Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
Chương 40: Mượn Gió Đông
Hùng Tráng Sơn dẫn Đường Thọ đi qua nhà Chu Hà bái phỏng, chuyện như vậy dù là về công hay về tư đều không thể bỏ qua lý chính. Thời điểm nghe Đường Thọ nói sẽ xây dựng bàn kháng miễn phí cho các hộ dân mẹ góa con côi ở trong thôn, lý chính sững sờ toàn tập, thật lâu chưa hoàn hồn lại. "Ngươi nói... Cái gì? Ngươi xây miễn phí bàn kháng cho các hộ mẹ góa con côi?" Khi lý chính lặp lại những lời nói này, đôi môi run lên cầm cập, đôi mắt sáng đến hù người. "Đúng, điều kiện tiên quyết là những lão nhân cùng hài tử trong nhà đã chết rồi, mà không phải là ở bên ngoài làm công hay là vì hài tử không hiếu thuận mà bị đuổi ra ngoài sống một mình." Đường Thọ nói:"Nếu nhà nào mà chỉ có con gái, sau khi con gái xuất giá nhà đó chỉ còn lại một mình lão nhân, ta cũng sẽ không quản. Phụng dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con cái, các nàng có thể vì trốn tránh trách nhiệm phụng dưỡng mà đi xuất giá, ta là một người ngoài càng không có nghĩa vụ phải quản." (Mun: tất cả các nhà có chồng nhưng không có con ở vậy, hay có chồng có con đều đã chết hết mới được xây giường, còn nhà nào có con bất hiếu mà đuổi ra ngoài hoặc có chồng con đi làm ăn xa, hoặc chồng chết trong nhà có con gái đã đi lấy ck thì không được xây giường. Vì chăm sóc cha mẹ là nghĩa vụ của con cái, ĐT không có nghĩa vụ phải thay bọn họ chiếu cố.) Hỗ trợ cũng có thể, nhưng không phải là mù quáng hỗ trợ không có nguyên tắc. Người, được sinh ra trên đời, tự nhiên cũng nên gánh lấy trách nhiệm thuộc về mình. Cậu có thể giúp người đáng thương, nhưng lại không thể dung túng người có tâm tư ác độc. "Đây là tự nhiên, nhà nào có con gái thì nên đi tìm con gái của bọn họ." (bản raw là nữ tử nhưng Mun để là con gái cho thuần việt) Chu Hà hết sức kích động, hắn cùng với Đường Thọ bất đồng, hắn là người sinh ra ở đây, là người Hạnh Hoa thôn, trong thôn có rất nhiều lão nhân mẹ góa con côi cùng thế hệ với hắn, không lớn hơn mấy tuổi. Có rất nhiều thời điểm đều chơi với nhau, có thể nói là bạn thân, tình cảm rất thân thiết. Mẹ góa con côi: Người đàn bà góa chồng, một mình nuôi con, không nơi nương tựa. Bây giờ nhìn bọn họ sinh hoạt thành ra như vậy, lẻ loi hiu quạnh, trong lòng Chu Hà cũng không dễ chịu, có lúc thường lén lút lau nước mắt. Mà thời đại này nhà nhà đều nghèo, hắn cũng có một đại gia đình già trẻ đều có, có thể giúp đỡ bất quá chỉ là một vài chuyện nhỏ. Hiện tại Đường Thọ nguyện ý xây miễn phí bàn kháng cho bọn họ, trong lòng Chu Hà hết sức kích động, bà Ngô chết rồi, hắn luôn lo lắng người tiếp theo là ai, nếu có thể cấp cho mấy người đó cái bàn kháng, mùa đông năm nay của bọn họ có lẽ sẽ không có người chết rét nữa. "Vậy thì phiền phức lý chính thống kê xem thôn ta có bao nhiêu trường hợp, sau đó đưa danh sách cho ta, ta cùng nhị lang sẽ thương lượng, mau chóng giúp bọn họ xây dựng bàn kháng." "Không cần phiền phức như vậy, ta hiện tại có thể đưa danh sách cho ngươi, tình huống các thôn dân ở Hạnh Hoa thôn như thế nào, ta đều rất rõ ràng." Chu Hà vội hỏi:"Trong thôn chính ta có ba hộ phù hợp điều kiện, một là lão lưu manh, lúc ở tuổi trung niên chạy nạn lại đây, nghèo đến mức phòng ở cũng không có, ai cũng không nỡ đem con gái hay song nhi nhà mình gả cho hắn, liền cả đời ở vậy. Hai là một đôi vợ chồng già, có một tiểu tử, là một nhà thợ săn, mấy năm trước lên núi gặp phải con cọp, tiểu tử liền bị cắn chết, người cha dù thoát được một mạng nhưng lại tổn thương chân, hiện tại nhà họ cũng coi như không có chỗ dung thân. Hộ thứ ba còn lại chính là nhà Trương a bà, tình huống nhà họ ngươi cũng biết, chỉ còn lại nàng cùng một tôn tử nhặt được." Đường Thọ gật đầu, ba gia đình này đều phù hợp với điều kiện, cậu đáp ứng mấy ngày gần nhất sẽ xây bàn kháng cho bọn họ, cần phải đợi Hùng Thiết cùng Hùng Trụ làm xong mấy công trình đã nhận trước đó, sau đó sẽ xây cho ba hộ đó. Phương pháp bàn kháng trong tay tuy cậu rất muốn công khai, nhưng sẽ không phải là nghênh ngang mà lấy ra, ai đến liền dạy, mà phải tìm ra được một cơ hội thích hợp mới công khai phương pháp làm bàn kháng, để có thể giúp được nhiều người hơn, có thể làm cho cậu có chút yên lòng. Chuyện này cậu đã có chủ ý, chỉ chờ thời cơ đến. "Huyện lệnh, giường này thật là đồ tốt a, nghe nói đốt củi bên dưới có thể ấm cả một đêm." Huyện thừa Lưu Đông nhìn giường của Huyện lệnh mà thèm thuồng, chỉ là năm lượng bạc thật sự quá đắt, hắn có chút đau lòng, lại nghĩ đến chỗ tốt của giường liền cắn răng đánh bàn tính trong lòng. Không nghĩ tới thời điểm gọi người hầu trong nhà đi tìm hiểu mới biết, muốn đặt một cái giường đắt như vậy cũng phải xếp hàng thật lâu. Rất nhiều người nguyện ý tăng giá tiền chỉ để có thể được làm trước tiên sớm ngày có thể ngủ trên đó. Huyện thừa: người lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện. Trấn Ngọc Lâm là một trấn nghèo, Huyện lệnh cùng Huyện thừa chỉ cần không tán tận lượng tâm, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân thì cuộc sống trải qua cũng không quá tốt. Cho nên năm lượng bạc một phôi giường bọn họ còn có thể làm, nhưng nếu tăng giá.. Đông qua xuân đến, trấn Ngọc Lâm có đất liền sẽ cảm thấy không đáng, không muốn bỏ tiền lãng phí. Bởi vậy trong nhà huyện thừa đến bây giờ vẫn chưa có cái giường ấm nào. Bị huyện thừa dùng ánh mắt ước ao mà nhìn cái giường, huyện lệnh cảm thấy cái giường này thoải mái hơn rất nhiều. "Đại nhân." Huyện thừa lấy lòng nói:"Nhà ngươi không phải còn muốn xây thêm một cái giường ấm ở phòng ngủ sao? Bao giờ thì làm a?" Huyện lệnh biết hắn đánh cái chủ ý gì, ngạo kiều mà hừ lạnh. Chủ bộ đứng một bên nịnh nọt nói:"Đại nhân, ngươi và Hùng đồ tể có giao tình, ngươi mở miệng thỉnh hắn, hắn nhất định sẽ cho ngươi mặt mũi, nhất định sẽ hoãn lại của người khác làm cho ngươi trước tiên. Ngươi xem, đằng nào ngươi cũng phải ra mặt, không bằng liền mang cả chúng ta tới, chúng ta đi theo đại nhân làm tùy tùng." Huyện lệnh đã sớm có ý đó, được khen tặng cũng rất là thoải mái, liền không mặn không nhạt nói:"Rất biết nịnh hót a, bất quá, trước đó ta phải nói rõ với các ngươi, tiền làm bàn kháng vẫn phải ra, mặt mũi của ta cũng không lớn đến mức có thể bắt người ta phải làm miễn phí." Người khác muốn làm bàn kháng còn phải chi thêm tiền, hắn không tăng giá mà còn chen ngang, mặt mũi đã đủ lớn. "Tất nhiên, làm sao có thể không trả thù lao." Hai người liên thanh đáp ứng. Huyện lệnh thay đổi thường phục cùng huyện thừa và chủ bộ khoan thai đến Hạnh Hoa thôn. Vốn tưởng rằng lúc này Hạnh Hoa thôn là một mảnh tĩnh mịch lạnh giá, không nghĩ tới không chỉ không phải, trái lại các thôn dân đang đứng tốp năm tụm ba đứng cạnh cửa thôn nói chuyện, như là đang nghị luận chuyện gì đó! Chỉ chốc lát sau liền thấy một xe bò lôi kéo một xe thồ phôi đi vào trong thôn, mấy hán tử ngồi trên xe bò nói chuyện, thôn dân đối với bọn họ lại có chút lấy lòng. Huyện lệnh kinh hãi, không khỏi bật thốt lên:"Hạnh Hoa thôn nho nhỏ này khi nào giàu có như vậy, có thể bỏ ra năm lượng bạc để làm giường." Đồng kinh ngạc còn có cả huyện thừa:"Chuyện này là không thể nào a, theo ta được biết trước khi Hùng gia có tiếng thì trong thôn chỉ có La gia làm đậu phụ, mà La gia kia ở thôn Hạnh Hoa cũng chỉ là sinh hoạt có chút dễ chịu mà thôi, năm lượng bạc tất nhiên là không ra nổi." "Đi, chúng ta đi tới hỏi một chút là biết đã xảy ra chuyện gì." Đứng ở cửa Hùng gia là một song nhi, mặc một kiện áo bông cùng khoác một cái áo may ô da sói bên ngoài, làm cho người ta chú ý nhất là dưới chân hắn đi chính là ủng da, là kiểu mẫu chưa từng thấy, giày rất dầy, nhìn là biết so với giày trên chân bọn họ đi ấm áp hơn rất nhiều. "Cho hỏi nơi này chính là Hùng gia?" Huyện lệnh hỏi. Huynh đệ Hùng gia mấy ngày nay thật sự bận rộn ở trên trấn trên, lấy tiền đặt cọc rồi lại khởi công làm bàn kháng, hôm nay mới có chút thời gian để về Hạnh Hoa thôn kéo thổ phôi đi tới mấy hộ gia đình mẹ góa con côi kia giúp họ làm bàn kháng. Đường Thọ vừa mới tiễn hai huynh đệ đi liền nghe thấy có người tìm nhà mình, thấy mấy người đối diện mặc đồ phú quý, cử chỉ lễ độ, phía sau vừa nhìn là hàng ngũ người hộ vệ, liền cho rằng bọn họ là người của sĩ gia đại tộc nào đó. "Nơi này là Hùng gia, ta là phu lang của y, không biết mấy vị là?" Không đợi huyện lệnh mở miệng tự giới thiệu mình, Hùng Tráng Sơn ở trong sân nghe thấy tựa như có khách đến nhà, liền nhanh chân bước ra. "Huyện lệnh?" Đường Thọ ngẩn ra, vội vàng cười mời người vào nhà:"Là huyện lệnh đại nhân a, mau mời vào nhà, chuyện lần trước còn cần cảm ơn ngài hỗ trợ." "Nên làm, nên làm." Lầm trước huyện lệnh không chỉ suốt đêm giúp Hùng Tráng Sơn làm thủ tục tương quan, xử lý mấy bè lũ xu nịnh, cũng đem người hãm hại phía sau tra ra rõ ràng rồi nói cho bọn họ. Bất kể là có xem trên mặt mũi Trấn Bắc Vương hây không thì đây cũng là một phần ân huệ lớn. Đem người mời vào phòng, pha mấy bát mật ong, huyện lệnh mở miệng hỏi:"Vừa nãy ta thấy có xe trở thổ phôi vào thôn Hạnh Hoa đi vào sâu bên trong, không biết là ai làm?" Hùng Tráng Sơn nói:"Mấy ngày trước trong thôn có lão nhân bị chết cóng, phu lang ta thiện tâm, liền cấp mấy hộ trong thôn không có con cái chăm sóc mẹ già làm giường ấm. Chúng ta người yếu lực mỏng, chỉ có thể làm được đến vậy." Có cái gì đó óng ánh lướt qua nhanh chóng trong mắt huyện lệnh. Đường Thọ bưng một mâm bánh hạch đào đặt ở trên bàn trước mặt huyện lệnh, cười nói:"Đây là bánh nhà làm, thỉnh mấy vị đại nhân nếu không ngại nếm thử xem." "Điểm tâm Hùng gia ở trên trấn vang danh gần xa, chúng ta có thể ăn là có lộc ăn, sao có thể ghét bỏ a." Đường Thọ cũng không có vội rời đi, cậu thấy bộ dạng vừa nãy của huyện lệnh, rõ ràng đã có chút động rung, cũng không muốn bách tính bỏ mạng oan. Những năm này huyện lệnh tại trấn Ngọc Lâm không có quá nhiều công trạng, nhưng cũng chưa từng làm việc gì khiến người oán trách đã thập phần không dễ dàng. Dù sao hầu hết trấn trên đều nghèo, huyện lệnh không đàn áp dân lành, ức hiếp bá tính đã là không tồi. Những người muốn hãm hại Hùng gia kia thậm chí còn không thèm cùng huyện lệnh chào hỏi đã lén lút mua chuộc nha dịch trong phủ cũng có nguyên nhân. Thật sự là quá nghèo, nha dịch trong phủ ngày thường một chút chỗ tốt cũng không có, hiện tại có người nén đưa lên một chút, tiền tài liền lay động lòng người. Về phần huyện lệnh, tổng thể mà nói cũng không tệ lắm, lương tâm vẫn còn, vẫn còn tồn tại sự quan tâm, người như vậy là người có thể nói hợp tác. "Hùng phu lang tay nghề rất tốt, được các nhóm lang quân cùng tiểu nương tử sĩ gia đại tộc yêu thích, ta cũng rất vui mừng." Huyện lệnh khen ngợi liên thanh. "Đa tạ huyện lệnh khích lệ." Đường Thọ lúc này lại tựa như vô ý kỳ thật là hữu tâm dò xét nói:"Ta nghe Văn đại nhân là quan chức tới từ Đông Kinh, Đông Kinh là nơi mỹ thực khắp nơi, có thể được đại nhân khen ngợi là mỹ vị, tâm lý ta đây có chút kiêu ngạo a." Nghe tới hai từ Đông Kinh, trong mắt huyện lệnh hiện lên sự thất lạc cùng bất đắc dĩ nồng đậm, chợt cười nói:"Ta cũng không phải là người Đông Kinh, ta sinh ra ở nông thôn, xuất thân từ khoa cử, sau đó nhận chức ở Đông Kinh, cho nên không được coi là người Đông Kinh, bất quá tay nghề của Hùng phu lang so với các điểm tâm ta ăn ở Đông Kinh cũng không kém cạnh là bao." Qua mấy lời nói ít ời đó, Đường Thọ liền đoán ra đại khái. Huyện lệnh này mới đến Đông Kinh, không có các đại tộc căn cơ gốc rễ sâu xa làm chỗ dựa, không biết đã đắc tội ai, bị quan gia cách chức, âu sầu thất bại. Loại người này luôn kìm nén sức lực, muốn trở lại Đông Kinh một lần nữa. Có tâm như vậy, Đường Thọ cũng không quản hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng mục đích đều như nhau. Một người tranh công tích, một người muốn cả thiên hạ đều biết đến tên tuổi. "Thứ cho thảo dân cả gan, không biết đại nhân còn có tâm tư muốn hồi Đông Kinh, thảo dân có thể giúp đỡ một hai." Đường Thọ dựa gần vào huyện lệnh, dùng âm thanh nỉ non đủ để chỉ mình và huyện lệnh nghe thấy. Huyện lệnh ngốc lăng, trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Thọ, sau đó nghĩ đến thế lực đứng sau lưng Hùng gia, thế lực kia chính là vị quyền quý nhất Đông Kinh, cùng họ với hoàng gia, nếu thật sự muốn giúp hắn, hồi Đông Kinh có là gì. Nghĩ đến nếu có thể hồi Đông Kinh, huyện lệnh không khỏi kích động, như vậy những người năm đó xem thường hắn, bỏ đá xuống giếng hãm hại hắn, những biểu tình cười nhạo của đồng nghiệp, chỉ tưởng tượng thôi mà nhiệt huyết đã sôi trào. Huyện lệnh đối với mấy người đi theo phía sau nói:"Chuyện chúng ta đi đến Hạnh Hoa thôn không thể để cho người khác biết, mấy người đi đến mấy hộ mẹ góa con côi bên kia thăm viếng đi, căn dặn lý chính cùng toàn bộ thôn dân phối hợp với Hùng gia, để thôn dân biết chúng ta làm quan trong lòng vẫn nhớ tới bọn họ." Huyện thừa không nói gì liền đi ngay. Bọn họ vừa rời đi, huyện lệnh lập tức thay đổi thái độ, mở miệng nói:"Nếu Hùng nhị lang chịu giúp ra cầu xin trước mặt Trấn Bắc Vương, để ta có thể quay lại Đông Kinh lầm thứ hai, đại ân này ta tất nhiên sẽ toàn lực báo lại." Đường Thọ lắc đầu nói:"Cầu người không bằng cầu mình, huyện lệnh đại nhân đã từng nghĩ tới việc tự dựa vào chính mình." Huyện lệnh nhất thời nở nụ cười khổ, nghiêm nghị nói:"Không dối gạt hai vị, ta có nằm mơ cùng muốn trở lại Đông Kinh lần nữa, nha môn ở trân Ngọc Lâm là một nơi nghèo nàn, ta không làm ra được việc cướp bóc nước mắt của dân, như vậy lấy đâu ra ngân lượng lôi kéo quan hệ, ta sao có thể trở lại Đông Kinh." "Vậy nếu làm chuyện mọi người đều biết, cứu rất nhiều tính mạng bách tính, thì có khác gì góp một viên gạch giúp ngươi trở về Đông Kinh đâu?" "Vậy dĩ nhiên là có thể...." Huyện lệnh đột nhiên im lặng, đôi mắt mở to nhìn Đường Thọ, người thông minh một chút đều rõ ràng, hắn rất minh bạch ý tứ của Đường Thọ. Bao năm qua, mỗi khi tới trời đông giá rét đều có người chết vì bị cóng, mỗi phủ thành đều báo lên con số khổng lồ, quan gia đối với chuyện này cũng thập phần đau đầu, vẫn luôn không có sách lược giải quyết triệt để, cũng chỉ có thể căn dặn các nơi tăng gia kinh tế, nâng cao chất lượng sinh hoạt của dân, giảm bớt số lượng bách tính chết vào ngày đông. Quan gia ở đây có thể hiểu như là hoàng đế nha. Nếu muốn được để ý, hắn phải đảm bảo người ở Hạnh Hoa thôn không bị đông chết, hoặc là có thì cũng chỉ là con số ít, như vậy nếu so sánh với các con số khổng lồ của các thành trấn khác, không thể không được quan gia coi trọng. Một trấn nghèo người chết ít hơn so với các trấn đông người khác, điều đó nói rõ cái gì, nói hắn có một huyện lệnh có năng lực, có cách cai quản, là người có tài, nên được trọng dùng. Mà bách tính nhân gian cũng truyền miệng nhau tên tuổi của hắn. Đâu có ai làm quan mà không muốn được vạn dân kính ngưỡng đâu, được hậu thế đời đời ca tụng, chỉ vừa nghĩ tới có khả năng này, huyện lệnh kích động đến cả người run run, hận không thể lập tức bắt tay chuẩn bị. May mà hắn còn lại chút lý trí, khắc chế nói:"Nhưng một phô giường này giá năm lượng bạc, nha môn đào đâu ra ngân lượng, trấn Ngọc Lâm trên dưới có tới mười mấy thôn, lão nhân mẹ góa con côi cũng không phải số ít." Đường Thọ nói:"Đại nhân, nha môn muốn bàn kháng, cần gì phải mua thổ phôi ở chỗ ta, hoàn toàn có thể tự tập hợp nhân viên chính mình đi vận chuyển, lại kêu gọi thêm mấy người dân công tác đi cùng, đất tại Đông Kinh lại không cần tiền, tùy tiện làm. Trở thổ phôi về, nha môn liền cấp bàn kháng cho những người này coi như là tiền công, như vậy không phải là rất hợp lý sao?" Đúng nha, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền, chi phí làm bàn kháng cho toàn bộ các hộ dân mẹ góa con côi đều có thể kéo lên. "Nếu như, kinh phí làm bàn kháng trong nha môn có chút khó khăn, ta có thể giảm bớt cho một nửa tiền công, dù sao đây cũng là làm việc tốt. Mặc dù ta có đồng ý miễn phí, các công nhân cũng sẽ không đồng ý, dù sao bọn họ còn muốn kiếm chút tiền về nuôi gia đình sống tạm qua ngày, nếu một đồng tiền cũng không lấy về thì bọn họ biết sống thế nào, làm sao có khả năng hữu tâm đi giúp người khác." Huyện lệnh lập tức nở nụ cười, biết Đường Thọ có chủ ý gì, như vậy hắn cũng có được một cái tiếng tốt. "Hùng nhị lang, đều nói đại nạn không chết ắt có phúc về sau, câu nói này quả nhiên là đúng, có một vị phu lang như vậy, phúc khí của ngươi đều ở phía sau." Huyện lệnh cười ha hả nói:"Như vậy không biết Hùng phu lang định làm như thế nào? Theo ta được biết, tay nghề bàn kháng này trước mắt vẫn là độc môn của ngươi, đây là muốn giao ra sao?" Đường Thọ đồng dạng cười có chút thâm sâu:"Nếu như đối với đại nhân không có trợ giúp, thảo dân cũng không phải là không thể giao cho quan gia, bất quá chắc đại nhân cũng không thể khiến thảo dân xe cát công dã tràng, phương pháp cứu người này cũng phải cho thảo dân một cái thanh danh đi." Nói xong Đường Thọ còn giảo hoạt nháy mắt mấy cái:"Có thể được quan gia tán thưởng, thảo dân tự nhiên nguyện ý hai tay dâng tặng." Lời này đã công khai nói với huyện lệnh rằng, những người khác là không thể, thế nhưng chỉ cần là quan gia muốn, cậu tình nguyện dâng lên cả hai tay. Chỉ là cậu đều đã giao ra bản lĩnh sở trường của mình, như vậy quan gia cấp cho cậu cái thanh danh hẳn là cũng không quá phận đi. Có thể nhận được một tiếng tán dương của quan gia, cũng không chỉ đơn giản là lời tán dương đơn giản, sau đó trên phương diện làm ăn đều phải mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua nhà cậu, không chủ động động vào, đồng thời cũng tuyên dương tên nhà cậu, cho cả thiên hạ đều biết, tự nhiên có thể hấp dẫn càng nhiều người hơn đến làm ăn ở Hạnh Hoa thôn. Cứ như vậy Đường Thọ cùng huyện lệnh hai người trao đổi một cách rõ ràng, liền kết thành minh hữu. "Nếu như phải làm bàn kháng cho toàn trấn, chỉ có hai huynh đệ Hùng gia ngươi thì không đủ, ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?" "Có biện pháp, có điều có khả năng phải mượn uy danh của nha môn." Đường Thọ nói:"Ta chuẩn bị tuyển mấy người có nhân phẩm tốt ở trong thôn, đem tay nghề dạy cho bọn họ, mà không phải giao trắng, mỗi người phải nộp lại một lượng học phí, cũng kí hiệp nghị bảo mật không được tiết lộ ra ngoài, trừ phi sau này ta chính mình công khai. Đương nhiên tất cả những thứ này chỉ là tiền đề, trước tiên chúng ta phải làm bàn kháng trước, sau khi làm xong mới có thể tiếp nhận đơn hàng. Những mục này đều phải viết lên khế ước, nếu làm trái với quy định liền truy cứu pháp luật." "Cứ như vậy, ngày sau mặc dù phương pháp làm bàn kháng được công khai, bọn họ cũng không mất mát gì, dù sao chỉ xây cho các hộ mẹ góa con côi, chẳng những có thể hồi lại số tiền vốn học nghề, còn có thể kiếm lời. Sau đó chính mình nhận thêm đơn hàng, vẫn đủ tiền sinh hoạt." Đồng thời cũng sẽ không làm cho bọn họ cảm thấy bổn phận của cậu là phải trợ giúp bọn họ, nuôi ra một đám bạch nhãn lang. "Cùng nha môn hợp tác, có uy danh khiến cho bọn họ sợ hãi, các thôn dân biết sợ, không dám làm bừa. Kỳ thực không có gió đông của nha môn, ta thực sự không dám giao ra tay nghề cho bọn họ, sợ bọn họ vừa quay đầu liền đá ta ra ngoài. Nhưng bây giờ có nha môn đứng đó, những người dân đó sẽ không dám nảy lên ý xấu." "Ha ha ha... " Huyện lệnh cười to nói:"Hùng phu lang, ngươi thật là làm cho người ta giật mình, Hùng nhị lang đây là nhặt được bảo a. Từ trước ta nghe được danh phu lang ốc đồng của ngươi vẫn không cảm giác được là như thế nào, nhưng bây giờ mới chân thực biết, có tài ắt có danh." Sau khi bàn xong xuôi tiễn huyện lệnh rời đi, Đường Thọ liền phổng mũi đắc ý nói:"Như thế nào, ta rất lợi hại đi, như vậy vừa có thể trợ giúp người mình muốn, lại có thể thành toàn thiện tâm của chính mình. Trên đời này làm sao có người nam tử nào tốt bụng được như ta, quả thật chính là khắc tinh của các lang quân khác mà, hết thảy các tiểu nương tử trong mộng.... " Hai chữ tình nhân đúng lúc được nuốt ngược trở về, Đường Thọ tự biết nỡ lời, lấy lòng mà nhìn Hùng Tráng Sơn. Hùng Tráng Sơn cự tuyệt cậu lấy lòng, nhất định phải dùng thân thể lực lượng này để cho cậu có thể cảm nhận sâu sắc được sai lầm của mình. Trong mơ mơ màng màng, Đường Thọ nghe thấy Hùng Tráng Sơn ở tại bên tai trầm thấp nói:"Song nhi cùng tiểu nương tử sẽ không ở cùng nhau." Thụ thụ yêu nhau sẽ không có hạnh phúc. Chuyện bàn kháng trong nha môn Hùng gia không tham dự, bọn họ tiếp tục làm việc của mình, tuy rằng rất quý, nhưng các sĩ gia đại tộc trên trấn cũng không còn cách nào, bởi vì không biết công chuyện của nha môn tới khi nào mới xong, chờ tới phiên bọn hắn đã qua một mùa đông. Còn nữa, đồ đệ là đồ đệ, sư phụ là sư phụ, người ta thường nói "dạy dỗ đồ đệ chết đói sư phụ" cho nên người su phụ kia nhất định sẽ chỉ dạy toàn bộ bí quyết cho đồ đệ, mà sẽ không giữ lại một chút nào, giường đồ đệ làm ra khẳng định so với sư phụ không kém là bao. Còn tiền công cao hơn so với đồ đệ, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Chỗ này rối rối sao ta, thấy nó kỳ kỳ. _____ 22:58" 17/10/21
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương