[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 1
Nam Thành vào tháng tư không khí mang hơi nước ẩm ướt, tựa như muốn nghênh đón một trận mưa lớn.
Trần Ngộ nửa thân trên như ẩn như hiện, đứng ở trước gương, bắt đầu từ cổ áo cài từng viên từng viên cúc của chiếc sơ mi trắng, sau đó thắt lên chiếc cà vạt màu xanh lam, ngắm chính mình trong gương cậu lại do dự một hồi, duỗi tay kéo xuống, lại cởi bỏ hai cúc áo trên cùng, xương quai xanh tinh tế lộ ra, trên đó còn có một vết đỏ không biết như thế nào mà bị thương, thoạt nhìn như là dấu hôn ái muội, miễn cưỡng che khuất.
Cậu mặc quần tây vào, để bàn chân trần tiếp tục đứng trước gương nhìn nhìn, đứng đắn lại có chút tùy ý, rất phù hợp với thiết lập nhân vật Tiếu Dao mà cậu xuyên vào hiện giờ!
Trần Ngộ xuyên vào quyển "Hào môn nam tức"* đã được một đoạn thời gian. Cậu lúc trước xem quyển tiều thuyết này xuất phát từ sự ngẫu nhiên. Cậu ngày thường cũng rất ít khi xem tiểu thuyết, tự nhiên ngày đó cảm thấy nhàm chán, lướt xem hội tiểu thuyết một hồi thì thấy được áng văn này.
*Hào môn nam tức: chàng dâu nhà giàu/nhà quyền thế.
Cậu ban đầu là bị tên của bộ truyện này hấp dẫn, nghĩ nghĩ trong đầu nam nhân còn có thể làm con dâu? Tò mò hại chết mèo, cậu liền mở xem một lúc, không tưởng tượng nỗi càng xem càng cẩu huyết, các loại tình tiết cẩu huyết quen thuộc lần lượt làm da đầu cậu đều tê dại, nhưng vị tác giả này chính là lợi hại chỗ đó, tuy rằng lối người ngoài khét trong sống*, tình tiết lại làm người xem nhịn không nổi mà lướt xuống, tiếp tục, tiếp tục xem. Đặc biệt mười mấy chương đầu mô tả chuyện tình của Tiếu Dao và Chu Hải Vinh rất đẹp, rất ngọt ngào, nhận được vô số lời khen ngợi, kết quả chiếc bút của tác giả lần nữa viết xuống, bỗng nhiên lại từ đâu nhảy ra tới một bé thụ khác, lúc này tác giả mới nói, Tiếu Dao hóa ra chỉ là đá kê chân cho chính cung nương nương ra sân khấu!
*Ngoại tiêu lí nộn: làm việc gây kinh ngạc/ gặp chuyện gây kinh ngạc.
Lần này đọc giả đều không nhịn nổi nữa, chửi mắng tác giả vô số, mà vị tác giả này cũng thật trâu, trả lời người đọc rằng không tiếp thu sửa đổi....
Tiểu thuyết này tuy là một cái hố lớn, nhưng câu chuyện của đá kê chân pháo hôi thụ Tiếu Dao cũng được viết rất hoàn chỉnh. Nếu sớm biết được chính mình sẽ xuyên qua thành Tiếu Dao, cậu lúc trước nhất định sẽ đem tình tiết từng câu từng chữ nghiêm túc tỷ mỹ xem một lần, giống như đang xem tác phẩm kinh điển thế giới, sau đó sẽ gửi 10000 tin nhắn cho tác giả, mong tác giả cho Tiếu Dao một kết cục tốt một chút!
Bởi vì trong nguyên tác* kết cục của Tiếu Dao có chút thảm.
*Bản gốc. Ở đây chỉ quyển sách Trần Ngộ xuyên vào.
Tiếu Dao từ bé sinh ra ở một khu ngoại ô nghèo, cha mẹ mất đi còn để lại một đống nợ nần, đành phải tự thân xuất mã tìm câu kim chủ*. Trời xanh không phụ người có lòng, Chu gia nhị công tử coi trọng Tiếu Dao, la hét đòi cười cậu bẳng được.
*Người có tiền.
Chu Hải Vinh là nam chính trong nguyên tác "Hào môn nam tức", cùng với những thiếu gia ăn chơi trác táng thường gặp trong tiều thuyết lại hoàn toàn giống nhau, khi chưa gặp bé thụ chân chính, là một hoa hoa công tử. Bất quá người có thể làm hắn mê muội nhất trong nhóm nam nhân xinh xẻo kia, chỉ có Tiếu Dao.
Tiếu Dao da trắng môi đỏ, ngũ quan thanh nhu, cảnh xuân xinh đẹp của Nam thành vào tháng tư đều so ra kém cậu, bản gốc hình dung sự mỹ lệ kia bằng rất nhiều từ, nhưng Trần Ngộ nhớ nhất là một câu "Kiều kiều uyển chuyển, một bức thanh thuần"*.
* Kiều khiếp khiếp, thanh thuần một bức: xinh đẹp, nhu mì, yếu đuối, đơn thuần.
Câu chuyện tình yêu của Chu Hải Vinh và Tiếu Dao tổng kết lại chình là mối tình đầu đầy thất bại của một vị thiếu gia ăn chơi trác táng cùng một vị trà xanh kỹ nữ thích làm trời làm đất.
Chu Hải Vinh trước kia chỉ hiểu mỗi bạch, bạch, bạch *, không hề biết cái gì gọi là yêu, kết quả gặp được Tiếu Dao liền biến thành dạng giả thiết nam chính con nhà giàu thường thấy trong phim thần tượng, biết được cái gì gọi là chân tình.
Một người chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương, bị Tiếu Dao mê hoặc đến thất điên bát đảo. Tuy bề ngoài của cậu rất thanh thuần ngọt ngào nhưng trên thực tế lại là một người rất có tâm cơ, đem cậu thiếu gia đơn thuần đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cậu biết được Chu gia là hào môn trong hào môn, thân phận Càn đán hát kịch của cậu khó mà gả vào, cũng biết Chu Hải Vinh say mê cậu bất quá vì cảm thấy mới mẻ mà thôi, dạng thiếu gia ăn chơi trác táng này ăn được cậu vào miệng liền sẽ ngán thôi, cho nên cậu vẫn luôn không cho Chu Hải Vinh động vào, một hai phải chờ sau khi kết hôn mới bạch, bạch,bạch *.
Thứ không có được vĩnh viễn đều là thứ tốt nhất, nên Chu Hải Vinh đã đáp ứng kết hôn cùng cậu. Tiếu Dao cũng thật là, ngay từ đầu cậu chỉ là nhìn trúng tiền và thân phận của Chu gia, người ta thích cậu, cậu không cho người ta chạm vào, sau đó chính cung nương nương lên sàn, Chu Hải Vinh thay lòng đổi dạ, cậu lại quay đầu thích Chu Hải Vinh, sau đó vì đủ thứ nguyên nhân, cuối cùng nhảy xuống sông tự kết kiễu.
Nhảy sông,đến đây cũng thật đủ cẩu huyết rồi, lúc tác giả viết đến đây,khu bình luận phía dưới loạn cả lên, mỗi người đều bị mấy tình tiết chịu không nỗi này làm hưng phấn cả lên, chờ theo dõi phía sau, kết quả, tác giả viết " Trước mắt bao người cậu thả người nhảy xuống, nháy mắt hoàn toàn chìm vào trong nước....."
Kế đó.....
Không có kế đó, vị tác giả vừa kiêu ngạo vừa có tim thủy tinh kia dừng bút không viết nữa!
Vô cùng hoài nghi tác giả là bởi vì nhìn thấy khu bình luận đa số đọc giả không có hảo ý với chính cung thụ nên dẫn tới sự tàn phá một cách không có tình người kia đối với pháo hôi thụ.
Nhớ tới đây đầu Tiếu Dao liền tê cả lên, dạng mà chỉ biết trước một nữa vận mệnh của mình, thật không dễ chịu.
Hôm nay là lần đầu tiên Chu Hải Vinh dẫn cậu về Chu gia, cùng một nhóm họ hàng Chu gia cùng nhau ăn cơm, thuận tiện ở trong bữa tiệc nói cho mọi người biết tin tức hai người bọn họ, chuẩn bị kết hôn.
Cậu nhớ rõ Tiếu Dao tại bữa cơm này chính là làm làm trò cười cho thiên hạ. Cậu xuất thân là dân nghèo, mặc dù sau này đã quan Chu Hải Vinh, cũng đi theo Chu Hải Vinh ăn cơm Tây qua vài lần, từng đi qua vài nhà hàng xa hoa, chính mình cũng cố gắng trộm học qua, nhưng gạt được người ngoài nghề, lại không lừa được thiếu gia công chúa chân chính của hào môn thế gia.
"Em không cần khẩn trương, có anh đây." Chu Hải Vinh ôn nhu nói với cậu.
Đến Chu gia, xuống xe, ngửa đầu xem, chỉ thấy từng hàng cửa rào sắt đen, hai bên cột cùng trên tường tử đằng xanh lam vàng tím thi nhau leo trèo khoe sắc, cổ kính và trang nghiêm.
Nhà chính của Chu gia nằm ở Nam Thành, đường Tử Đàn số 22, chiếm hơn 2300 mét vuông, là một trong số ít mang kiến trúc lâu đài cổ còn lại ở Nam Thành, mặt sau tòa nhà là dãy Hạ Sơn, mặt trước là sông hồ mênh mang, núi sông vây quanh tụ khí, đều nói Chu gia có thể có tiếng tăm lừng lẫy như thế, chính là dựa vào khối phong thuỷ bảo địa này.
Chu Hải Vinh săn sóc cậu, sợ cậu xấu hổ, cho nên tới có chút muộn, thời điểm bước vào, những người khác đều đã ở trong phòng khách chờ bọn họ. Chu gia là hào môn thế gia, huynh đệ tỷ muội rất nhiều, trưởng nữ Chu Đồng, tiếp đó có ba người em trai và một người em gái, anh cả Chu Hải Quyền, nhị thiếu Chu Hải Vinh, tam thiếu Chu Hải Đông,cuối cùng là tiểu công chúa Chu Tư Ngữ, năm nay mới mười hai tuổi.
Mọi người tựa hồ đều biết Chu Hải Vinh đưa cậu tới là vì chuyện gì, thân thích của Chu gia không mấy người là coi trọng Tiếu Dao, chỉ có em gái út Chu gia thật cao hứng mà đưa Tiếu Dao đi tham quan, miệng không ngừng kêu nhị tẩu nhị tẩu, kêu đến mặt Tiếu Dao đều đỏ.
"Anh cả không về nhà sao?" Chu Hải Vinh trên mặt mang theo nét cười, lại có chút sợ sệt hỏi chị hắn.
Chu Đồng một bên vuốt móng tay vừa làm xong, hỏi lại: "Hiện tại biết sợ rồi?"
"Anh hai, thì ra anh tìm cho em nhị tẩu như thế này, bộ dáng xinh đẹp thanh nhã như vậy. Khẩu vị của anh thay đổi nha, em nhớ rõ trước kia anh thích không phải loại hình này a."
"Hư......" Chu Hải Vinh khẩn trương mà liếc mắt nhìn Tiếu Dao "Bớt nói hươu nói vượn."
Chu Hải Đông cười cười, sờ soạng lấy thuốc lá trên bàn, đi ra ban công hút, một bên hút một bên nghiêng mắt xem Tiếu Dao đang cùng Chu Tư Ngữ xem ảnh chụp. bức tường bên cạnh cầu thang treo đầy ảnh của Chu gia, ảnh cổ xưa nhất được chụp từ tận thời dân quốc. Thời điểm sắp nhìn đến ảnh ở lầu hai, chợt nghe thấy Chu Tư Ngữ ngọt ngào kêu một tiếng: "Anh cả".
Tiếu Dao xoay đầu lại, liền thấy có một nam nhân từ trên lầu đang bước xuống.
Chu Hải Quyền diện mạo không bằng đẹp Chu Hải Vinh, nhưng ngũ quan lạnh lùng hơn một ít, cái trán no đủ, mũi cao thẳng, cái đầu cũng cao hơn một chút, eo thẳng tắp, rất có phong vị nam nhân.
Tiếu Dao vội cúi nhẹ người gật đầu, không đợi cậu mở miệng nói chuyện, Chu Hải Vinh liền hưng phấn mà chạy đến, nói: "Anh cả, em giới thiệu với anh, đây là Tiếu Dao."
"Chào anh"* Tiếu Dao thực ngoan ngoãn mà mỉm cười.
*Trần Ngộ dùng kính ngữ
Chu Hải Quyền gật gật đầu, không nói thêm cái gì, vấn đề thiết lập nhân vật này, không phải do anh cả Chu gia sai!
Làm nam phụ của《Hào môn nam tức》,tác dụng của Chu Hải Quyền đại khái chính là làm tốt vị gia trưởng phong kiến cổ hủ...... Chu lão gia mất sớm, Chu Đồng không quản đại sự trong nhà, anh trưởng như cha, Chu Hải Quyền ở Chu gia chính là nói một không hai, giống như các vị gia trưởng phong kiến trong phim thần tượng, tỷ như, uy nghiêm, cổ hủ, tính tình khó chịu, hở ra liền vỗ bàn, thích nhất dùng cẩu bổng đả uyên ương*.
*Dùng gậy đánh uyên ương: Chia rẽ đôi lứa
Hào môn nhiều quy củ, ăn không nói ngủ không nói, nên bữa cơm này ăn rất là an tĩnh, thế nên lúc Chu Hải Vinh mở miệng nói hắn muốn cùng Tiếu Dao kết hôn, có cảm giác vô cùng đột ngột.
"Chuyện này, em khoan hãy nói." Chu Hải Quyền lạnh lùng mà nói.
"Hai bọn em chuẩn bị đi đăng ký kết hôn." Chu Hải Vinh tiếp lời.
Hắn vừanói dứt, liền nghe thấy "Bang" một tiếng,bàn ăn đều chấn động ầm vang.
Người trừng mắt đập bàn kia, đương nhiên chính là Chu Hải Quyền. Tiếu Dao nhịn không được ngó xem hắn tay, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, không biết lòng bàn tay có đau hay không, làm một vị gia trưởng phong kiến cũng thật không phải dễ dàng.
Chu Hải Vinh ăn chơi trác táng, không sợ trời không sợ đất, chỉ mỗi anh cả, nhìn cái bàn bị vỗ một cái, liền lúng túng.
"Được rồi, về sau từ từ rồi tiếp tục nói a." Chu Đồng hoà giải.
Bàn ăn tiếp tục lặng yên không một tiếng động, chỉ có ngẫu nhiên dao nĩa của Tiếu Dao dao nĩa ma sát lên đĩa, phát ra âm thanh ken két vừa chói tai vừa xấu hổ,cậu lén liếc nhìn mọi người, phát hiện sắc mặt của anh Chu Hải Quyền liền càng ngày càng đen. Thời điểm ăn xong, Chu Hải Quyền đứng lên trước, sau đó nhìn về phía Tiếu Dao: "Cậu theo tôi."
Chu Hải Vinh lộ ra thần sắc khẩn trương, bắt lấy tay Tiếu Dao, Tiếu Dao vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu mà nói: "Không có việc gì."
Chu Hải Quyền muốn kêu cậu làm gì, đương nhiên là trình diễn tiết mục truyền thống thường thấy trên phim rồi!
"Nói đi"
Đi đến thư phòng, Chu Hải Quyền kéo cổ áo ra một chút, đi về hướng sô pha ngồi xuống, bắt chéo hai chân nói tiếp, "Ra giá đi, cậu muốn bao nhiêu mới bằng lòng rời khỏi Hải Vinh?"
Tiếu Dao lộ ra biểu tình "Chân ái là vô giá, anh sao lại có thể vũ nhục tình yêu của tôi như vậy chứ ", nói: "Tôi cùng Hải Vinh là thật lòng yêu thương nhau."
"Vậy cậu có biết Hải Vinh hiện tại không hề đi làm, vẫn luôn dựa vào gia đình nuôi?" Chu Hải Quyền ngữ khí hung hãn: " Nếu như nó không xu dính túi mà bị tôi đuổi ra ngoài, cậu cũng sẽ đi theo nó sao?"
Tiếu Dao hốc mắt hoe đáp trả lại: "Sẽ."
Dạng nam nhân như Chu Hải Quyền,chịu không nổi nhất là thấy một đứa con trai khóc, nhìn cậu hốc mắt đều đỏ, khóe miệng anh giật giật, lạnh lùng mà nói: "Cậu khóc cái gì?"
Tiếu Dao cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng xinh đẹp mà khóc như hoa lê trong nước*.
*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.
Chu Hải Quyền: "Cậu...... Cậu đi ra ngoài đi."
Tiếu Dao ra tới, vừa để lộ ra khóe mắt ửng đỏ vừa nói với Chu Hải Vinh: "Không có gì, thật sự không có gì."
Một bộ dạng uất ức nhẫn nhục vô cùng đáng thương.
Chu Hải Vinh mặt có điểm hồng, một bên đưa Tiếu Dao đi ra ngoài, một bên liên tục xin lỗi cậu: "Em cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ thuyết phục anh cả."
Tiếu Dao nghĩ thầm: "Anh thuyết phục không được đâu, tôi và anh cả anh được tác giả thiết lập là ghét nhau như chó với mèo!"
Bất quá cậu cũng chỉ có thể gật gật đầu nói: "Em tin tưởng anh."
Chu Hải Vinh hốc mắt ướt át: "Anh biết mà, em là người biết săn sóc nhất."
Chu Hải Vinh kêu tài xế đưa cậu về, trên đường trở về trời liền mưa, mưa xuân như lông vũ*, toàn bộ thành thị đều ngợp trong sương mù mênh mông. Tiếu Dao tựa lưng vào ghế, mở hé cửa sổ, mưa tháng tư có chút lạnh, hoa hải đường vừa nở rộ trên phố đều bị mưa gió tàn nhẫn chà đạp, những cánh hoa nhỏ rơi đầy đất. Bữa cơm này ăn thật giống như đang chịu tội, đại khái là do xuất thân không giống nhau, cậu kỳ thật lý giải không được lý do vì sao Tiếu Dao trong nguyên tác lại một lòng một dạ muốn tiến vào hào môn cái gì củ cải, cái gì hố, một hôn nhân mà vô cùng môn không đăng hộ không đối, có thể có kết cục gì tốt đẹp, gả được vào cũng là biến thành đá kê chân.
*Mưa nhẹ/nhỏ
Cậu cùng Tiếu Dao trong nguyên tác thật sự là hoàn toàn bất đồng nhân sinh, không hề cùng quan điểm*.
*Cuộc sống không giống nhau, quan điểm sẽ khác nhau.
Cậu tuy rằng sinh ra ở trong một gia đình đơn thân, nhưng mẹ cậu đem toàn bộ tâm huyết cùng của cải đều dùng để bồi dưỡng cậu, Anh Nhật Pháp ba loại ngoại ngữ đều thông thạo, nét chữ thanh tú, nét họa diễm lệ, dương cầm, trống Jazz đối vối cậu đều dễ như trở bàn tay, Tae Kwon Do cũng đã tới đai đen, quan trọng nhất chính là, trời cao còn cho cậu một bề ngoài vô cùng tốt, từ trung học, giấy khen của cậu treo đầy tường, thư tình thu được cũng xếp chồng.
Cho nên người khác xuyên sách đều là xuyên càng ngày càng tốt, cậu ngược lại, xuyên thành một cái bình hoa, trừ bỏ bộ dạng đẹp thì hoàn toàn không còn ưu điểm gì, còn là bạn thụ pháo hôi, diễn tròn vai kỹ nữ trà xanh.
Tiếu Dao, là cái trà xanh kỹ nữ, bên ngoài thanh nhu trang nhã, hoa lê đái vũ, đóng cửa lại liền biến thành một cái tiểu nhân. Tuy rằng làm con dâu hào môn, lại được chú định chỉ có thể làm đến chức pháo hôi.
Cậu Tiếu Dao trong bản gốc, cuối cùng đương nhiên sẽ thua thảm bởi chính quy thụ, bởi vì cậu không có vòng hào quang của vai chính, chính cung nương nương chính là kiểu " thanh thuần cùng dụ hoặc hợp thể"* cực phẩm thụ, không giống cậu, kiều kiều nhược nhược, là một đóa bạch liên hoa, thoạt nhìn là kiểu "Trên giường chỉ nằm yên như cá chết", "Cả đời chỉ biết một loại tư thế", mộc mạc đến nhân thần tức giận.
*Vừa trong sáng, thuần khiết vừa quyến rũ.
Cậu về đến nhà, cởi bỏ từng viên cúc áo, quần cũng cởi ra, Tiếu Dao thay áo ngủ đứng trước gương nhìn nhìn chính mình, Tiếu Dao nhìn mảnh khảnh đơn bạc, nhưng mà chỗ nên gầy thì gầy, nên có thịt liền có thịt, đặc biệt là vòng eo tinh tế cân xứng, hai cái oa eo xinh đẹp góp phần tô điểm cho chiếc mông vểnh kia.
Liền là thẳng nam như cậu nhìn tới đều nhịn không được mà muốn nhìn nhiều mấy lần, chiếc eo nhỏ này......
Chậc.
Trần Ngộ nửa thân trên như ẩn như hiện, đứng ở trước gương, bắt đầu từ cổ áo cài từng viên từng viên cúc của chiếc sơ mi trắng, sau đó thắt lên chiếc cà vạt màu xanh lam, ngắm chính mình trong gương cậu lại do dự một hồi, duỗi tay kéo xuống, lại cởi bỏ hai cúc áo trên cùng, xương quai xanh tinh tế lộ ra, trên đó còn có một vết đỏ không biết như thế nào mà bị thương, thoạt nhìn như là dấu hôn ái muội, miễn cưỡng che khuất.
Cậu mặc quần tây vào, để bàn chân trần tiếp tục đứng trước gương nhìn nhìn, đứng đắn lại có chút tùy ý, rất phù hợp với thiết lập nhân vật Tiếu Dao mà cậu xuyên vào hiện giờ!
Trần Ngộ xuyên vào quyển "Hào môn nam tức"* đã được một đoạn thời gian. Cậu lúc trước xem quyển tiều thuyết này xuất phát từ sự ngẫu nhiên. Cậu ngày thường cũng rất ít khi xem tiểu thuyết, tự nhiên ngày đó cảm thấy nhàm chán, lướt xem hội tiểu thuyết một hồi thì thấy được áng văn này.
*Hào môn nam tức: chàng dâu nhà giàu/nhà quyền thế.
Cậu ban đầu là bị tên của bộ truyện này hấp dẫn, nghĩ nghĩ trong đầu nam nhân còn có thể làm con dâu? Tò mò hại chết mèo, cậu liền mở xem một lúc, không tưởng tượng nỗi càng xem càng cẩu huyết, các loại tình tiết cẩu huyết quen thuộc lần lượt làm da đầu cậu đều tê dại, nhưng vị tác giả này chính là lợi hại chỗ đó, tuy rằng lối người ngoài khét trong sống*, tình tiết lại làm người xem nhịn không nổi mà lướt xuống, tiếp tục, tiếp tục xem. Đặc biệt mười mấy chương đầu mô tả chuyện tình của Tiếu Dao và Chu Hải Vinh rất đẹp, rất ngọt ngào, nhận được vô số lời khen ngợi, kết quả chiếc bút của tác giả lần nữa viết xuống, bỗng nhiên lại từ đâu nhảy ra tới một bé thụ khác, lúc này tác giả mới nói, Tiếu Dao hóa ra chỉ là đá kê chân cho chính cung nương nương ra sân khấu!
*Ngoại tiêu lí nộn: làm việc gây kinh ngạc/ gặp chuyện gây kinh ngạc.
Lần này đọc giả đều không nhịn nổi nữa, chửi mắng tác giả vô số, mà vị tác giả này cũng thật trâu, trả lời người đọc rằng không tiếp thu sửa đổi....
Tiểu thuyết này tuy là một cái hố lớn, nhưng câu chuyện của đá kê chân pháo hôi thụ Tiếu Dao cũng được viết rất hoàn chỉnh. Nếu sớm biết được chính mình sẽ xuyên qua thành Tiếu Dao, cậu lúc trước nhất định sẽ đem tình tiết từng câu từng chữ nghiêm túc tỷ mỹ xem một lần, giống như đang xem tác phẩm kinh điển thế giới, sau đó sẽ gửi 10000 tin nhắn cho tác giả, mong tác giả cho Tiếu Dao một kết cục tốt một chút!
Bởi vì trong nguyên tác* kết cục của Tiếu Dao có chút thảm.
*Bản gốc. Ở đây chỉ quyển sách Trần Ngộ xuyên vào.
Tiếu Dao từ bé sinh ra ở một khu ngoại ô nghèo, cha mẹ mất đi còn để lại một đống nợ nần, đành phải tự thân xuất mã tìm câu kim chủ*. Trời xanh không phụ người có lòng, Chu gia nhị công tử coi trọng Tiếu Dao, la hét đòi cười cậu bẳng được.
*Người có tiền.
Chu Hải Vinh là nam chính trong nguyên tác "Hào môn nam tức", cùng với những thiếu gia ăn chơi trác táng thường gặp trong tiều thuyết lại hoàn toàn giống nhau, khi chưa gặp bé thụ chân chính, là một hoa hoa công tử. Bất quá người có thể làm hắn mê muội nhất trong nhóm nam nhân xinh xẻo kia, chỉ có Tiếu Dao.
Tiếu Dao da trắng môi đỏ, ngũ quan thanh nhu, cảnh xuân xinh đẹp của Nam thành vào tháng tư đều so ra kém cậu, bản gốc hình dung sự mỹ lệ kia bằng rất nhiều từ, nhưng Trần Ngộ nhớ nhất là một câu "Kiều kiều uyển chuyển, một bức thanh thuần"*.
* Kiều khiếp khiếp, thanh thuần một bức: xinh đẹp, nhu mì, yếu đuối, đơn thuần.
Câu chuyện tình yêu của Chu Hải Vinh và Tiếu Dao tổng kết lại chình là mối tình đầu đầy thất bại của một vị thiếu gia ăn chơi trác táng cùng một vị trà xanh kỹ nữ thích làm trời làm đất.
Chu Hải Vinh trước kia chỉ hiểu mỗi bạch, bạch, bạch *, không hề biết cái gì gọi là yêu, kết quả gặp được Tiếu Dao liền biến thành dạng giả thiết nam chính con nhà giàu thường thấy trong phim thần tượng, biết được cái gì gọi là chân tình.
Một người chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương, bị Tiếu Dao mê hoặc đến thất điên bát đảo. Tuy bề ngoài của cậu rất thanh thuần ngọt ngào nhưng trên thực tế lại là một người rất có tâm cơ, đem cậu thiếu gia đơn thuần đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cậu biết được Chu gia là hào môn trong hào môn, thân phận Càn đán hát kịch của cậu khó mà gả vào, cũng biết Chu Hải Vinh say mê cậu bất quá vì cảm thấy mới mẻ mà thôi, dạng thiếu gia ăn chơi trác táng này ăn được cậu vào miệng liền sẽ ngán thôi, cho nên cậu vẫn luôn không cho Chu Hải Vinh động vào, một hai phải chờ sau khi kết hôn mới bạch, bạch,bạch *.
Thứ không có được vĩnh viễn đều là thứ tốt nhất, nên Chu Hải Vinh đã đáp ứng kết hôn cùng cậu. Tiếu Dao cũng thật là, ngay từ đầu cậu chỉ là nhìn trúng tiền và thân phận của Chu gia, người ta thích cậu, cậu không cho người ta chạm vào, sau đó chính cung nương nương lên sàn, Chu Hải Vinh thay lòng đổi dạ, cậu lại quay đầu thích Chu Hải Vinh, sau đó vì đủ thứ nguyên nhân, cuối cùng nhảy xuống sông tự kết kiễu.
Nhảy sông,đến đây cũng thật đủ cẩu huyết rồi, lúc tác giả viết đến đây,khu bình luận phía dưới loạn cả lên, mỗi người đều bị mấy tình tiết chịu không nỗi này làm hưng phấn cả lên, chờ theo dõi phía sau, kết quả, tác giả viết " Trước mắt bao người cậu thả người nhảy xuống, nháy mắt hoàn toàn chìm vào trong nước....."
Kế đó.....
Không có kế đó, vị tác giả vừa kiêu ngạo vừa có tim thủy tinh kia dừng bút không viết nữa!
Vô cùng hoài nghi tác giả là bởi vì nhìn thấy khu bình luận đa số đọc giả không có hảo ý với chính cung thụ nên dẫn tới sự tàn phá một cách không có tình người kia đối với pháo hôi thụ.
Nhớ tới đây đầu Tiếu Dao liền tê cả lên, dạng mà chỉ biết trước một nữa vận mệnh của mình, thật không dễ chịu.
Hôm nay là lần đầu tiên Chu Hải Vinh dẫn cậu về Chu gia, cùng một nhóm họ hàng Chu gia cùng nhau ăn cơm, thuận tiện ở trong bữa tiệc nói cho mọi người biết tin tức hai người bọn họ, chuẩn bị kết hôn.
Cậu nhớ rõ Tiếu Dao tại bữa cơm này chính là làm làm trò cười cho thiên hạ. Cậu xuất thân là dân nghèo, mặc dù sau này đã quan Chu Hải Vinh, cũng đi theo Chu Hải Vinh ăn cơm Tây qua vài lần, từng đi qua vài nhà hàng xa hoa, chính mình cũng cố gắng trộm học qua, nhưng gạt được người ngoài nghề, lại không lừa được thiếu gia công chúa chân chính của hào môn thế gia.
"Em không cần khẩn trương, có anh đây." Chu Hải Vinh ôn nhu nói với cậu.
Đến Chu gia, xuống xe, ngửa đầu xem, chỉ thấy từng hàng cửa rào sắt đen, hai bên cột cùng trên tường tử đằng xanh lam vàng tím thi nhau leo trèo khoe sắc, cổ kính và trang nghiêm.
Nhà chính của Chu gia nằm ở Nam Thành, đường Tử Đàn số 22, chiếm hơn 2300 mét vuông, là một trong số ít mang kiến trúc lâu đài cổ còn lại ở Nam Thành, mặt sau tòa nhà là dãy Hạ Sơn, mặt trước là sông hồ mênh mang, núi sông vây quanh tụ khí, đều nói Chu gia có thể có tiếng tăm lừng lẫy như thế, chính là dựa vào khối phong thuỷ bảo địa này.
Chu Hải Vinh săn sóc cậu, sợ cậu xấu hổ, cho nên tới có chút muộn, thời điểm bước vào, những người khác đều đã ở trong phòng khách chờ bọn họ. Chu gia là hào môn thế gia, huynh đệ tỷ muội rất nhiều, trưởng nữ Chu Đồng, tiếp đó có ba người em trai và một người em gái, anh cả Chu Hải Quyền, nhị thiếu Chu Hải Vinh, tam thiếu Chu Hải Đông,cuối cùng là tiểu công chúa Chu Tư Ngữ, năm nay mới mười hai tuổi.
Mọi người tựa hồ đều biết Chu Hải Vinh đưa cậu tới là vì chuyện gì, thân thích của Chu gia không mấy người là coi trọng Tiếu Dao, chỉ có em gái út Chu gia thật cao hứng mà đưa Tiếu Dao đi tham quan, miệng không ngừng kêu nhị tẩu nhị tẩu, kêu đến mặt Tiếu Dao đều đỏ.
"Anh cả không về nhà sao?" Chu Hải Vinh trên mặt mang theo nét cười, lại có chút sợ sệt hỏi chị hắn.
Chu Đồng một bên vuốt móng tay vừa làm xong, hỏi lại: "Hiện tại biết sợ rồi?"
"Anh hai, thì ra anh tìm cho em nhị tẩu như thế này, bộ dáng xinh đẹp thanh nhã như vậy. Khẩu vị của anh thay đổi nha, em nhớ rõ trước kia anh thích không phải loại hình này a."
"Hư......" Chu Hải Vinh khẩn trương mà liếc mắt nhìn Tiếu Dao "Bớt nói hươu nói vượn."
Chu Hải Đông cười cười, sờ soạng lấy thuốc lá trên bàn, đi ra ban công hút, một bên hút một bên nghiêng mắt xem Tiếu Dao đang cùng Chu Tư Ngữ xem ảnh chụp. bức tường bên cạnh cầu thang treo đầy ảnh của Chu gia, ảnh cổ xưa nhất được chụp từ tận thời dân quốc. Thời điểm sắp nhìn đến ảnh ở lầu hai, chợt nghe thấy Chu Tư Ngữ ngọt ngào kêu một tiếng: "Anh cả".
Tiếu Dao xoay đầu lại, liền thấy có một nam nhân từ trên lầu đang bước xuống.
Chu Hải Quyền diện mạo không bằng đẹp Chu Hải Vinh, nhưng ngũ quan lạnh lùng hơn một ít, cái trán no đủ, mũi cao thẳng, cái đầu cũng cao hơn một chút, eo thẳng tắp, rất có phong vị nam nhân.
Tiếu Dao vội cúi nhẹ người gật đầu, không đợi cậu mở miệng nói chuyện, Chu Hải Vinh liền hưng phấn mà chạy đến, nói: "Anh cả, em giới thiệu với anh, đây là Tiếu Dao."
"Chào anh"* Tiếu Dao thực ngoan ngoãn mà mỉm cười.
*Trần Ngộ dùng kính ngữ
Chu Hải Quyền gật gật đầu, không nói thêm cái gì, vấn đề thiết lập nhân vật này, không phải do anh cả Chu gia sai!
Làm nam phụ của《Hào môn nam tức》,tác dụng của Chu Hải Quyền đại khái chính là làm tốt vị gia trưởng phong kiến cổ hủ...... Chu lão gia mất sớm, Chu Đồng không quản đại sự trong nhà, anh trưởng như cha, Chu Hải Quyền ở Chu gia chính là nói một không hai, giống như các vị gia trưởng phong kiến trong phim thần tượng, tỷ như, uy nghiêm, cổ hủ, tính tình khó chịu, hở ra liền vỗ bàn, thích nhất dùng cẩu bổng đả uyên ương*.
*Dùng gậy đánh uyên ương: Chia rẽ đôi lứa
Hào môn nhiều quy củ, ăn không nói ngủ không nói, nên bữa cơm này ăn rất là an tĩnh, thế nên lúc Chu Hải Vinh mở miệng nói hắn muốn cùng Tiếu Dao kết hôn, có cảm giác vô cùng đột ngột.
"Chuyện này, em khoan hãy nói." Chu Hải Quyền lạnh lùng mà nói.
"Hai bọn em chuẩn bị đi đăng ký kết hôn." Chu Hải Vinh tiếp lời.
Hắn vừanói dứt, liền nghe thấy "Bang" một tiếng,bàn ăn đều chấn động ầm vang.
Người trừng mắt đập bàn kia, đương nhiên chính là Chu Hải Quyền. Tiếu Dao nhịn không được ngó xem hắn tay, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, không biết lòng bàn tay có đau hay không, làm một vị gia trưởng phong kiến cũng thật không phải dễ dàng.
Chu Hải Vinh ăn chơi trác táng, không sợ trời không sợ đất, chỉ mỗi anh cả, nhìn cái bàn bị vỗ một cái, liền lúng túng.
"Được rồi, về sau từ từ rồi tiếp tục nói a." Chu Đồng hoà giải.
Bàn ăn tiếp tục lặng yên không một tiếng động, chỉ có ngẫu nhiên dao nĩa của Tiếu Dao dao nĩa ma sát lên đĩa, phát ra âm thanh ken két vừa chói tai vừa xấu hổ,cậu lén liếc nhìn mọi người, phát hiện sắc mặt của anh Chu Hải Quyền liền càng ngày càng đen. Thời điểm ăn xong, Chu Hải Quyền đứng lên trước, sau đó nhìn về phía Tiếu Dao: "Cậu theo tôi."
Chu Hải Vinh lộ ra thần sắc khẩn trương, bắt lấy tay Tiếu Dao, Tiếu Dao vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu mà nói: "Không có việc gì."
Chu Hải Quyền muốn kêu cậu làm gì, đương nhiên là trình diễn tiết mục truyền thống thường thấy trên phim rồi!
"Nói đi"
Đi đến thư phòng, Chu Hải Quyền kéo cổ áo ra một chút, đi về hướng sô pha ngồi xuống, bắt chéo hai chân nói tiếp, "Ra giá đi, cậu muốn bao nhiêu mới bằng lòng rời khỏi Hải Vinh?"
Tiếu Dao lộ ra biểu tình "Chân ái là vô giá, anh sao lại có thể vũ nhục tình yêu của tôi như vậy chứ ", nói: "Tôi cùng Hải Vinh là thật lòng yêu thương nhau."
"Vậy cậu có biết Hải Vinh hiện tại không hề đi làm, vẫn luôn dựa vào gia đình nuôi?" Chu Hải Quyền ngữ khí hung hãn: " Nếu như nó không xu dính túi mà bị tôi đuổi ra ngoài, cậu cũng sẽ đi theo nó sao?"
Tiếu Dao hốc mắt hoe đáp trả lại: "Sẽ."
Dạng nam nhân như Chu Hải Quyền,chịu không nổi nhất là thấy một đứa con trai khóc, nhìn cậu hốc mắt đều đỏ, khóe miệng anh giật giật, lạnh lùng mà nói: "Cậu khóc cái gì?"
Tiếu Dao cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng xinh đẹp mà khóc như hoa lê trong nước*.
*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.
Chu Hải Quyền: "Cậu...... Cậu đi ra ngoài đi."
Tiếu Dao ra tới, vừa để lộ ra khóe mắt ửng đỏ vừa nói với Chu Hải Vinh: "Không có gì, thật sự không có gì."
Một bộ dạng uất ức nhẫn nhục vô cùng đáng thương.
Chu Hải Vinh mặt có điểm hồng, một bên đưa Tiếu Dao đi ra ngoài, một bên liên tục xin lỗi cậu: "Em cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ thuyết phục anh cả."
Tiếu Dao nghĩ thầm: "Anh thuyết phục không được đâu, tôi và anh cả anh được tác giả thiết lập là ghét nhau như chó với mèo!"
Bất quá cậu cũng chỉ có thể gật gật đầu nói: "Em tin tưởng anh."
Chu Hải Vinh hốc mắt ướt át: "Anh biết mà, em là người biết săn sóc nhất."
Chu Hải Vinh kêu tài xế đưa cậu về, trên đường trở về trời liền mưa, mưa xuân như lông vũ*, toàn bộ thành thị đều ngợp trong sương mù mênh mông. Tiếu Dao tựa lưng vào ghế, mở hé cửa sổ, mưa tháng tư có chút lạnh, hoa hải đường vừa nở rộ trên phố đều bị mưa gió tàn nhẫn chà đạp, những cánh hoa nhỏ rơi đầy đất. Bữa cơm này ăn thật giống như đang chịu tội, đại khái là do xuất thân không giống nhau, cậu kỳ thật lý giải không được lý do vì sao Tiếu Dao trong nguyên tác lại một lòng một dạ muốn tiến vào hào môn cái gì củ cải, cái gì hố, một hôn nhân mà vô cùng môn không đăng hộ không đối, có thể có kết cục gì tốt đẹp, gả được vào cũng là biến thành đá kê chân.
*Mưa nhẹ/nhỏ
Cậu cùng Tiếu Dao trong nguyên tác thật sự là hoàn toàn bất đồng nhân sinh, không hề cùng quan điểm*.
*Cuộc sống không giống nhau, quan điểm sẽ khác nhau.
Cậu tuy rằng sinh ra ở trong một gia đình đơn thân, nhưng mẹ cậu đem toàn bộ tâm huyết cùng của cải đều dùng để bồi dưỡng cậu, Anh Nhật Pháp ba loại ngoại ngữ đều thông thạo, nét chữ thanh tú, nét họa diễm lệ, dương cầm, trống Jazz đối vối cậu đều dễ như trở bàn tay, Tae Kwon Do cũng đã tới đai đen, quan trọng nhất chính là, trời cao còn cho cậu một bề ngoài vô cùng tốt, từ trung học, giấy khen của cậu treo đầy tường, thư tình thu được cũng xếp chồng.
Cho nên người khác xuyên sách đều là xuyên càng ngày càng tốt, cậu ngược lại, xuyên thành một cái bình hoa, trừ bỏ bộ dạng đẹp thì hoàn toàn không còn ưu điểm gì, còn là bạn thụ pháo hôi, diễn tròn vai kỹ nữ trà xanh.
Tiếu Dao, là cái trà xanh kỹ nữ, bên ngoài thanh nhu trang nhã, hoa lê đái vũ, đóng cửa lại liền biến thành một cái tiểu nhân. Tuy rằng làm con dâu hào môn, lại được chú định chỉ có thể làm đến chức pháo hôi.
Cậu Tiếu Dao trong bản gốc, cuối cùng đương nhiên sẽ thua thảm bởi chính quy thụ, bởi vì cậu không có vòng hào quang của vai chính, chính cung nương nương chính là kiểu " thanh thuần cùng dụ hoặc hợp thể"* cực phẩm thụ, không giống cậu, kiều kiều nhược nhược, là một đóa bạch liên hoa, thoạt nhìn là kiểu "Trên giường chỉ nằm yên như cá chết", "Cả đời chỉ biết một loại tư thế", mộc mạc đến nhân thần tức giận.
*Vừa trong sáng, thuần khiết vừa quyến rũ.
Cậu về đến nhà, cởi bỏ từng viên cúc áo, quần cũng cởi ra, Tiếu Dao thay áo ngủ đứng trước gương nhìn nhìn chính mình, Tiếu Dao nhìn mảnh khảnh đơn bạc, nhưng mà chỗ nên gầy thì gầy, nên có thịt liền có thịt, đặc biệt là vòng eo tinh tế cân xứng, hai cái oa eo xinh đẹp góp phần tô điểm cho chiếc mông vểnh kia.
Liền là thẳng nam như cậu nhìn tới đều nhịn không được mà muốn nhìn nhiều mấy lần, chiếc eo nhỏ này......
Chậc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương