Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 53: Cúng Bái Tổ Tiên



Đảo mắt liền đến 29,buổi sáng ngày hôm đó, Đường Thọ phá lệ dậy sớm, dù vậy, khi cậu tỉnh lại, Hùng Tráng Sơn cũng đã rời giường từ lâu. Cậu không muốn đứng dậy khỏi ổ chăn, nhưng nghĩ tới hôm nay là 29 tháng chạp, trong nhà còn có rất nhiều việc chờ cậu, liền buộc lòng phải đứng dậy.

Dục triều đối với ngày Tết vẫn là rất coi trọng, không giống như đời sau ngày Tết cơ bản là thùng rỗng kêu to, nghi thức cũng không quá nhiều, chỉ cần một nhà đoàn tụ bên nhau đã là vui vẻ hạnh phúc.

Còn ở Dục triều bây giờ còn phải nghiêm khắc tuân theo các thủ tục cổ, làm lễ theo từng bước.

Ngày 23 tháng chạp, ông Táo lên trời báo cáo hết năm. Ngày này từng nhà đều xuống bếp đem lửa đốt thật lớn, ngụ ý tiễn Táo nên thiên đình. Theo truyền thuyết, khi Táo lên thiên đình, sẽ đem ưu khuyết điểm của một năm ở dưới nhân gian này báo với Ngọc Hoàng Đại Đế, Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ luận công ban thưởng, có sai sẽ bị phạt. Cho nên sẽ có nhiều nhà hôm nay đều làm rất nhiều món ngon dâng lên, muốn hối lộ các Táo, để khi ngài lên thiên đình rồi, sẽ không báo chuyện xấu nhà mình.

Ngày 24 tháng chạp, lau dọn nhà cửa.

Ngày 25 tháng chạp, nghiền đỗ làm đậu phụ, ngày này Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ tới nhân gian ăn bã đậu, để bày tỏ sự kham khổ.

Ngày 26 tháng chạp, giết heo.

Ngày 27 tháng chạp, giết gà.

Ngày 28 tháng chạp, viết câu đối.

Ngày 29 tháng chạp, đi viếng mồ mả thỉnh tổ tiên về ăn Tết.

Đường Thọ là muốn bò dậy chuẩn bị đồ đi tảo mộ, sau đó đi cùng người Hùng gia bên kia đi cúng bái mồ mả tổ tiên, cậu là phu gia mới của Hùng gia, năm đầu tiên không những cần phải đi, mà còn là người trọng yếu. Bởi vì cậu cùng Hùng Tráng Sơn còn chưa có hài tử, theo tục lệ, cần phải ở trước mộ tổ tiên cầu nguyện, thỉnh tổ tông phù hộ, bam cho một hài tử lanh lợi.

Đối với chuyện này, Đường Thọ chỉ cười ha hả, cũng không biết tổ tiên Hùng gia có linh hay không, nếu bọn họ biết tân phu lang của Hùng gia, giống như bọn họ là một quỷ hồn, có thể hay không xác chết vùng dậy, nhảy ra từ phần mộ tổ tiên.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Hùng Tráng Sơn đối với việc ngày hôm nay phi thường để ý, trước đó rất lâu đã nói qua với cậu, nhiều lần ở bên tai cậu thì thầm, muốn cậu thành tâm cầu xin thần phật phù hộ, cho cậu xin một tiểu tử mập mạp, muốn cậu làm a phụ.

Đường Thọ tạm thời không suy xét vấn đề này, muốn dỗ Hùng Tráng Sơn ăn Tết vui vẻ.

Hùng Tráng Sơn vào nhà, liền thấy tiểu phu lang của mình xoa mắt, khoác chăn, nửa nằm nửa ngồi, đôi mắt mông lung vì đang buồn ngủ.

Hùng Tráng Sơn quay người nhanh chóng đóng cửa lại, Đường Thọ đắp chăn không cẩn thận, không nên để gió lạnh thổi tới bên người cậu, sau đó chậm rãi xua bớt khí lạnh bên người, lúc này mới bước vào, đem quần áo nóng ủ từ trong chăn ra.

"Nhị lang, việc bên ngoài kia ngươi đã làm hết?"

"Dậy sớm, đã làm xong hết rồi, vừa lúc giúp ngươi một chút." Hùng Tráng Sơn một bên nói chuyện, một bên giúp Đường Thọ mặc quần áo:"Vất vả ngươi."

Đường Thọ, một người 24-25 tuổi, giống như một tiểu hài tử được người lớn giúp mặc quần áo, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.

"Ta, ta tự mình mặc." Một chút buồn ngủ của Đường Thọ cũng bay mất không còn tăm hơi, ngượng ngùng lắp bắp nói.

Hùng Tráng Sơn làm như không nghe thấy, tiếp tục động tác trên tay:"Giơ tay."

Đường Thọ ngoan ngoãn giơ tay lên, khi mặc quần thì giơ chân, cuối cùng trước khi toàn thân đều bốc khói, quần áo cuối cùng cũng mặc xong.

Chờ mặc xong quần áo rồi, cậu cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Cậu mặt đỏ tim đập, trái tim bang bang đập loạn như người bị bệnh tim, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt Hùng Tráng Sơn, chỉ cảm thấy gương mặt kia hôm nay phá lệ làm cậu ngượng ngùng.

"Ta, ta đi nấu chút đồ ăn."

Nhìn bóng dáng hoang mang hoảng loạn chạy trốn của phu lang, gương mặt không biểu tình của Hùng Tráng Sơn thế nhưng nở nụ cười nhẹ. Y ma sát đầu ngón tay, cúi đầu nhìn lại, giống như trên đầu ngón tay còn lưu lại độ ấm cùng cảm xúc trơn trượt khi tiếp xúc, thật muốn tiếp tục sờ.

Trốn trong phòng bếp, Đường Thọ vỗ vỗ khuôn mặt, ý đồ muốn tiêu tan đi nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, một lát sau, đầu óc thanh tỉnh trở lại, mới quay đầu đi rửa mặt.

Trong bếp đã nhóm lửa, trên bếp đặt một nồi nước sôi, từ khi trong nhà có giường sưởi, Hùng Tráng Sơn thích nhất là nấu nước làm ấm giường, chỉ sợ trong nhà lạnh lẽo, cũng sợ cậu không có nước ấm để dùng.

Đường Thọ pha nước với một chút nước lạnh, dùng nước có độ ấm thích hợp để đánh răng rửa mặt, sau đó liền nghĩ, trách không được trên mạng có rất nhiều bạn gái kêu ngao ngao, nam nhân tốt đều đã làm gay, còn thẳng nam manh manh gì đó đều bị bỏ cong. Cậu trước kia còn cảm thấy chuyện này thật vô lý, nam nhân thích nữ nhân sao có thể nói bẻ cong là bẻ cong được. Thẳng đến khi cậu bị xuyên tới nơi này, cùng Hùng Tráng Sơn ở bên nhau trải qua nhưng ngày tháng sinh hoạt gian khổ, một thời gian qua đi, cậu mới phát hiện, khi một người thật lòng muốn đối tốt với một người, trước sinh hoạt hạnh phúc giường như giới tính đã không còn quan trọng như vậy nữa. May mắn, cậu không phải là người ở đây, nếu không, có lẽ đã trái tim đã bị Hùng Tráng Sơn làm cho tan chảy.

Sau khi rửa mặt, cậu đặt nồi chưng màn thầu, bởi vì muốn cúng tổ tiên, màn thầu được cậu nặn thành các hình dáng các con vật nhỏ khác nhau, trong đó con thỏ là nhiều nhất, hoặc ngồi hoặc nằm, còn có con ôm hai chân thành một đoàn.

Đường Thọ làm mấy món đồ ăn mặn, thấy có nhiều bì heo liền làm món bì heo đông lạnh, ở đời sau có một cách gọi món bì heo đông lạnh này rất là mỹ miều, đặc biệt là ở triều Tống, gọi là Lát Thủy Tinh.

Hùng Tráng Sơn gập xong chăn màn, quét tước vệ sinh, khi đi vào đúng lúc nhìn thấy Đường Thọ đang cầm một miếng da heo lớn.

"Ngươi muốn làm món da heo ăn? Chờ một chút, đợi ta cạo lông và rửa sạch đã."

Hùng Tráng Sơn không hổ là đồ tể, làm việc này hết sức quen tay, đem bì lợn đặt vào bên trong nước sôi, nhùng nhúng đảo đảo, gắp ra, cạo cạo cạo, một loạt động tác thong dong, cũng chỉ trong chớp mắt là xong.

"Nhị lang, bì lợn này bình thường các ngươi chế biến kiểu gì?"

Hùng Tráng Sơn thuận miệng nói:"Hầm cũng với thịt, ăn cũng tạm được."

"Phí phạm của trời, ta sẽ làm cho ngươi món lát thủy tinh, ngươi liền sẽ thấy các món da lợn trước kia ngươi ăn đều là phế phẩm."

"Ừm, từ khi có phu lang, ta liền biết các món ta ăn từ trước đến nay đều là phế phẩm."

Chuyện này.... Hùng Tráng Sơn làm sao lại cua xe như một lão tài xế lão luyện như vậy, một lời không hợp liền lên ga, này cùng người trước kia ở với cậu không giống, nếu không phải con gấu đại dốt nát này một lời không hợp liền đem đao ra dọa người, còn có cái eo công cẩu, cậu đã hoài nghi tên gấu lớn này cũng giống như mình, là một người xuyên qua.

Đường Thọ nghĩ như vậy, hai mắt lại nhịn không được trộm nhìn eo Hùng Tráng Sơn, cường tráng, hữu lực, có thể làm cho người ta muốn dừng mà không được, dục tiên dục tử.... Dừng, dừng lại, tưởng tượng nữa sẽ là hình ảnh cấm trẻ em.

Bất quá, con gấu đại dốt nát này mỗi lần đều có thể chạm tới tâm khảm của cậu, không khiến cậu cảm thấy ngọt ngấy, trái lại... Rất yêu thích.

Bên này Đường Thọ vừa mới làm xong đồ cúng tổ tiên, bên kia người nhà họ Hùng đã đến, người một nhà mặc dù không ở chung một chỗ, mà việc thăm viếng mồ mả cũng không thể tách ra, Đường Thọ thu thập đồ đạc, hai nhà cùng nhau ra khỏi cửa.

Mùa đông gió lạnh thấu xương, táp vào trên mặt khiến mặt đau rát, lạnh khiến thân thể Đường Thọ không ngừng run rẩy.

"Ngươi không có mặc áo may ô da sói?" Hùng Tráng Sơn hỏi.

"Không, ta quên mang theo." Thanh âm Đường Thọ mang theo chút nức nở.

"Ta bây giờ quay lại lấy."

"Thôi bỏ đi, đã đi ra tới ngoài thôn rồi."

"Không có việc gì, ta bước đi nhanh, sẽ quay lại trước khi các ngươi tới nơi." Hùng Tráng Sơn kín đáo đưa đồ vật cầm trong cho Đường Thọ, quay đầu liền đi, bước bước, vài bước liền đi xa.

Hùng đại tẩu nhìn mà ước ao, không nghĩ tới Hùng nhị lang không có người để ý coi trọng kia, nhìn thì hung thần ác sát, sau khi kết hôn lại là yêu chiều cùng hiểu ý tức phụ nhất.

Hùng Thiết lén lút liếc mắt nhìn mẹ, thấy bà không để ý bên này, thân thủ ôm lấy Hùng đại tẩu. Mặt Hùng đại tẩu đỏ bừng, nhẹ nhàng giãy hai lần, thấy không tránh được cũng thuận theo hắn. Trong lòng lại ngọt như đường, đại lang nhà nàng, kỳ thật cũng rất tốt, Hùng Thiết chậm rãi lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Hùng đại tẩu:"Sang năm xuân về hoa nở, nhị lang đi lên núi, ta cũng đi cùng, không thể săn được sói lây da cho ngươi, săn con dê lấy da cho ngươi cũng tốt, làm gia công một bộ quần áo, ấm áp lắm."

Hùng đại tẩu vội nói:"Ta không cần, lên núi nguy hiểm như vậy, ta không cho phép ngươi đi."

Hùng Thiết cười ngây ngô, cũng không nói không đi.

Hai người tự cho là lén lút, lại không nghĩ mọi hành động đều rơi vào mắt Hùng mẫu, ba đứa con trai của bà, đều không biết giống ai, đứa nào cũng đau (thương yêu) tức phụ, không đầu gỗ, đần độn giống như a phụ.

Thời điểm Hùng Tráng Sơn trở lại, bọn họ vừa vặn tới nơi mai táng tổ tiên.

"Đây, liền khoác ở bên ngoài đi."

Áo da sói này được may trước khi Đường Thọ tới đây, là làm theo khổ người của Hùng Tráng Sơn, thể trạng Hùng Tráng Sơn dũng mãnh, có thể bao bọc lại toàn bộ Đường Thọ, cho nên mặc dù Đường Thọ mặc áo bông thật dày, cũng có thể bao trọn Đường Thọ.

Đừng nhìn chỉ là một cái áo may ô làm từ da sói, chặn được không ít gió lạnh.

Lúc này người nông dân chết rồi đều sẽ được chôn xuống đất (ý Đường Thọ là thời xưa người chết thì chôn, thời nay là đi hỏa táng đó ạ), ngoại trừ không có mộ tổ, không phải mấy đời đều chôn cùng một chỗ, đều có phần mộ tổ tiên, Hùng mẫu đồ một ngọn đèn trước mộ, đốt một chút tiền giấy, sau đó mọi người cùng quỳ lạy.

Đầu tiên là Hùng phụ Hùng mẫu, sau đó là Hùng Thiết, sau đó là Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ, Hùng mẫu vội vàng dặn dò:"Hai ngươi thành tâm một chút, ở trong lòng nghiêm túc khẩn cầu, lão tổ nhà ta rất linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ hai ngươi sang năm sẽ sinh được một tôn tử béo mập."

Đường Thọ:"......... "

Cậu ở trong lòng cái gì cũng không dám nghĩ tới, dù sao cũng là ở trước mộ tổ tiên Hùng gia, nhưng mà Hùng Tráng Sơn lại rất thành kính, thái độ thành kính kia, là loại Đường Thọ chưa từng gặp qua.

Sau ba lạy, Hùng mẫu cười ha hả nói:"Tổ tông phù hộ, năm tới cho nhị phu lang nhà ta thêm một tôn tử mập mạp."

Hùng mẫu nói lời này xong, đột nhiên ở trên đất bằng quét qua một một cỗ gió âm, một tờ tiền giấy đột nhiên đáp lại trên mặt Đường Thọ.

Đường Thọ:"....... "

Hùng mẫu:"........ "

Phải nói tổ tiên Hùng gia rất linh, biết cậu là người không sinh con được, còn dán giấy lên mặt cậu.

Phản ứng đầu tiên là Hùng Tráng Sơn, y vội vã đem giấy vàng mã dính trên mặt Đường Thọ bỏ đi, đem Đường Thọ che chở vào trong ngực, mắt như hổ rình mồi nói:"Đây là phu lang ta, các ngươi muốn làm gì?"

Đường Thọ ló đầu ra từ trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn, xác định không xuất hiện sự kiện thần quái nào, túm tay áo Hùng Tráng Sơn nói:"Cái kia, đây là tổ tiên nhà ngươi."

"Ân, vậy ngươi cũng là phu lang của ta, đời đời kiếp kiếp đều là phu lang của ta." Hùng Tráng Sơn bạo ngược nói:"Ai phản đối cũng vô dụng."

Đường Thọ:"....... "

Bọn họ đi rồi, lục tục lại có người đi lướt qua Hùng gia mà hướng bên trong đi tới.

Có người nhìn thấy màn thầu cúng viếng mồ mả nhà Hùng gia liền nói:"Ngươi xem, bánh màn thầu Hùng gia làm chính là hình thỏ."

Một tiểu nương tử khác che miệng cười ha hả nói:"Nhất định là tiểu phu lang Hùng đồ tể làm."

"Làm sao ngươi biết?"

"Đoán. Thỏ, ngài thỏ.... "

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng lúc ẩn lúc hiện của tiểu nương tử kia:"Hùng phu lang ngược lại là hữu tâm, lúc này còn không quên ở trước mặt tổ tiên muốn được nhớ mặt."

Ở phần mộ tổ tiên Hùng gia lại nổi lên gió âm, hướng gió kia hướng tới mấy cái bánh màn thầu hình con thỏ, muốn lật đổ nó, nhưng thổi nửa ngày, cũng không có chút sứt mẻ, cỗ gió âm này như là mệt rồi, đành nhận mệnh mà ngừng lại. (Ở trường hợp này tại hạ từ chối hiểu ????????????)

Trở lại trong thôn, Hùng mẫu lại một lần nữa mời phu phu nhà Hùng Tráng Sơn qua nhà ăn tết, nhưng Hùng Tráng Sơn lắc đầu cự tuyệt.

Đoạn nhạc đệm này qua đi, Đường Thọ cũng không để trong lòng, nhưng Hùng Tráng Sơn lại biểu lộ sự bất an mãnh liệt, phảng phất như thời điểm cậu mới xuyên tới, đi một bước cũng không rời, hận không thể hợp thành một thể với cậu.

Đường Thọ bất đắc dĩ nói:"Nhị lang, đều là trùng hợp, trên đời này làm gì có quỷ hồn?"

Hai mắt Hùng Tráng Sơn phúc tạp mà nhìn Đường Thọ, bên trong nội tâm quay cuồng mãnh liệt, Hùng Tráng Sơn há miệng thở dốc, tựa như muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói.

"Ngao... Ngao... Gâu gâu gâu.... " Bỗng nhiên một tràng chó sủa vang lên, tiếng chó kêu kia tràn ngập thống khổ, thập phần thê thảm.

"Là chó nhà ai bị thương?"

Hùng Tráng Sơn nghe không thấy có động tĩnh gì khác lạ, chỉ có tiếng kêu yếu ớt mỏng manh của con chó kia ngày càng xa, ngày càng thảm thiết, cứ như là bị thương.

"Ta đi ra ngoài thử xem, ngươi ở nhà đừng đi ra ngoài." Hùng Tráng Sơn cầm lấy cây cung dùng khi đi săn thú, đeo lên bên người, lại tới bên cạnh cửa cầm lấy khảm đao sắc bén.

Chó trong thôn đều là chó ta chính tông, không giống như chó ngoại lai được nuôi ở Hoa Hạ, chủ yếu là bán manh. Chó ở đây nuôi chủ yếu là trông nhà cửa rất có nhân tính. Khi vào buổi tối, chưa bao giờ sủa loạn, dẫn tới xóm làng không yên. Trừ khi là có thứ gì đó, lẽ nào là thú hoang từ trên núi chạy xuống.

Khuôn mặt Đường Thọ nghiêm túc hẳn lên, khoác quần áo muốn đi theo Hùng Tráng Sơn ra ngoài.

"Không được, môt mình ngươi đi ta không yên tâm."

Hùng Tráng Sơn không khuyên được Đường Thọ, liền dặn dò:"Ta nghe không giống có thú hoang khác, chỉ giống như có một con chó bị thương, bất quá vẫn là cẩn thận vẫn hơn, nếu có chuyện gì nhanh chóng chạy về gọi thôn dân."

"Được."

Hai người thắp một cái đuốc, theo tiếng âm thanh mà đi tìm.

Ở địa phương cách núi ba dặm, xa xa chỉ thấy có hai con gì đó giống chó, một con nằm nghiêng trên đất, ngao ngao mà kêu, thập phần thống khổ, mà một con khác đang vây quanh nó nôn nóng đi quanh, ngẫu nhiên dừng lại liếm liếm trên người con đang bị thương, tựa hồ là đang liếm miệng vết thương.

Đường Thọ còn muốn bước tiếp, liền bị Hùng Tráng Sơn ngăn cản.

Đường Thọ nghi hoặc nói:"Làm sao vậy, hẳn là cho nhà thôn dân nào đó bị thương."

Hùng Tráng Sơn nói:"Không phải, con nằm trên đất là chó, con đang vây quanh nó là sói."

Sói sẽ không kêu gâu gâu, mà con nằm trên đất kia khi đau sẽ kêu gâu gâu. Con vẫn luôn di chuyển vây quanh nó từ đầu đến cuối đều không kêu gâu gâu, chỉ nghe thấy nó thấp giọng mà kêu ngao ngao.

Tựa như ứng với lời nói của Hùng Tráng Sơn, con vật luôn di chuyển vây quanh con chó kia đột nhiên ngẩng đầu, hướng tới phương hướng mà bọn họ đi tới, Đường Thọ thấy đôi mắt nó lóe lục quang.

"Là.... Sói, thật là sói." Đường Thọ sợ tới mức lủi luôn vào lồng ngực Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn thập phần trấn tĩnh, đem khảm đao nhét vào trong tay Đường Thọ, tay kia thì sờ sờ cung tên sau lưng:"Đừng sợ, một đàn sói ta còn có thể giết, đừng nói chỉ là một con sói đi lạc."

Y vừa mới kéo căng dây cung, con sói trước mặt thế nhưng cong người, khuỵu chân, tựa như là quỳ lạy bọn họ.

Hùng Tráng Sơn dừng tay kéo dây cung lại, bất động:"Nó hướng chúng ta cầu cứu."

"A?"

"Trên núi sẽ có ít dã thú có linh tính, khi ta còn tòng quân đi làm nhiệm vụ có gặp qua."

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có cứu hay không?"

"Từ từ xem, xem con sói kia có đi hay không."

Con sói đang quỳ lạy kia tựa hồ biết bọn Hùng Tráng Sơn băn khoăn, cúi lạy họ, đứng dậy lưu luyến mà liếm liếm trên mặt con chó săn nằm trên đất, con chó săn bị thương phát ra tiếng ô ô, đôi mắt con lang kia lưu luyến mà nhìn nó, sau đó quay đầu chạy vào trong núi, chỉ chốc lát sau liền không thấy bóng dáng. Đôi mắt phiếm lục quang cũng biến mất.

Hùng Tráng Sơn cẩn thận nói:"Chúng ta chờ một chút."

Đợi chờ một lúc lâu cũng không thấy đôi mắt phiếm lục quang kia quay lại, chỉ có con chó săn đang không ngừng giãy giụa trên đất, thống khổ kêu rên. Hùng Tráng Sơn lúc này mới chậm rãi dẫn Đường Thọ tới, xác định cạnh con chó săn này không có thêm đồ gì khác, Hùng Tráng Sơn mới cúi đầu xem sét vết thương.

Chó săn bị thương phi thường nghiêm trọng, nó hẳn là cùng các con sói khác đánh nhau, toàn bộ lưng phía sau bị cắn xé không còn hoàn chỉnh, trên đùi có mấy vết thương còn nhìn rõ dấu răng, nghiêm trọng nhất là ở bụng, thế nhưng đã bị xé rách.

Nó nằm trên đất, một tiếng lại một tiếng rên rỉ.

Hùng Tráng Sơn nhanh chóng cởi áo ngoài, đem chó săn bao lấy ôm về nhà.

Trong nhà có thuốc chữa ngoại thương và bột cầm máu, đây là thói quen của Hùng Tráng Sơn, khi tòng quân hay bị thương, lâu dần liền thành thói quen. Sau khi xuất ngũ về nhà, thường xuyên lên núi săn thú, bị thương nhẹ liên tục, y không kiên nhẫn thỉnh lang trung, liền chuẩn bị rất nhiều dược ở nhà.

Lúc này Hùng Tráng Sơn cũng không keo kiệt, đem thuốc trị thương lấy ra, toàn bộ đều đổ vào miệng vết thương trên người chó săn, Đường Thọ lấy kim chỉ, dùng lửa đèn dầu khử trùng qua, lại chuẩn bị ít rượu, tính rửa qua miệng vết thương trên bụng của con chó này rồi khâu lại.

Hùng Tráng Sơn sợ nó đau sẽ cắn người, dùng một cái dây thừng thô buộc miệng lại, con chó kia tựa hồ biết hai người muốn cứu nó, cũng không phản kháng.

Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ chưa từng cầm kim cứu người, càng không phải bác sĩ, làm sao biết khâu vết thương, hoàn toàn chính là nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo, khâu đến siêu siếu vẹo vẹo, miễn cưỡng coi như ghép vết thương lại với nhau. Trước và sau khi khâu, Đường Thọ đều dùng rượu giúp con chó kia tiêu độc khử trùng, chỉ là không biết loại rượu tiện nghi này nhà cậu, có thể hay không hữu dụng giống như cồn ở đời sau. Mọi thứ đều đã làm xong, chuyện còn lại Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn cũng không thể nói trước, dù sao với trình độ chữa bệnh ở nơi này, ai ai cũng không có biện pháp.

Nhìn bầu vẽ gáo: mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.

Chó săn bị dằn vặt tới mức tiếng kêu còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắc thở.

"Ngủ đi, muộn rồi."

Đường Thọ nhìn con chó kia hỏi:"Có thể sống sao?"

"Có thể sống cũng có thể không, bất quá súc vật so với con người sức sống kiên cường hơn rất là nhiều, chúng nó không cần y dược trị thương cũng có thể sống sót, hiện tại chúng ta dùng thuốc trị thương cho nó, hẳn là vẫn có hy vọng."

Đường Thọ gật đầu, hai người cùng nhau đi ngủ, nhưng sợi dây buộc ở miệng chó thì không ai dám cởi ra.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...