Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 57



*

“Lâm Nhi, không đúng, phải là Vệ phu nhân mới đúng, ngươi ngày nào cũng bận rộn thật đấy, vừa mới đánh người về đã muốn tiến hành “phu nhân ngoại giao”’ rồi, Lâm Nhi à, đến phu nhân mà ngươi cũng không muốn làm sao?”

Chu Thành Vọng dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn Giang Lâm, liên tục lắc đầu.

Người mà Giang Lâm đánh chính là Nhậm công tử mà bà mối Tống kia tới cửa cầu hôn thay, tên đầy đủ là Nhậm Đăng Cao, không hỏi thăm không biết, vừa sai người hỏi thăm xong thì Giang Lâm đã tức đến nổ cả phổi rồi.

Nhậm Đăng Cao, thứ duy nhất tốt đẹp của hắn ta chính là cái tên này.

Nhà họ Nhậm có xuất thân là thương gia, nhưng họ vẫn ngóng trông có thể đọc sách vào triều làm quan để thay đổi địa vị xã hội, đến đời phụ thân của Nhậm Đăng Cao thì việc làm ăn càng ngày càng lớn. Lão Nhậm có bảy, tám đứa con gái nhưng chỉ có một mình Nhậm Đăng Cao là con trai, lão Nhậm quyết tâm cho con trai đọc sách đi thi khoa cử làm quan, nhưng cũng bởi vậy mà nuôi Nhậm Đăng Cao thành con mọt sách vai không thể gánh tay không thể sách.

Tiệc vui chóng tàn, Nhậm Đăng Cao vừa mới thành niên thì lão Nhậm ốm chết, nhà họ Nhậm cũng suy tàn. Nhậm Đăng Cao là con trai duy nhất của nhà họ Nhậm nên được kế thừa không ít tài sản, ít nhất cả đời không phải lo cái ăn cái mặc. Nhậm Đăng Cao cũng quyết tâm muốn thi khoa cử, nhưng hắn ta thực sự không có tài, liên tục thi rớt nhiều lần hết năm này qua năm khác, tuổi lớn không nói mà còn dính thói hư tật xấu đầy người.

Nhậm Đăng Cao còn mắt cao hơn đỉnh, chướng mắt cô nương gia đình bình thường, cũng không vừa mắt con gái nhà thương gia, nhất định phải cưới con quan, còn không được là quan nhỏ, ít nhất cũng phải tứ phẩm trở lên.

Mẫu thân Nhậm Đăng Cao nuông chiều hắn ta nên đều chiều theo ý con trai, đi khắp nơi hỏi thăm xem có gia đình nhà quan nào đồng ý gả con gái cho Nhậm Đăng Cao hay không? Nhưng cô nương nhà quan tứ phẩm thì hoặc là vào cung làm phi tử, hai là gả cho công tử hầu phủ bá phủ đều được thì sao có khả năng sẽ coi trọng một gia đình buôn bán đã sa sút cơ chứ?

Nhậm Đăng Cao thi cử không đỗ, cưới vợ không thành nhưng trong phòng lại có một đống nàng hầu thiếp thất, còn có mấy đứa con nữa.

Lúc nhà họ Vệ sa sút thì Nhậm Đăng Cao chướng mắt, nhưng Vệ Vân Chiêu vừa thăng liền bốn cấp thành quan tam phẩm thì đã lập tức bị Nhậm Đăng Cao dòm ngó. Hắn ta nghĩ mình cưới muội muội ruột của Vệ Vân Chiêu thì nhất định sẽ được Vệ Vân Chiêu nâng đỡ, cần gì phải thi khoa cử nữa, Vệ Vân Chiêu tùy tiện nói mấy câu là đã có thể an bài cho hắn ta một chức quan rồi.

Đây đúng là một giấc mơ đẹp, Nhậm Đăng Cao thành công thuyết phục mẫu thân hắn ta tới nhà họ Vệ xin cưới, còn cho bà mối Tống không ít tiền bạc để bà mối Tống khen hắn ta thật tốt, nhất định phải khiến nhà họ Vệ đồng ý gả con gái đi.

Người được phái đi hỏi thăm còn nói bà mối Tống không làm tốt nên Nhậm Đăng Cao đã đòi lại toàn bộ số bạc đã cho bà ta.

Nhậm Đăng Cao không chỉ miệng ăn núi lở mà còn thích khoe giàu, của cải đã bị ra đi gần hết rồi, hắn ta không chỉ muốn Vệ Vân Chiêu nâng đỡ mà còn thèm khát của hồi môn mà nhà họ Vệ chuẩn bị cho Vệ Vân Gia nữa.

Giang Lâm từng đi gặp Nhậm Đăng Cao, hắn ta hai chân phù phiếm, hai mắt biến thành màu đen, rõ ràng là dáng vẻ hoang dâm vô độ, Giang Lâm cảm giác mình không thể nhịn được nữa nên gọi hai người anh em tốt đi trùm bao tải Nhậm Đăng Cao đánh cho hắn ta một trận, loại súc sinh này mà còn dám dòm ngó tiểu cô nương nhà cậu thì đánh chết vẫn còn là nhẹ.

Giang Lâm đánh người xong, vừa về đã phát hiện Vệ Vân Chiêu lại bị người ta bắt nạt, cậu cảm giác việc gì cũng đến tay mình!

Những người này cảm thấy Vệ Vân Chiêu làm mất mặt mũi của mệnh quan triều đình thì cậu sẽ cho họ nhìn xem cái gì mới là thật sự mất mặt, mà mất mặt không thể kêu than chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt nữa cơ.

Giang Lâm rất bất mãn với phản ứng của Chu Thành Vọng: “Sao nào, ta đã để cho ngươi chịu thiệt bao giờ chưa?”

Cái này thì đúng là không có, Chu Thành Vọng lắc đầu: “Được rồi, ngươi lại muốn làm cái gì nữa?”

Giang Lâm cười: “Không có gì, chỉ là lại muốn viết một quyển thoại bản, thuận tiện lại nhờ bá mẫu làm giúp mấy buổi tiệc rượu mà thôi.”

Chu Thành Vọng nói thầm: “Mùa đông thì làm tiệc rượu ngắm cái gì, ngắm tuyết hay ngắm mai?”

“Ôi chao, đúng rồi, quyển thoại bản này tên là “Hàn Mai* Lộng”.” Giang Lâm sắp xếp nhiệm vụ cho Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh: “Hai nhà các ngươi mỗi nhà phải làm ít nhất một lần đó, yên tâm, “Hàn Mai Lộng” cũng sẽ cho các ngươi dựng thành kịch, ta sẽ đích thân dàn dựng cho các ngươi, đảm bảo các ngươi sẽ kiếm tiền như nước.”

(*): Hàn mai có nghĩa là hoa mai nở trong tuyết, vừa đẹp lại vừa giàu nghị lực, thanh tao lại kiên cường trước khắc nhiệt và sóng gió của cuộc đời. Hình ảnh minh họa:

Từ sau khi có chuyện làm thì ở nhà hai người cũng bị mắng ít hơn, thỉnh thoảng còn mang bạc về nhà, người trong nhà nhìn họ cũng thuận mắt hơn nhiều.

Vừa nghe Giang Lâm nói lời này thì họ đã biết là Tết năm nay có thể dễ chịu rồi.

Đỗ Ngọc Linh gật đầu: “Không thành vấn đề, nhưng ta có một điều kiện.”

Giang Lâm: “Điều kiện gì?”

Đỗ Ngọc Linh nói: “Ngươi phải làm vài món ngon để ta mang về nhà dỗ mẫu thân ta đã, mẫu thân ta mà vui vẻ thì cái gì cũng dễ nói.”

Chu Thành Vọng vội vã nhấc tay: “Ta cũng muốn, Lâm Nhi làm thêm đi, ta sẽ nhờ mẫu thân của ta làm hai bữa tiệc luôn, mời phu nhân của các quan trong khắp Thịnh Kinh này tới cho hoành tráng.”

“Không thành vấn đề.” Giang Lâm đồng ý: “Thức ăn trong tiệc rượu cũng để nhà họ Vệ lo.”

Vậy thì càng không thành vấn đề, hai người Chu Thành Vọng tràn đầy chờ mong với tiệc rượu.

Cứ vào đông là khu vực biên cảnh phải tăng cường phòng ngự, đề phòng quân địch tiến vào bên trong biên giới Đại Việt cướp bóc lương thực của người dân, hoặc nhân cơ hội tấn công Đại Việt.

Tuy Vệ Vân Chiêu làm Hữu thị lang không phải lên triều, nhưng công việc mỗi ngày cũng không ít, thường thường sáng sớm ra ngoài mà đến buổi chiều mới có thể trở về.

Vệ Vân Chiêu ở bên ngoài bận rộn, Giang Lâm ở nhà cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở trong thư phòng suy nghĩ thoại bản mới, vì muốn thoại bản đạt được hiệu quả cao nên cậu phải cực kì nghiêm túc, mất gần mười ngày mới viết ra được.

Lúc Giang Lâm vươn vai đi ra khỏi thư phòng thì mới phát hiện trời đã tối rồi, còn có tuyết rơi nữa, đây là trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay.

Cậu đang định đưa tay ra cảm nhận những bông tuyết cổ đại hoàn toàn chưa bị nhiễm bẩn này thì nhìn thấy Tuần Thất đẩy Vệ Vân Chiêu trở về.

Nhị hoàng tử đã chết nên hai người Tuần Thất và Thường An cũng không cần tiếp tục ẩn núp ở bên ngoài nữa mà được Vệ Vân Chiêu gọi về. Thường An vẫn đi theo Giang Lâm giúp cậu làm việc vặt, còn Tuần Thất thì phụ trách bảo vệ Vệ Vân Chiêu, đẩy xe lăn cho hắn.

Tuần Thất rất thức thời, vừa nhìn thấy Giang Lâm đứng ở dưới mái hiên thì đã bỏ Vệ Vân Chiêu lại rồi chạy không thấy bóng người, dù sao thì Thiếu phu nhân cũng sẽ đến đón đại nhân mà.

Giang Lâm bước nhanh đi tới trước mặt Vệ Vân Chiêu: “Có tuyết rồi này.”

Vệ Vân Chiêu rất tự nhiên nắm chặt lấy tay Giang Lâm: “Vậy ta ngắm tuyết cùng phu nhân nhé.”

Trời cũng tối rồi, tuyết rơi cũng xem không rõ lắm nên Giang Lâm thực sự không cảm thấy tuyết này có cái gì để mà ngắm.

Cậu dùng một tay đẩy Vệ Vân Chiêu xuống dưới mái hiên: “Chờ tuyết đọng rồi ngắm sau, đến lúc đó chúng ta cùng ngắm tuyết ăn lẩu nhé.”

Nồi đã đúc xong từ sớm rồi, nhưng gần đây cả hai đều bận rộn nên chưa ăn được với nhau.

“Được.” Vệ Vân Chiêu xoa lòng bàn tay của Giang Lâm: “Phu nhân đã viết xong thoại bản chưa?”

Giang Lâm thuận tay đẩy hắn vào thư phòng rồi đưa cho hắn xem: “Đọc thử đi, đọc xong rồi nói cho ta biết cảm tưởng của ngươi.”

Thoại bản này có hai nữ chính, một gả cho tình yêu, một gả cho quyền thế, danh lợi. Tình yêu đầu bạc đến già, cả đời yêu thương. Một người nhìn hàn mai nở ngoài cửa sổ rồi chết trong trời đông giá rét.

Cô gái gả cho người mình yêu tên là Oanh Nhi, là thanh mai trúc mã với tú tài cùng thôn. Oanh Nhi gả cho tú tài khi hắn thi trượt, phụ mẫu ốm chết, lúc khổ sở khó khăn nhất, Oanh Nhi đồng ý cùng hắn chịu đựng tất cả. Tú tài nói hắn sẽ yêu Oanh Nhi cả đời, cho Oanh Nhi hưởng vinh hoa phú quý, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.

Dưới sự chăm sóc và bầu bạn của Oanh Nhi, tú tài cố gắng đọc sách rồi thi đỗ Trạng Nguyên. Trạng Nguyên bị người ta bắt về làm con rể dưới bảng vàng, cũng được quan lớn trong triều chọn trúng làm con rể, còn được công chúa lén lút ra cung chơi vừa gặp đã thương. Nhưng Trạng Nguyên nói hắn đã có chính thê.

Trạng Nguyên càng làm quan thì chức vị càng lớn, bắt đầu có người nịnh bợ hắn, đưa tiểu thiếp cho hắn, bắt đầu có nha hoàn tìm cách quyến rũ hắn, còn có đồng liêu mời hắn đi thanh lâu. Trạng Nguyên cự tuyệt đồng liêu, cũng không qua lại với kẻ đó nữa. Hắn lột sạch quần áo của nha hoàn muốn quyến rũ hắn và tiểu thiếp mà người khác rồi trói ở ngoài cửa, hắn nói với tất cả mọi người là hắn đã có chính thê, đời này cũng chỉ có một người nữ nhân đó mà thôi.

Cô gái chết trong trời đông giá rét kia tên là Liễu Như Mai, nàng sinh vào ngày hàn mai nở rộ, cũng quen một cậu bé vào đúng ngày hàn mai nở rộ, họ cùng lớn lên, thanh mai trúc mã. Nhưng Liễu Như Mai bị ép gả cho người khác vì quyền thế cùng danh lợi. Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không hạnh phúc, lúc đầu ngoài miệng nam nhân kia còn có thể nói yêu nàng, nhưng từ từ cũng chỉ còn lại hành hạ, người trong nhà năm sau nhiều hơn năm trước. Nàng lo liệu việc nhà, quản lí bếp núc nhưng lại không được một câu khen ngợi. Hắn dung túng tiểu thiếp trèo lên đầu nàng, sủng thiếp diệt thê, thường xuyên đuổi nàng về nhà mẹ đẻ.

Nàng bị bệnh, tiểu thiếp ngóng trông nàng chết sớm để lên làm chính thê, nam nhân kia thì lại muốn cưới thêm thiếp mới.

Năm ấy, trước khi hàn mai mở, Liễu Như Mai quen Oanh Nhi mới biết hóa ra cuộc sống còn có thể như vậy, hóa ra khi nam nhân yêu thương một người phụ nữ thì làm gì cũng sẽ nghĩ cho nàng.

Nàng cũng gặp được người cùng nhau lớn lên khi còn bé kia, người đó nói vẫn đang chờ đợi nàng.

Sau đó nàng chết ở ngày hàn mai nở rộ, trong lòng nàng nghĩ: “Không phải người đàn bà nào cũng có thể gả cho người mình thích, nhưng đàn ông cưới thiếp thất thì chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp cả!”

Vệ Vân Chiêu xem xong rất nhanh, cũng hiểu được trọng điểm mà Giang Lâm muốn biểu đạt, chính là câu cuối cùng, đàn ông cưới thiếp thất chắc chắn không phải là người tốt.

Hai người phụ nữ gả cho hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau, sống hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau và tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Giang Lâm hỏi cảm tưởng của hắn, Vệ Vân Chiêu nói: “Ta sẽ không cưới thiếp thất.”

Giang Lâm véo hắn: “Không bảo ngươi nói cái này, hơn nữa, ngươi muốn cưới thiếp thất cũng phải nhìn xem người ta có thể sống sót vào cửa hay không nữa? Đương nhiên, còn có một lựa chọn khác, ngươi và nàng ta cùng nhau bị ta lột sạch trói ở ngoài cửa.”

Vệ Vân Chiêu dựng thẳng ba ngón tay lên: “Vệ Vân Chiêu ta thề với trời, đời này chắc chắn sẽ không có thiếp thất nàng hầu, trong lòng ta chỉ có một mình phu nhân mà thôi.” Hắn vội vàng tỏ vẻ trung thành.

Giang Lâm nhanh chóng đè tay hắn xuống: “Tin ngươi, ta tin ngươi, chúng ta tiếp tục nói chuyện thoại bản đi.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Được, được, được.” Đặc biệt là thời khắc cuối cùng đó cực kỳ xuất sắc.

Tuy Giang Lâm chủ yếu viết về thái độ của hai người đàn ông đối với chính thê của mình, nhưng thay đổi của hai cô gái cũng miêu tả không ít.

Oanh Nhi cũng không phải là một thôn cô không hề thay đổi, nàng cũng đọc sách biết chữ, học cách làm Cử nhân phu nhân, Trạng Nguyên phu nhân, Quan gia phu nhân. Lúc nàng vừa mới vào kinh cũng bị các phu nhân trong kinh ghét bỏ bài xích, nhưng nàng dựa vào tấm lòng thiện lương của mình mà từng bước dung hòa vào các phu nhân, thành nội trợ hiền của Trạng Nguyên, vậy nên Trạng Nguyên yêu nàng, mối tình thắm thiết.

Liễu Như Mai gả cho người khác, cắt đứt cảm tình với thanh mai trúc mã, thử yêu phu quân của mình, giúp hắn quản lí gia đình, làm trợ lực cho hắn, nhưng vì nam nhân phong lưu mà khiến nửa cuộc đời của Liễu Như Mai bất hạnh, rơi vào kết cục chết sớm.

Nghe được lời khen của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm ngượng ngùng cúi đầu, cậu nói thêm: “Ta chỉ là muốn nói cho họ biết, mọi người rất tốt, chỉ là gặp phải kẻ cặn bã mà thôi.”

“Mà nếu chúng ta gặp phải kẻ cặn bã thì chắc chắn không thể âu sầu mà chết như Liễu Như Mai, cách đối xử chính xác với kẻ cặn bã hẳn là… ” Giang Lâm đề bút viết xuống bốn chữ cuối cùng trong tờ cuối: Xem ở quyển hai.

Vệ Vân Chiêu: “… Chuyện này còn có quyển hai nữa à?”

Giang Lâm: “Đương nhiên, khẳng định là những người này sẽ không chỉ gây sự với ngươi một lần này đâu, vậy nên chúng ta phải làm tốt chuẩn bị trường kỳ kháng chiến!”

Nếu muốn làm “phu nhân ngoại giao” trong một thời gian dài thì có thế nào cũng phải thuận tiện kiếm chút bạc, cũng không thể làm chuyên gia tư vấn tình cảm miễn phí được.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới chuyên gia tư vấn tình cảm Giang Lâm lại làm như thế này cả…

“Vậy chắc chắn là hắn không yêu ngươi!”

Giang Lâm bị vài vị phụ nhân trẻ tuổi vây vào giữa, nói ra câu nói khí phách khiến tim đập thình thịch kia.

Hôm nay nhà họ Chu tổ chức một buổi tiệc ngắm tuyết, gần như tất cả phu nhân tiểu thư trong nhà vương công quý tộc quan lớn quan nhỏ ở Thịnh Kinh đều có mặt.

Nhà họ Chu sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ chu đáo, vừa vào cửa đã có trà nóng và bánh ngọt, trà còn chưa nói, nhưng bánh ngọt thì cứ bưng lên là hết sạch, nếu không phải thật sự không tiện mở miệng thì sẽ có rất nhiều người muốn gọi thêm một đĩa ăn cho đã.

Sau khi ăn xong bánh ngọt thì Chu phu nhân nói nếu chỉ ngắm tuyết thì chán quá, mời mọi người nghe thoại bản trước đã.

Nếu tới tham gia tiệc rượu thì đương nhiên là mọi người sẽ nể mặt Chu phu nhân, mở đầu thoại bản cũng không có người nào ý thức được nội dung có vấn đề gì, nhưng nghe một lúc thì bắt đầu cảm thấy có chút không đúng rồi.

Đặc biệt là câu cuối cùng kia: “Đàn ông cưới thiếp thất thì chắc chắn không phải là người tốt” quả thật là nói trúng tim đen của rất nhiều người ở đây.

Cũng có rất nhiều người nghe xong khóc òa lên.

Không có người phụ nữ nào muốn phu quân của mình cưới thiếp thất cả, trừ phi là thật sự không để ý đến đối phương.

Nhưng từ trước đến giờ đàn ông đều háo sắc, thích tam thê tứ thiếp, mà như vậy vẫn còn là tốt, sủng thiếp diệt thê, dùng “hòa ly” như câu cửa miệng cũng không phải số ít, giống hệt như người mà Liễu Như Mai gả vậy, thực sự chẳng ra gì.

Các nàng vừa lau nước mắt vừa không nhịn được nghĩ, nếu cứ thế mãi thì có phải họ cũng sẽ giống như Liễu Như Mai này, phí thời gian nửa cuộc đời, âu sầu mà chết hay không?

Nghe xong thoại bản thì Chu phu nhân mời các nàng vào vườn đi nhìn tuyết ngắm cảnh, nhưng nghe xong cuốn “Hàn Mai Lộng” này thì những người có tâm sự lại hay suy nghĩ nhiều nào còn tâm tình đi ngắm tuyết nữa, đều ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Giang Lâm xuất hiện vào đúng lúc này, cậu mang theo một cái chiêng đồng nhỏ đi vào giữa các vị phụ nhân này, cười híp mắt hỏi: “Các vị tỷ tỷ muội muội, có cần tư vấn tình cảm không?”

Ở đây đều là phụ nữ, một người đàn ông như Giang Lâm công khai xuất hiện còn gây nên một trận kêu gào. Giang Lâm mỉm cười an ủi: “Đừng kích động, đừng kích động, ta cũng là người gả cho người khác giống như tất cả mọi người thôi, yên tâm, ta sẽ không làm gì mọi người đâu.”

Chu phu nhân cũng đi ra nói chuyện giúp Giang Lâm, cũng nói bánh ngọt này là do cậu làm, há miệng mắc quai lại còn muốn ăn nữa nên lúc này các phu nhân cũng không kêu nữa mà hỏi Giang Lâm cái gì là tư vấn tình cảm.

Sau đó chính tại sân nhà của Giang Lâm, sau một trận ồn ào thì cậu bắt đầu hỏi thăm tin tức trong nhà người đó, cũng không hỏi những cái khác mà chỉ hỏi hỏi có cưới thiếp thất hay không, có thu nàng hầu hay không, trước khi kết hôn đã có cam kết gì?

Sau đó là câu nói khiến mọi người tim đập thình thịch kia.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu, bởi vì ai tìm cậu tư vấn thì cậu đều nói như vậy cả.

Giang Lâm điên cuồng tẩy não họ: Nếu như nam nhân yêu ngươi thì nhất định phải giống Trạng Nguyên trong “Hàn Mai Lộng”, từ chối tất cả mê hoặc, toàn tâm toàn ý chỉ thích một mình ngươi, sẽ thực hiện tất cả lời hứa của mình.

Không phải ngươi không tốt, mà là người đàn ông này không tốt.

Ngươi xem ngươi vất vả như vậy mà đổi lại được cái gì? Ngươi làm những việc này ngoài khiến chính mình mệt nhọc ra thì còn có thể đổi lại được cái gì? Phu quân của ngươi có từng nói với ngươi một câu “phu nhân đã cực khổ rồi” chưa? Hắn không nói, hắn sẽ chỉ buổi tối chui vào trong chăn của người khác, tình ý sâu đậm với những nữ nhân khác, mà ngươi thì một mình trông phòng.

Cuộc sống như thế còn có ý nghĩa gì nữa!

Giang Lâm căm phẫn sục sôi nói, các vị phu nhân liên tục gật đầu, cảm thấy Giang Lâm quá hiểu các nàng.

Giang Lâm nói tiếp: “Các ngươi xem, mọi người đều là tỷ muội tốt, có khó khăn gì thì cứ nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách, phụ nữ chúng ta thông minh tài giỏi muốn tài có tài muốn đẹp có đẹp, chẳng lẽ còn không xử lí được mấy gã đàn ông thối hay sao?”

Giang Lâm nói xong lập tức đã có người hùa theo: “Đúng vậy, ta chịu đủ lão già nhà ta rồi, ta theo hắn nhiều năm như vậy mà vì một tiểu thiếp quát mắng ta, còn muốn cho con hồ ly tinh đó nhúng tay vào chuyện quản gia, hừ, nếu hắn có năng lực như thế thì nhà này ta sẽ không quản nữa, để ta xem con hồ ly tinh kia có thể quản như thế nào?”

Giang Lâm tích cực bày kế: “Vị phu nhân này yên tâm, ta bảo đảm không đến bảy ngày là có thể khiến phu quân của ngươi chịu nhận lỗi, nếu như không được ngươi cứ tới nhà họ Vệ hỏi tội ta.”

Phu nhân thân thiết nắm lấy tay Giang Lâm, há miệng nói: “Giang muội muội, à, không đúng, là Giang đệ đệ, trong lòng ta biết rõ.”

Giang muội muội:..

Không nghĩ tới lại bị đổi lại giới tính nhanh như vậy, thật là khiến người ta không vui lên nổi.

Giang Lâm cảm thấy bữa tiệc ngắm tuyết này được tổ chức khá thành công, cậu dựa vào sự thông minh tài trí và năng lực ngoại giao của mình làm quen với hơn một nửa phu nhân ở đây, cũng thành công kéo họ vào bên trong nhóm tán gẫu “chiến đấu bảo vệ tình yêu”.

Người đầu tiên chọn bãi công không làm chính là phu nhân nhà Ngự sử Trương đại nhân, sau khi về nhà bà làm ầm lên với Trương đại nhân một trận, giao quyền quản lý nhà cửa cho tiểu thiếp mà Trương đại nhân thích nhất rồi về nhà mẹ đẻ mình ở.

Trương đại nhân không có một chút ý thức việc này nguy hiểm chút nào cả, cảm thấy cọp cái về nhà mẹ đẻ còn cảm thấy mừng rỡ thoải mái nữa.

Kết quả vừa sang ngày hôm sau Trương đại nhân đã phát hiện ánh mắt đồng liêu nhìn hắn có hơi là lạ, sau khi về phủ thì tiểu thiếp được sủng ái lại tới mách lẻo nói không chỉ huy được hạ nhân trong phủ. Trương đại nhân muốn dỗ dành sủng thiếp nên đã cảnh cáo hạ nhân trong phủ một phen.

Sau đó ngày hôm sau lên triều thì Trương đại nhân phát hiện ánh mắt các đồng liêu nhìn hắn lại càng kì lạ, rất nhiều người đi tới nhìn hắn muốn nói lại thôi khiến cho Trương đại nhân hốt hoảng, trong lòng cứ có cảm giác mình đã phạm tội rồi.

Hắn tìm một vị đồng liêu quan hệ tốt nhất hỏi dò, người kia nhìn hắn mãi rồi mới ý vị sâu xa nói: “Lão Trương à, ngươi là Ngự sử, càng phải chú ý lời nói của chính mình, mọi việc quá mức sẽ không tốt.”

Trương đại nhân ngơ ngác: “Từ từ, ta làm cái gì thì ngươi phải nói cho ta nghe đã chứ.”

Đối phương nói: “Mau đón phu nhân của ngươi trở về đi, hiện tại quá nửa văn võ trong triều đã biết ngươi sủng thiếp diệt thê đấy, sợ là đã có người viết tấu chương vạch tội ngươi rồi.”

Trương đại nhân sửng sốt, bối rối, không nghĩ ra tại sao sự việc lại đến mức độ này.

Đồng liêu vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu thiếp có thế nào thì cuối cùng cũng chỉ như một món đồ chơi thôi, vì tiểu thiếp mà gây lộn với chính thê như vậy là không có cái nhìn xa trông rộng rồi.”

Đồng liêu nói rồi rời đi, Trương đại nhân không thể tin được quay về phủ, đúng lúc lại gặp phải tiểu thiếp đến làm phiền hắn vì chuyện trong phủ nên Trương đại nhân nổi giận.

Hắn quát mắng tiểu thiếp, thu lại quyền quản gia, sau đó nhanh chóng tới nhà mẹ đẻ phu nhân đón người.

Nhưng hắn không nghĩ tới lúc này phu nhân thật sự tức giận, nhạc phụ và nhạc mẫu còn châm chọc mỉa mai, hắn lại chỉ có thể nhịn xuống, thật sự là chưa bao giờ uất ức đến vậy. Hắn cũng không biết là phu nhân của mình đang nhìn ở phía sau, trong lòng cực kỳ vui sướng.

Vì nhạc phụ và nhạc mẫu nói gả cô nương cho hắn không phải để hắn tùy ý hành hạ nên không cho đón về, Trương đại nhân ủ rũ quay lại, trong lòng càng giận càng oán tiểu thiếp.

Tấu chương tố cáo hắn cũng được dâng lên khiến hắn bị Trường Đức Đế mắng cho một trận, Trương đại nhân bắt đầu cảm thấy mọi việc không tốt rồi.

Sau khi về nhà hắn nhận được một phong thư phu nhân sai hạ nhân đưa tới cho hắn, trong thư kể lại quá khứ, lại nói chẳng biết từ lúc nào tình cảm thay đổi rồi, phu quân càng lúc càng nạp nhiều thiếp, trong lòng có người khác, họ không thể quay lại như xưa được nữa.

Lá thư thành công gợi lên cảm giác áy náy trong lòng Trương đại nhân nên hắn lại chạy đi đón người.

Tuy lúc này đón được người về nhưng hắn lại phải ký rồi một bản thỏa thuận khiến hắn mắt nổ đom đóm: Sau này ngày nào cũng phải nói với phu nhân “cực khổ rồi”, nói “phu quân yêu ngươi”, không được quát mắng phu nhân, không được cho tiểu thiếp trèo lên trên đầu nàng, nếu như không làm được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tuy hậu quả cụ thể là gì chưa nói nhưng Trương đại nhân ký xong thì đột nhiên cảm thấy một linh cảm chẳng lành, có lẽ mình thật sự gặp phải chuyện lớn rồi.

Tuy nói bản tính khó dời, nếu đàn ông đã không tốt thì chắc chắn là cả đời cũng không tốt, nhưng Trương phu nhân làm ầm lên một trận như vậy thì đúng là sau khi trở về cảm thấy dễ chịu hơn trước đây rất nhiều.

Sau khi Trương đại nhân đón phu nhân nhà mình về thì lại được các đồng liêu thăm hỏi một phen, ai cũng bảo hắn là một người đàn ông tốt, có người chúc mừng hắn, có người cảm thấy hắn cải tà đúng lúc như vậy là quá tốt rồi, Trương đại nhân không biết đã lên thuyền giặc từ lúc nào, nếu sau này hắn dám gây ra việc gì thì không biết những đồng liêu này sẽ nhìn hắn thế nào nữa.

Còn cả những người đang chờ tố cáo hắn nữa, chỉ sợ họ sẽ theo dõi hắn, Trương đại nhân cảm thấy cả người căng thẳng, quãng đời còn lại cũng có chút gian nan.

Vì kết quả của việc nhà họ Trương mà địa vị của Giang Lâm trong lòng phu nhân các nhà cũng nước lên thì thuyền lên, ai dám quyết tâm thay đổi hiện trạng đều tìm tới Giang Lâm để hắn giúp đỡ bày kế.

Giang Lâm cũng không mù quáng bày kế mà đã điều tra toàn diện từ sớm, sau đó dựa theo tình hình của từng người khác nhau mà đúng bệnh hốt thuốc.

Sau đó, các vị đại nhân nhanh chóng phát hiện hình như có chỗ nào không đúng lắm, ví dụ như phu nhân lúc trước vẫn luôn quan tâm hắn bắt đầu lạnh nhạt với hắn; ví dụ như phu nhân hay ghen tị với tiểu thiếp bắt đầu viết thư, cả ngày tươi cười; ví dụ như phu nhân vẫn luôn quản lý việc nhà bận tâm cái này bận tâm cái kia lại đột nhiên thích ra ngoài, cả ngày không thấy bóng người.

Lại ví dụ như một cuốn thoại bản mới nổi tiếng toàn bộ Thịnh Kinh, đồng thời truyền lưu ra hai câu: “Đàn ông cưới thiếp thất chắc chắn không phải người tốt” và “Vậy chắc chắn là hắn không yêu ngươi”!

Đãi ngộ ở trong nhà hạ xuống vài bậc không nói còn thỉnh thoảng bị lườm nguýt, nhỡ không vui nói vài câu thì sẽ bị lôi ra so sánh với những người đàn ông không cưới thiếp thất yêu thương phu nhân, họ nhanh chóng cảm nhận được cái gì gọi là khổ không thể tả.

Trong khi đó người tạo thành tất cả những chuyện này đang khoe khoang với phu quân tốt không cưới vợ bé của mình: “Phu nhân ngoại giao của ta có phải là rất thành công hay không?”

Đã làm cho dư luận xôn xao đến nơi rồi thì đương nhiên là thành công, Vệ Vân Chiêu khen ngợi cậu rồi đề nghị: “Phu nhân, hay là năm nay chúng ta tới Giang Nam ăn tết đi, tới thăm nhà họ Vân.”

Giang Lâm không hiểu: “Sao đột nhiên lại muốn tới Giang Nam?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta sợ chờ các vị đại nhân kia hoàn hồn lại thì sẽ kéo nhau đến nhà chúng ta ăn tươi nuốt sống phu nhân mất. Ta cũng chỉ có một phu nhân là ngươi nên không nỡ.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...