thương như vậy, dù sao cũng đã từng làm vợ chồng, trong lòng Cao Nhị cũng không đành. Nhưng cơn giận này đã là nam nhân sẽ không thể tha thứ nổi, lúc Nhị nương rời đi Cao Nhị đã sớm thề nửa đời sau cho dù có phải cô độc, cũng chắc chắn không quay lại với Nhị nương tử.
Cao Nhị thở dài nặng nề: "Nhị nương, chúng ta đã không thể quay lại được nữa rồi, sau này cứ sống cuộc sống của riêng mình cho tốt đi, hy vọng Vương Tam lang kia có thể đối xử tốt với ngươi."
Nhị nương tử khóc ròng nói: "Hắn không đối xử tốt với ta, rất tồi tệ, đã lâu rồi hắn còn không thèm đoái hoài gì đến ta."
Lúc đầu Cao Nhị còn có một chút thương hại, nhưng sau khi nghe Nhị nương nói như vậy, máu toàn thân như lạnh xuống, hắn lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi mới tới tìm ta nói muốn quay lại sao?"
Lúc này Nhị nương tử cũng nhận ra mình nói lỡ lời, nhưng Cao Nhị đã không cho nàng ta cơ hội giải thích, đuổi nàng ta đi.
"Nhị lang, sao ngươi lại tuyệt tình như thế chứ, ngươi có biết lần này có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hay không, cái tên Vương Tam lang kia không phải là người mà, hắn muốn ta đi quyến rũ lang quân Hùng gia. Ngươi có cần ta hay không, ta cũng chỉ có thể nghe lời của hắn mà làm, nếu không ta cũng không sống nổi nữa, ta không có tiền."
Giờ phút này Cao Nhị chỉ có thể cười lạnh, vậy mà hắn lại không biết nương tử của mình đúng là loại người như thế.
Nhị nương khóc lóc cầu xin một lúc, Cao Nhị vẫn không bị lay động, cuối cùng Nhị nương thẹn quá hóa giận. Ánh mắt nàng ta nhìn Cao Nhị lúc này như tẩm độc, thấp giọng thề nói: "Cao Nhị, đợi ta vào cửa Hùng gia, sau này ngươi sẽ biết tay, khi đó đừng trách ta không nể mặt con cái, càng đừng hối hận tại sao hôm nay lại đối xử với ta như vậy."
Nhị nương phẫn hận mà rời đi.
Chuyện buôn bán của Hùng gia càng ngày càng vào nề nếp, những người thuê được xem qua cũng đều trung thực đáng tin, cho nên Đường Thọ cũng không có ý định ở lại đây nữa, nói thật lòng chỉ mới rời đi ba tháng, mà cậu đã vô cùng nhớ nhà rồi.
Đường Thọ dọn dẹp quần áo, dự định mấy hôm sau lên đường về nhà: "Nhị lang, ngươi còn muốn mua cái gì nữa không?"
Hùng Tráng Sơn nhìn quần áo của mình, chỗ quần áo này là sau khi đến Đông Kinh, Đường Thọ dựa theo những kiểu dáng phổ biến ở Đông Kinh làm cho hắn, hoặc trong lúc tình cờ gặp được bộ quần áo nào vừa vặn kiểu dáng lại đẹp mắt cũng lập tức mua luôn. Quần áo này đã nhiều tới mức không nhét nổi rồi.
"Không có gì muốn mua." Hùng Tráng Sơn lắc đầu.
Đường Thọ nói: "Sắp phải đi rồi, mấy ngày này chúng ta đến Kinh lâu ăn cơm đi, quay lại thôn Hạnh Hoa rồi sẽ không được ăn đâu."
Kinh lâu là một quán rượu vô cùng nổi danh ở Đông Kinh, đồ ăn được làm vừa khéo léo lại vô cùng ngon, chỉ có điều là một chút ít thôi mà đắt dọa người. Chẳng qua thấy mình sắp rời khỏi đây rồi, còn kiếm được nhiều tiền lời như thế, cho nên Đường Thọ cũng sẵn sàng tiêu phí tại chỗ này lần cuối cùng.
Sau khi thu dọn xong đồ vật, hai người đi đến Kinh lâu. Tiểu nhị vừa nhiệt tình lại hiếu khách, nhưng cũng không thể so được với phục vụ ở tiệm lẩu Hùng gia, Đường Thọ gọi mười đĩa món ăn, một tô cơm to. Tiểu nhị bị dọa sợ, dường như chưa từng gặp vị khách nào có thể ăn nhiều như vậy bao giờ, nơm nớp lo sợ nhắc nhở nói: "Nhiều như thế này e là hai vị ăn không hết đâu."
Đường Thọ không giải thích, chỉ cười cười một cái. Kết quả đến khi tính tiền, tiểu nhị nhìn lại, đồ ăn trên bàn đã hết, trong tô cơm cũng chẳng còn một hạt gạo nào. Nhưng mà tiểu nhị cũng không dám vì thế mà khi xem thường hai người, bởi vì Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn ăn mặc vô cùng sang trọng, đặc biệt là Hùng Tráng Sơn, lại đeo thắt lưng có đai ngọc mà Kim Cẩm Trình đã đưa tới. Vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ, chủ nhân của nó không phú thì cũng phải quý.
Sau khi thanh toán hết tiền ăn, tiểu nhị cung kính nói: "Hoan nghênh hai vị lần sau trở lại, ông chủ bọn ta nói, nếu hai vị lại đến, chúng ta sẽ tặng các ngươi một đĩa đồ ăn đặc biệt miễn phí."
Đường Thọ cũng không thấy có gì không được cả, cười tủm tỉm nói: "Được." Sau đó chọc chọc vào eo Hùng Tráng Sơn: "Nhị lang, may mà ngươi cưới ta, nếu đổi thành người khác đã sớm chê ngươi ăn sạt nghiệp rồi."
Hùng Tráng Sơn nghĩ thầm, lúc trước khi cưới ngươi, ta cũng ăn hết lượng này cơm, cũng chẳng có gì giống như sạt nghiệp mà không sống nổi. Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt Hùng Tráng Sơn vẫn gật đầu tựa như vô cùng tán thành. Đường Thọ bị biểu cảm này của hắn lấy lòng, nhón chân lên ghé bên tai Hùng Tráng Sơn, mềm mại mà gọi một tiếng: "Tướng công~"
Ngay lập tức ánh mắt Hùng Tráng Sơn sâu thẳm như nhiễm mực, nhìn Đường Thọ dần dần trở nên nguy hiểm, giống như là dã thú chuẩn bị săn mồi.
Mồi xong, cũng cháy rồi, Đường Thọ lập tức mặc kệ, cậu làm như không phát hiện ra cái gì, nói: "Ai chà, sắp phải rời khỏi đây rồi, một lát nữa chúng ta phải đến cửa tiệm bàn giao lại cho chưởng quỹ thật tốt thôi."
Hùng Tráng Sơn nhìn cậu một cái thật sâu, cũng không nói gì.
Đường Thọ khoan thai đi về phía trước, trong lòng không khỏi đắc ý.
Bên trong cửa hàng lúc này rất đông khách, chưởng quỹ không có phút giây nào được nhàn rỗi, thật vất vả mới có chút thời gian nghe Đường Thọ phân phó. Đúng lúc vừa nói xong, thì thấy có một nam nhân đi vào cửa đang ngó nghiêng tìm kiếm, sau khi trông thấy Đường Thọ thì hai mắt như sáng lên.
"Hùng phu lang, ta là Cao Nhị, trước đây ta vẫn luôn nhập hàng ở nhà ngươi."
"A, là ngươi à." Đường Thọ ra vẻ chợt nhớ ra, cũng không biết có nhớ ra người trước mắt là ai hay không: "Ngươi qua đây là muốn mua bình giữ nhiệt hay là bồn cầu xả nước?"
Cao Nhị vội vàng lắc đầu khoát tay: "Không, không phải, quá đắt, ta không thể mua nổi." Hắn xoa xoa tay, mặt có chút đỏ: "Lần này ta tìm người là có chuyện muốn nói."
Đường Thọ không nghĩ ra mình và hắn thì còn có chuyện gì để nói, nhưng vẫn khách sáo mời người đi vào phòng đằng sau, rót nước trà.
"Cái kia, chuyện này..." Cao Nhị ấp a ấp úng một hồi mới nói: "Không biết người có biết Vương Tam lang hay không?"
Đường Thọ hơi nheo mắt lại: "Nếu biết thì sao, không biết thì thế nào?"
Cao nhị vội vàng nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là..." Hạ quyết tâm một cái, Cao Nhị nhắm mắt lại nói: "Nương tử của ta đã từng chạy theo Vương Tam lang, hôm qua bỗng nhiên quay lại muốn tái hợp cùng với ta, ta không đồng ý, nàng ta lại nói Vương Tam lang kia giờ cũng không cần nàng ta nữa, sai khiến nàng ta đến câu dẫn Hùng lang quân."
"Lúc đầu ta cũng không nghĩ ra được lang quân của Hùng gia là các người, lúc sau mới càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, Hùng gia mà gần đây làm ăn có danh có tiếng cũng chỉ có các người." Cao Nhị nói: "Lúc trước nương tử bỏ ta theo người khác, ta đã tâm lạnh như tro tàn rồi, nghĩ cả đời này vẫn thế. Sau này nhờ có mì ăn liền của người ta mới tiếp tục làm ăn, thời gian trôi qua mới khá lên, có thể tiếp tục trang trải cuộc sống. Từ đáy lòng ta luôn biết ơn người, cũng kính trọng nhân phẩm của người và Hùng lang quân, coi như để báo đáp, mặc kệ không cần biết nàng ta có tới đây hay không, ta cũng phải nói trước cho người một tiếng, có thể chuẩn bị trước vẫn tốt hơn."
Đường Thọ cười lạnh.
Vương Tam lang? Cũng đến lúc rồi à.
"Đa tạ, ta sẽ đề phòng, lần sau ngươi đến nhập hàng, ta sẽ giảm giá cho ngươi."
Cao Nhị vội nói: "Không cần, trong lòng ta người đã như ân nhân rồi. Không có Hùng gia thì ta cũng chẳng biết bây giờ mình thành cái dạng gì nữa."
Khách sáo vài câu, Cao Nhị lập tức cáo từ, Đường Thọ đứng dậy tiễn hắn, vừa đi ra cửa, đã nghe thấy một tiếng thét, ngay sau đó một nữ nhân nhào về phía Hùng Tráng Sơn.
Hùng Tráng Sơn lạnh mặt lách người tránh thoát, nữ nhân kia lập tức ngã nhào đúng vào bên trong cửa tiệm, quăng mạnh nghe bộp một cái. Nàng ta ngẩng đầu, có chút u oán nhìn chằm chằm Hùng Tráng Sơn.
Hùng Tráng Sơn chả quan tâm đến nàng ta, đi đến bên Đường Thọ ở cạnh đó, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của nữ nhân kia, Cao Nhị lại kinh ngạc.
Hắn vừa muốn mở miệng để vạch trần thân phận thật của nữ nhân kia thì Đường Thọ đã mở miệng trước một bước, cắt ngang lời Cao Nhị muốn nói.
"Chưởng quỹ, lấy cho vị khách này một bình giữ nhiệt, hình như ta nhớ bình giữ nhiệt họa tiết hoa mẫu đơn mà hắn muốn, chúng ta còn một cái."
Chưởng quỹ nhìn nhìn Đường Thọ, lại nhìn Hùng Tráng Sơn một cái, cuối cùng lại nhìn nữ nhân đang ngã ngồi trên đất kia, tròng mắt xoay vòng vòng, vỗ đùi: "Phải vậy không, người không nói là ta cũng quên mất đấy. Cứ nghĩ là không còn loại bình này cơ, để ta đi tìm lại xem."
Chưởng quỹ tìm kiếm lúc lâu, cuối cùng mới tìm thấy bình giữ nhiệt họa tiết hoa mẫu đơn: "Khách quan, của ngài đây."
Cao Nhị cầm bình giữ nhiệt mà tay chân luống cuống, nói cũng lắp bắp: "Ta, ta không có..."
Đường Thọ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta, đây là chút lòng thành, nhất định ngươi phải nhận."
Cầm bình giữ nhiệt mà con trai vẫn luôn hằng ao ước, nhưng Cao Nhị cũng không vui vẻ gì, ngược lại trong lòng khó chịu đè nén. Dù sao đây cũng coi như là dùng Nhị nương tử đổi lấy, cho dù hắn có dùng cũng thấy khó chịu.
Cao Nhị nhìn Nhị nương tử với ánh mắt phức tạp, muốn dùng ánh mắt ra hiệu nhắc nhở cho nàng ta một chút, cho rằng bọn họ là vợ chồng nhiều năm như vậy, chắc chắn nàng ta có thể hiểu ánh mắt của hắn. Nhưng Nhị nương tử còn chẳng thèm liếc tới hắn, lúc này trong mắt toàn là bóng dáng của Hùng Tráng Sơn. Sự tham lam trong mắt cứ nghĩ là che giấu rất tốt, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Nếu Nhị nương tử chịu nhìn Cao Nhị một chút, sẽ hiểu ngay được ánh mắt của Cao Nhị, sẽ nhận ra rằng Hùng gia đã biết hết kế hoạch của nàng ta, có thể thoát khỏi một kiếp. Nhưng đến cùng Nhị nương tử cũng không bố thí cho Cao Nhị một ánh mắt, Cao Nhị nản lòng thoái chí cầm bình giữ nhiệt rời đi.
"Con nhỏ kia đang ở đâu?" Lúc này một đám côn đồ đuổi tới, tra xét trong ngoài các cửa hàng, đang tìm Nhị nương.
Nhị nương vừa nhìn thấy bọn hắn, nước mắt lập tức chảy xuống, bổ nhào vào bên chân Hùng Tráng Sơn, muốn ôm lấy chân của Hùng Tráng Sơn nhưng lại bị Hùng Tráng Sơn rút chân về, tránh khỏi.
Tiếng khóc của Nhị nương chợt ngừng lại, sau đó lại giả bộ không có chuyện gì mà tiếp tục khóc lên: "Cầu xin người cứu lấy ta, bởi vì cha ta nợ bọn họ hai mươi lượng bạc cho nên những người kia đòi bắt ta bán đến thanh lâu, cầu xin ngươi cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa để báo đáp ngươi."
Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi mà được hai mươi lượng, không đáng."
Tiếng khóc của Nhị nương im bặt, cả người cứng đờ. Đám côn đồ ở phía sau chuẩn bị một bụng lý do rút lui lúc này quay ra nhìn nhau, đều bị lời nói của Hùng Tráng Sơn làm nghẹn lại, cái này đâu giống kế hoạch trước đó chứ. Cuối cùng cũng là lão đại của đám côn đồ hung dữ tùy cơ ứng biến nói: "Ngươi đúng là tốt số đấy, vậy mà quen biết Hùng lang quân, lần này ta sẽ tha cho ngươi một mạng, lần sau đừng để ta gặp được ngươi, nếu không..."
Nhị nương lúc này cũng không quên diễn kịch, cả người cứ vậy mà run rẩy, giống như bị dọa sợ thật. Sau khi đám người kia rời đi, Nhị nương lập tức quỳ xuống đất dập đầu lạy Hùng Tráng Sơn: "Đa tạ lang quân đã cứu mạng, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp nguyện ý đi theo bên người lang quân làm nô làm tỳ, mặc người sai bảo."
Đường Thọ nhẹ nhàng khoác tay Hùng Tráng Sơn, không cho hắn nói chuyện, sắc mặt cậu lúc này cũng lạnh lùng đến dọa người.
"Nhị lang, nếu vị nương tử này đã tình nguyện, chúng ta cũng cho nàng ta một cơ hội để báo đáp đi."
Nhị nương mừng rỡ vội vàng cúi đầu lần nữa.
Đường Thọ lại cười một cái vô cùng lạnh lẽo.
Hai ngày sau, Hùng gia lên đường về thôn Hạnh Hoa. Dọc đường này Nhị nương tử nói làm nô tỳ đúng thật làm tròn chức vụ từ bưng trà rót nước, lấy nước tắm, nếu không phải Hùng Tráng Sơn không cho phép, có khi còn có thể đến kỳ lưng cho hắn nữa kìa. Khóe môi Đường Thọ nhếch lên tia cười lạnh, nhìn Nhị nương tử ra sức nhảy nhót dưới mắt mình.
Ngày hôm đó dừng chân tại khách điếm dùng bữa, Nhị nương tử lập tức gắp cho Hùng Tráng Sơn một miếng thịt, so với chính phu lang như Đường Thọ còn ân cần hơn kìa.
"Lang quân, người ăn thêm một chút thịt đi, tốt cho cơ thể."
Hùng Tráng Sơn lập tức quăng đũa sang một bên, Đường Thọ cười như không cười nói: "Không phải Nhị nương đến Hùng gia bọn ta làm nô tỳ hay sao, cứ yên phận mà làm nô tỳ đi chứ, ai đời tỳ nữ lại ăn cơm cùng một bàn với chủ nhân, trong bữa còn gắp thức ăn cho lang quân nhà người ta nữa."
Nhị nương tử đỏ mắt, khiến người ta nhìn mà thương, quay qua phía Hùng Tráng Sơn mềm giọng nói: "Lang quân~" Một tiếng này có thể khiến cho xương cốt nam nhân nháy mắt mềm nhũn, vậy mà Hùng Tráng Sơn chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Xuống dưới." Đường Thọ nổi giận, Nhị nương tử thấy Hùng Tráng Sơn mặt không đổi sắc, cắn răng đứng lên, lùi sang một bên.
"Nhị lang, ăn cơm."
Hùng Tráng Sơn lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Dơ bẩn rồi, không ăn nổi."
Đường Thọ cười phốc một cái, trong lòng cảm thấy thoải mái: "Tiểu nhị, mang những đĩa đồ ăn này xuống đi, lại lên cho ta một bàn ăn như đúc."
"Chỗ này còn chưa ăn được mấy miếng mà?" Tiểu nhị kinh ngạc nói.
"Dơ bẩn rồi, bị đũa của người nào đó làm bẩn hết rồi."
Tiểu nhị nhìn thấy nữ nhân đứng một bên sắc mặt đỏ bừng, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hạ nhân muốn bò lên giường chủ, chuyện này cũng thấy không ít.
"Được rồi, để ta đổi bàn khác." Tiểu nhị cao giọng nói: "Mấy thứ đồ ăn bị làm bẩn này đúng là không nên ăn bừa, sợ là bị bệnh tật."
Đường Thọ cười nói: "Còn không phải sao."
Nhị nương tử vừa thẹn lại vừa giận, hận không thể tìm ra khe đất nào mà chui xuống. Nhưng oán hận trong lòng cũng chỉ trút lên Đường Thọ, nàng ta chỉ muốn gả cho Hùng Tráng Sơn làm thiếp thôi, sinh con dưỡng cái cho Hùng Tráng Sơn chứ đâu có muốn phá hư tình cảm giữa Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ đâu chứ, tại sao cậu cứ phải bức bách nàng ta như thế.
Vương Tam lang muốn nàng ta tới đây trộm bản vẽ đơn điều chế, nhưng mấy ngày nay sau khi chứng kiến được Hùng gia phú quý bao nhiêu, Nhị nương tử liền không muốn trộm đơn điều chế gì nữa. Nàng ta chỉ đơn giản muốn gả cho Hùng Tráng Sơn, nàng ta biết Hùng Tráng Sơn sẽ không có con cái, nếu nàng ta có thể sinh cho Hùng Tráng Sơn một đứa, vậy thì cơ nghiệp của Hùng gia sau này không phải rơi vào tay mẹ con nàng ta hay sao. Việc này so với làm thiếp như đồ bỏ đi của Vương Tam lang còn tốt hơn nhiều.
Yêu cầu của nàng ta cũng chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng Hùng phu lang này còn muốn đối nghịch không chịu tác thành cho nàng ta, vậy cũng đừng trách nàng ta lòng dạ ác độc, lúc đó nàng ta cướp người tới tay, sinh con nối dõi, sẽ đuổi cậu ra khỏi phủ.
Nhị nương cúi đầu, ánh mắt vô cùng ác độc.
—-----
Nhiều ngày không gặp vẫn thấy Vương Tam lang phong lưu anh tuấn như cũ, ở trong cái hoàn cảnh bẩn thỉu lôi thôi, đâu đâu Nhị nương tử cũng nhìn thấy những tên đàn ông xấu xí thô thiển, cho nên giây phút này ở trong mắt Nhị nương, Vương Tam lang còn khôi ngô hơn cả so với lúc mới gặp, khiến lòng nàng ta rung động.
"Gần đây Nhị nương sống ổn chứ?" Vương Tam lang cười ấm áp như gió xuân.
Nhị nương lại u oán giống như oán phụ chốn khuê phòng, nàng ta bình tĩnh nhìn Vương Tam lang: "Không ổn, không giây phút nào là ta không nhớ về người cả."
Nụ cười trên mặt Vương Tam lang cứng lại, sau đó dốc hết sức giả bộ như không có việc gì, mất tự nhiên mà chuyển sang chủ đề khác: "Nhị nương, ta biết ngươi là cô nương tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, quả thật không nên chịu tủi nhục sống trong cái hoàn cảnh này, quá bất công với ngươi rồi."
Nhị nương buồn bã nói: "Cho nên người muốn cưới ta qua cửa hay sao?"
Ánh mắt Vương Tam lang lóe lên sự khinh thường, nhưng chỉ hiện lên trong giây lát, nhanh đến mức Nhị nương tử không kịp nhận ra.
"Nhị nương, ngươi biết cửa Vương gia chúng ta vô cùng cao, không thể nào đồng ý cho ta cưới một nữ tử đã từng gả cho một người khác được. Nhưng mà ta và ngươi cũng coi như đã từng âm thầm làm vợ chồng, ta cũng không đành lòng nhìn ngươi rơi vào kết cục như vậy, cho nên hôm nay cố ý tới đây để chỉ cho ngươi một con đường sáng."
Nhị nương cúi đầu, lúc này nàng ta cũng nhìn ra, cửa lớn của Vương gia nàng ta có làm gì cũng không vào được. Cao Nhị cũng không cần nàng ta nữa, nếu nàng ta không tái giá theo người khác, phải tự mình sinh hoạt sống nốt đời. Nhưng một mình nàng ta thì làm sao mà sống được, nàng ta phải đi đâu kiếm tiền đây, chỉ dựa vào mấy đồng lẻ thêu hoa này thì nàng ta cũng phải hít gió Tây Bắc để sống mất. Nếu như lấy chồng, gả cho nhà nào tốt cũng chỉ có thể tìm được một nam nhân giống như Cao Nhị. Nhưng lần này là tái giá, khả năng này cơ hồ cũng hiếm hoi. Nam nhân tốt làm gì có khả năng để mắt đến nàng ta được chứ, nếu gả cho người không tốt thế nào cũng bị đánh mắng, lại phải hầu hạ thêm một ông lớn.
Cho nên trong giây lát, Nhị nương đã đưa ra quyết định, nàng ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của Vương Tam lang.
Nhưng nàng ta vẫn nói với Vương Tam lang: "Vậy người và ta không có khả năng thật sao, rõ ràng chúng ta đều vừa ý đối phương như vậy mà."
"Chuyện đã qua rồi cũng không cần nhắc lại nữa, ta đồng ý chỉ cho ngươi một con đường, chỉ còn xem ngươi có chịu đi hay không thôi?" Vương Tam lang cứ nghĩ là Nhị nương chắc chắn vẫn sẽ gây rối vô ý vài câu với hắn, một loạt lời đã chuẩn bị hết ở trong bụng, vừa mới mở miệng ra định thuyết phục lại thấy Nhị nương đột nhiên đồng ý.
"Nếu đã không thể nào ở bên Tam Lang, vậy thì sống cuộc sống của mình cho thật tốt đi."
Vương Tam lang đã chuẩn bị một bụng lời nói, nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi có chút tức giận, cái người Nhị nương này đúng là bản tính lẳng lơ, không phải là một cô gái tốt, như thế này làm sao đòi tiến vào cửa Vương gia được.
"Được rồi, ngươi đi theo ta." Vương Tam lang đưa Nhị nương đến một chỗ cách hơi xa cửa hàng của Hùng gia, đứng ở đó nhìn.
Chuyện làm ăn của Hùng gia vẫn thịnh vượng như trước, người đến kẻ đi, trước khi đi khỏi không thể không bỏ bạc ra được.
Nhìn thấy người ta buôn may bán đắt, Vương Tam lang bực bội vô cùng, kìm nén lửa giận mà nói: "Trông thấy cửa tiệm kia không, là chuyện làm ăn của Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa. Chắc ta không cần phải nói Hùng gia thì ngươi cũng biết, việc buôn bán giấy một phần thuộc sở hữu của Hùng gia. Nếu ngươi có thể trèo lên hắn, mặc dù không trải qua khoảng thời gian vinh hoa phú quý như nhà ta, nhưng chắc chắn sẽ tốt gấp trăm lần so với sống ở nhà của Cao Nhị. Bây giờ việc buôn bán mì ăn liền của Cao Nhị chính là dựa vào Hùng gia. Nếu ngươi có thể giải quyết được với Hùng Tráng Sơn, sau này Cao Nhị cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi mà sống."
Nhị nương đã bị chuyện buôn bán làm ăn phát đạt của Hùng gia thu hút, không có tâm tư để ý đến chuyện khác nữa, thúc giục nói: "Nhưng như thế nào mới có thể tiếp cận được với Hùng lang quân chứ? Cũng không thể không có cớ gì, mà trực tiếp đi quyến rũ được."
Vương Tam lang không thể nhìn nổi bộ mặt xấu xí như sói đói thấy xương kia của Nhị nương, thật không hiểu sao lúc trước hắn lại bị ma xui quỷ khiến nhìn trúng loại nữ nhân này.
Vương Tam lang quay đầu qua, nhắm mắt làm ngơ: "Ngươi không cần phải để ý, ta sẽ có sắp xếp."
Nhị nương gật đầu, đến lúc này cũng không thèm giả bộ với Vương Tam lang nữa, trực tiếp hỏi: "Ngươi giúp ta như vậy, muốn ta làm gì?"
"Giúp ta lấy được bản vẽ công thức của Hùng gia, kể cả đồ ăn hay bình giữ nhiệt hoặc là bồn cầu xả nước, có thể lấy được cái nào hay cái đó, tất nhiên nếu lấy được công thức càng quý giá, thì ta sẽ cho ngươi càng nhiều lợi ích."
"Lợi ích gì, ngươi nói cụ thể một chút xem, nếu ta lấy được bản vẽ về bồn cầu xả nước thì tính như thế nào."
Vương Tam lang nói: "Nếu ngươi có thể lấy được bản thiết kế bồn cầu xả nước, ta sẽ cho người một ngàn lượng, khi đó nếu như ngươi còn muốn tiến vào cửa Vương gia, ta sẽ nạp ngươi làm thê thiếp. Chỉ cần có đơn điều chế, ngươi cứ yên tâm ta sẽ cam đoan cho ngươi cả một đời vinh hoa phú quý, cho dù sau này ta cưới vợ chính cũng tuyệt đối không làm khó ngươi."
Ngoài miệng Nhị nương đồng ý, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa cùng với Vương Tam lang, hắn cho nàng ta hai mươi lượng bạc trắng, Nhị nương cầm bạc đi đến của tiệm lẩu của Đào Hoa Nguyên ăn một bữa no nê, gọi toàn món đắt tiền như các loại hải sản, thịt cừu, tổng cộng bỏ ra hơn bốn lượng, số còn lại đổi thành bạc vụn hay ngân phiếu mệnh giá nhỏ mang theo bên người.
Cũng chả hiểu nghĩ như thế nào, Nhị nương lại còn quay lại tìm Cao Nhị.
Đôi mắt nàng ta ngấn lệ, cắn môi đến mức bật máu, nức nở không kiềm chế được: "Nhị lang, chúng ta không thể quay lại như trước kia được hay sao, chỉ cần ngươi gật đầu một cái ta sẽ liều chết mà quay lại. Nhị lang, ta hối hận rồi, ta phát hiện ra trong lòng ta vẫn luôn có hình bóng ngươi, qua một thời gian dài như vậy, nhưng ta vẫn không buông bỏ được ngươi."
Thấy nàng ta khóc đến tang thương như vậy, dù sao cũng đã từng làm vợ chồng, trong lòng Cao Nhị cũng không đành. Nhưng cơn giận này đã là nam nhân sẽ không thể tha thứ nổi, lúc Nhị nương rời đi Cao Nhị đã sớm thề nửa đời sau cho dù có phải cô độc, cũng chắc chắn không quay lại với Nhị nương tử.
Cao Nhị thở dài nặng nề: "Nhị nương, chúng ta đã không thể quay lại được nữa rồi, sau này cứ sống cuộc sống của riêng mình cho tốt đi, hy vọng Vương Tam lang kia có thể đối xử tốt với ngươi."
Nhị nương tử khóc ròng nói: "Hắn không đối xử tốt với ta, rất tồi tệ, đã lâu rồi hắn còn không thèm đoái hoài gì đến ta."
Lúc đầu Cao Nhị còn có một chút thương hại, nhưng sau khi nghe Nhị nương nói như vậy, máu toàn thân như lạnh xuống, hắn lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi mới tới tìm ta nói muốn quay lại sao?"
Lúc này Nhị nương tử cũng nhận ra mình nói lỡ lời, nhưng Cao Nhị đã không cho nàng ta cơ hội giải thích, đuổi nàng ta đi.
"Nhị lang, sao ngươi lại tuyệt tình như thế chứ, ngươi có biết lần này có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hay không, cái tên Vương Tam lang kia không phải là người mà, hắn muốn ta đi quyến rũ lang quân Hùng gia. Ngươi có cần ta hay không, ta cũng chỉ có thể nghe lời của hắn mà làm, nếu không ta cũng không sống nổi nữa, ta không có tiền."
Giờ phút này Cao Nhị chỉ có thể cười lạnh, vậy mà hắn lại không biết nương tử của mình đúng là loại người như thế.
Nhị nương khóc lóc cầu xin một lúc, Cao Nhị vẫn không bị lay động, cuối cùng Nhị nương thẹn quá hóa giận. Ánh mắt nàng ta nhìn Cao Nhị lúc này như tẩm độc, thấp giọng thề nói: "Cao Nhị, đợi ta vào cửa Hùng gia, sau này ngươi sẽ biết tay, khi đó đừng trách ta không nể mặt con cái, càng đừng hối hận tại sao hôm nay lại đối xử với ta như vậy."
Nhị nương phẫn hận mà rời đi.
Chuyện buôn bán của Hùng gia càng ngày càng vào nề nếp, những người thuê được xem qua cũng đều trung thực đáng tin, cho nên Đường Thọ cũng không có ý định ở lại đây nữa, nói thật lòng chỉ mới rời đi ba tháng, mà cậu đã vô cùng nhớ nhà rồi.
Đường Thọ dọn dẹp quần áo, dự định mấy hôm sau lên đường về nhà: "Nhị lang, ngươi còn muốn mua cái gì nữa không?"
Hùng Tráng Sơn nhìn quần áo của mình, chỗ quần áo này là sau khi đến Đông Kinh, Đường Thọ dựa theo những kiểu dáng phổ biến ở Đông Kinh làm cho hắn, hoặc trong lúc tình cờ gặp được bộ quần áo nào vừa vặn kiểu dáng lại đẹp mắt cũng lập tức mua luôn. Quần áo này đã nhiều tới mức không nhét nổi rồi.
"Không có gì muốn mua." Hùng Tráng Sơn lắc đầu.
Đường Thọ nói: "Sắp phải đi rồi, mấy ngày này chúng ta đến Kinh lâu ăn cơm đi, quay lại thôn Hạnh Hoa rồi sẽ không được ăn đâu."
Kinh lâu là một quán rượu vô cùng nổi danh ở Đông Kinh, đồ ăn được làm vừa khéo léo lại vô cùng ngon, chỉ có điều là một chút ít thôi mà đắt dọa người. Chẳng qua thấy mình sắp rời khỏi đây rồi, còn kiếm được nhiều tiền lời như thế, cho nên Đường Thọ cũng sẵn sàng tiêu phí tại chỗ này lần cuối cùng.
Sau khi thu dọn xong đồ vật, hai người đi đến Kinh lâu. Tiểu nhị vừa nhiệt tình lại hiếu khách, nhưng cũng không thể so được với phục vụ ở tiệm lẩu Hùng gia, Đường Thọ gọi mười đĩa món ăn, một tô cơm to. Tiểu nhị bị dọa sợ, dường như chưa từng gặp vị khách nào có thể ăn nhiều như vậy bao giờ, nơm nớp lo sợ nhắc nhở nói: "Nhiều như thế này e là hai vị ăn không hết đâu."
Đường Thọ không giải thích, chỉ cười cười một cái. Kết quả đến khi tính tiền, tiểu nhị nhìn lại, đồ ăn trên bàn đã hết, trong tô cơm cũng chẳng còn một hạt gạo nào. Nhưng mà tiểu nhị cũng không dám vì thế mà khi xem thường hai người, bởi vì Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn ăn mặc vô cùng sang trọng, đặc biệt là Hùng Tráng Sơn, lại đeo thắt lưng có đai ngọc mà Kim Cẩm Trình đã đưa tới. Vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ, chủ nhân của nó không phú thì cũng phải quý.
Sau khi thanh toán hết tiền ăn, tiểu nhị cung kính nói: "Hoan nghênh hai vị lần sau trở lại, ông chủ bọn ta nói, nếu hai vị lại đến, chúng ta sẽ tặng các ngươi một đĩa đồ ăn đặc biệt miễn phí."
Đường Thọ cũng không thấy có gì không được cả, cười tủm tỉm nói: "Được." Sau đó chọc chọc vào eo Hùng Tráng Sơn: "Nhị lang, may mà ngươi cưới ta, nếu đổi thành người khác đã sớm chê ngươi ăn sạt nghiệp rồi."
Hùng Tráng Sơn nghĩ thầm, lúc trước khi cưới ngươi, ta cũng ăn hết lượng này cơm, cũng chẳng có gì giống như sạt nghiệp mà không sống nổi. Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt Hùng Tráng Sơn vẫn gật đầu tựa như vô cùng tán thành. Đường Thọ bị biểu cảm này của hắn lấy lòng, nhón chân lên ghé bên tai Hùng Tráng Sơn, mềm mại mà gọi một tiếng: "Tướng công~"
Ngay lập tức ánh mắt Hùng Tráng Sơn sâu thẳm như nhiễm mực, nhìn Đường Thọ dần dần trở nên nguy hiểm, giống như là dã thú chuẩn bị săn mồi.
Mồi xong, cũng cháy rồi, Đường Thọ lập tức mặc kệ, cậu làm như không phát hiện ra cái gì, nói: "Ai chà, sắp phải rời khỏi đây rồi, một lát nữa chúng ta phải đến cửa tiệm bàn giao lại cho chưởng quỹ thật tốt thôi."
Hùng Tráng Sơn nhìn cậu một cái thật sâu, cũng không nói gì.
Đường Thọ khoan thai đi về phía trước, trong lòng không khỏi đắc ý.
Bên trong cửa hàng lúc này rất đông khách, chưởng quỹ không có phút giây nào được nhàn rỗi, thật vất vả mới có chút thời gian nghe Đường Thọ phân phó. Đúng lúc vừa nói xong, thì thấy có một nam nhân đi vào cửa đang ngó nghiêng tìm kiếm, sau khi trông thấy Đường Thọ thì hai mắt như sáng lên.
"Hùng phu lang, ta là Cao Nhị, trước đây ta vẫn luôn nhập hàng ở nhà ngươi."
"A, là ngươi à." Đường Thọ ra vẻ chợt nhớ ra, cũng không biết có nhớ ra người trước mắt là ai hay không: "Ngươi qua đây là muốn mua bình giữ nhiệt hay là bồn cầu xả nước?"
Cao Nhị vội vàng lắc đầu khoát tay: "Không, không phải, quá đắt, ta không thể mua nổi." Hắn xoa xoa tay, mặt có chút đỏ: "Lần này ta tìm người là có chuyện muốn nói."
Đường Thọ không nghĩ ra mình và hắn thì còn có chuyện gì để nói, nhưng vẫn khách sáo mời người đi vào phòng đằng sau, rót nước trà.
"Cái kia, chuyện này..." Cao Nhị ấp a ấp úng một hồi mới nói: "Không biết người có biết Vương Tam lang hay không?"
Đường Thọ hơi nheo mắt lại: "Nếu biết thì sao, không biết thì thế nào?"
Cao nhị vội vàng nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là..." Hạ quyết tâm một cái, Cao Nhị nhắm mắt lại nói: "Nương tử của ta đã từng chạy theo Vương Tam lang, hôm qua bỗng nhiên quay lại muốn tái hợp cùng với ta, ta không đồng ý, nàng ta lại nói Vương Tam lang kia giờ cũng không cần nàng ta nữa, sai khiến nàng ta đến câu dẫn Hùng lang quân."
"Lúc đầu ta cũng không nghĩ ra được lang quân của Hùng gia là các người, lúc sau mới càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, Hùng gia mà gần đây làm ăn có danh có tiếng cũng chỉ có các người." Cao Nhị nói: "Lúc trước nương tử bỏ ta theo người khác, ta đã tâm lạnh như tro tàn rồi, nghĩ cả đời này vẫn thế. Sau này nhờ có mì ăn liền của người ta mới tiếp tục làm ăn, thời gian trôi qua mới khá lên, có thể tiếp tục trang trải cuộc sống. Từ đáy lòng ta luôn biết ơn người, cũng kính trọng nhân phẩm của người và Hùng lang quân, coi như để báo đáp, mặc kệ không cần biết nàng ta có tới đây hay không, ta cũng phải nói trước cho người một tiếng, có thể chuẩn bị trước vẫn tốt hơn."
Đường Thọ cười lạnh.
Vương Tam lang? Cũng đến lúc rồi à.
"Đa tạ, ta sẽ đề phòng, lần sau ngươi đến nhập hàng, ta sẽ giảm giá cho ngươi."
Cao Nhị vội nói: "Không cần, trong lòng ta người đã như ân nhân rồi. Không có Hùng gia thì ta cũng chẳng biết bây giờ mình thành cái dạng gì nữa."
Khách sáo vài câu, Cao Nhị lập tức cáo từ, Đường Thọ đứng dậy tiễn hắn, vừa đi ra cửa, đã nghe thấy một tiếng thét, ngay sau đó một nữ nhân nhào về phía Hùng Tráng Sơn.
Hùng Tráng Sơn lạnh mặt lách người tránh thoát, nữ nhân kia lập tức ngã nhào đúng vào bên trong cửa tiệm, quăng mạnh nghe bộp một cái. Nàng ta ngẩng đầu, có chút u oán nhìn chằm chằm Hùng Tráng Sơn.
Hùng Tráng Sơn chả quan tâm đến nàng ta, đi đến bên Đường Thọ ở cạnh đó, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của nữ nhân kia, Cao Nhị lại kinh ngạc.
Hắn vừa muốn mở miệng để vạch trần thân phận thật của nữ nhân kia thì Đường Thọ đã mở miệng trước một bước, cắt ngang lời Cao Nhị muốn nói.
"Chưởng quỹ, lấy cho vị khách này một bình giữ nhiệt, hình như ta nhớ bình giữ nhiệt họa tiết hoa mẫu đơn mà hắn muốn, chúng ta còn một cái."
Chưởng quỹ nhìn nhìn Đường Thọ, lại nhìn Hùng Tráng Sơn một cái, cuối cùng lại nhìn nữ nhân đang ngã ngồi trên đất kia, tròng mắt xoay vòng vòng, vỗ đùi: "Phải vậy không, người không nói là ta cũng quên mất đấy. Cứ nghĩ là không còn loại bình này cơ, để ta đi tìm lại xem."
Chưởng quỹ tìm kiếm lúc lâu, cuối cùng mới tìm thấy bình giữ nhiệt họa tiết hoa mẫu đơn: "Khách quan, của ngài đây."
Cao Nhị cầm bình giữ nhiệt mà tay chân luống cuống, nói cũng lắp bắp: "Ta, ta không có..."
Đường Thọ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta, đây là chút lòng thành, nhất định ngươi phải nhận."
Cầm bình giữ nhiệt mà con trai vẫn luôn hằng ao ước, nhưng Cao Nhị cũng không vui vẻ gì, ngược lại trong lòng khó chịu đè nén. Dù sao đây cũng coi như là dùng Nhị nương tử đổi lấy, cho dù hắn có dùng cũng thấy khó chịu.
Cao Nhị nhìn Nhị nương tử với ánh mắt phức tạp, muốn dùng ánh mắt ra hiệu nhắc nhở cho nàng ta một chút, cho rằng bọn họ là vợ chồng nhiều năm như vậy, chắc chắn nàng ta có thể hiểu ánh mắt của hắn. Nhưng Nhị nương tử còn chẳng thèm liếc tới hắn, lúc này trong mắt toàn là bóng dáng của Hùng Tráng Sơn. Sự tham lam trong mắt cứ nghĩ là che giấu rất tốt, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Nếu Nhị nương tử chịu nhìn Cao Nhị một chút, sẽ hiểu ngay được ánh mắt của Cao Nhị, sẽ nhận ra rằng Hùng gia đã biết hết kế hoạch của nàng ta, có thể thoát khỏi một kiếp. Nhưng đến cùng Nhị nương tử cũng không bố thí cho Cao Nhị một ánh mắt, Cao Nhị nản lòng thoái chí cầm bình giữ nhiệt rời đi.
"Con nhỏ kia đang ở đâu?" Lúc này một đám côn đồ đuổi tới, tra xét trong ngoài các cửa hàng, đang tìm Nhị nương.
Nhị nương vừa nhìn thấy bọn hắn, nước mắt lập tức chảy xuống, bổ nhào vào bên chân Hùng Tráng Sơn, muốn ôm lấy chân của Hùng Tráng Sơn nhưng lại bị Hùng Tráng Sơn rút chân về, tránh khỏi.
Tiếng khóc của Nhị nương chợt ngừng lại, sau đó lại giả bộ không có chuyện gì mà tiếp tục khóc lên: "Cầu xin người cứu lấy ta, bởi vì cha ta nợ bọn họ hai mươi lượng bạc cho nên những người kia đòi bắt ta bán đến thanh lâu, cầu xin ngươi cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa để báo đáp ngươi."
Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi mà được hai mươi lượng, không đáng."
Tiếng khóc của Nhị nương im bặt, cả người cứng đờ. Đám côn đồ ở phía sau chuẩn bị một bụng lý do rút lui lúc này quay ra nhìn nhau, đều bị lời nói của Hùng Tráng Sơn làm nghẹn lại, cái này đâu giống kế hoạch trước đó chứ. Cuối cùng cũng là lão đại của đám côn đồ hung dữ tùy cơ ứng biến nói: "Ngươi đúng là tốt số đấy, vậy mà quen biết Hùng lang quân, lần này ta sẽ tha cho ngươi một mạng, lần sau đừng để ta gặp được ngươi, nếu không..."
Nhị nương lúc này cũng không quên diễn kịch, cả người cứ vậy mà run rẩy, giống như bị dọa sợ thật. Sau khi đám người kia rời đi, Nhị nương lập tức quỳ xuống đất dập đầu lạy Hùng Tráng Sơn: "Đa tạ lang quân đã cứu mạng, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp nguyện ý đi theo bên người lang quân làm nô làm tỳ, mặc người sai bảo."
Đường Thọ nhẹ nhàng khoác tay Hùng Tráng Sơn, không cho hắn nói chuyện, sắc mặt cậu lúc này cũng lạnh lùng đến dọa người.
"Nhị lang, nếu vị nương tử này đã tình nguyện, chúng ta cũng cho nàng ta một cơ hội để báo đáp đi."
Nhị nương mừng rỡ vội vàng cúi đầu lần nữa.
Đường Thọ lại cười một cái vô cùng lạnh lẽo.
Hai ngày sau, Hùng gia lên đường về thôn Hạnh Hoa. Dọc đường này Nhị nương tử nói làm nô tỳ đúng thật làm tròn chức vụ từ bưng trà rót nước, lấy nước tắm, nếu không phải Hùng Tráng Sơn không cho phép, có khi còn có thể đến kỳ lưng cho hắn nữa kìa. Khóe môi Đường Thọ nhếch lên tia cười lạnh, nhìn Nhị nương tử ra sức nhảy nhót dưới mắt mình.
Ngày hôm đó dừng chân tại khách điếm dùng bữa, Nhị nương tử lập tức gắp cho Hùng Tráng Sơn một miếng thịt, so với chính phu lang như Đường Thọ còn ân cần hơn kìa.
"Lang quân, người ăn thêm một chút thịt đi, tốt cho cơ thể."
Hùng Tráng Sơn lập tức quăng đũa sang một bên, Đường Thọ cười như không cười nói: "Không phải Nhị nương đến Hùng gia bọn ta làm nô tỳ hay sao, cứ yên phận mà làm nô tỳ đi chứ, ai đời tỳ nữ lại ăn cơm cùng một bàn với chủ nhân, trong bữa còn gắp thức ăn cho lang quân nhà người ta nữa."
Nhị nương tử đỏ mắt, khiến người ta nhìn mà thương, quay qua phía Hùng Tráng Sơn mềm giọng nói: "Lang quân~" Một tiếng này có thể khiến cho xương cốt nam nhân nháy mắt mềm nhũn, vậy mà Hùng Tráng Sơn chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Xuống dưới." Đường Thọ nổi giận, Nhị nương tử thấy Hùng Tráng Sơn mặt không đổi sắc, cắn răng đứng lên, lùi sang một bên.
"Nhị lang, ăn cơm."
Hùng Tráng Sơn lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Dơ bẩn rồi, không ăn nổi."
Đường Thọ cười phốc một cái, trong lòng cảm thấy thoải mái: "Tiểu nhị, mang những đĩa đồ ăn này xuống đi, lại lên cho ta một bàn ăn như đúc."
"Chỗ này còn chưa ăn được mấy miếng mà?" Tiểu nhị kinh ngạc nói.
"Dơ bẩn rồi, bị đũa của người nào đó làm bẩn hết rồi."
Tiểu nhị nhìn thấy nữ nhân đứng một bên sắc mặt đỏ bừng, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hạ nhân muốn bò lên giường chủ, chuyện này cũng thấy không ít.
"Được rồi, để ta đổi bàn khác." Tiểu nhị cao giọng nói: "Mấy thứ đồ ăn bị làm bẩn này đúng là không nên ăn bừa, sợ là bị bệnh tật."
Đường Thọ cười nói: "Còn không phải sao."
Nhị nương tử vừa thẹn lại vừa giận, hận không thể tìm ra khe đất nào mà chui xuống. Nhưng oán hận trong lòng cũng chỉ trút lên Đường Thọ, nàng ta chỉ muốn gả cho Hùng Tráng Sơn làm thiếp thôi, sinh con dưỡng cái cho Hùng Tráng Sơn chứ đâu có muốn phá hư tình cảm giữa Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ đâu chứ, tại sao cậu cứ phải bức bách nàng ta như thế.
Vương Tam lang muốn nàng ta tới đây trộm bản vẽ đơn điều chế, nhưng mấy ngày nay sau khi chứng kiến được Hùng gia phú quý bao nhiêu, Nhị nương tử liền không muốn trộm đơn điều chế gì nữa. Nàng ta chỉ đơn giản muốn gả cho Hùng Tráng Sơn, nàng ta biết Hùng Tráng Sơn sẽ không có con cái, nếu nàng ta có thể sinh cho Hùng Tráng Sơn một đứa, vậy thì cơ nghiệp của Hùng gia sau này không phải rơi vào tay mẹ con nàng ta hay sao. Việc này so với làm thiếp như đồ bỏ đi của Vương Tam lang còn tốt hơn nhiều.
Yêu cầu của nàng ta cũng chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng Hùng phu lang này còn muốn đối nghịch không chịu tác thành cho nàng ta, vậy cũng đừng trách nàng ta lòng dạ ác độc, lúc đó nàng ta cướp người tới tay, sinh con nối dõi, sẽ đuổi cậu ra khỏi phủ.
Nhị nương cúi đầu, ánh mắt vô cùng ác độc.
—-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương