Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 34



Nếu Nghiêm Bách Tông không đến, sẽ như thế nào.

Không ai biết.

Nếu đi theo con đường của Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết, thì thế nào.

Cũng không ai biết, có lẽ đại khái chính là một con đường Phan Kim Liên. Đây vốn là một thế giới không biết, thế giới này rốt cuộc có quy tắc và điểm mấu chốt thế nào, cậu cũng đang lần mò, cũng dựa theo phỏng đoán của mình mà cẩn thận lẩn tránh.

Kỳ Lương Tần bệnh nặng một hồi, thống khổ dị thường, vẫn chưa chết. Cậu thay đổi nội dung truyện, nhưng mà không có ảnh hưởng đến chủ tuyến, thứ duy nhất thay đổi chính là câu chuyện quán bar đêm hôm đó. Có khả năng bởi vì vậy, chuyện cậu bị trừng phạt không phải là tử hình.

Nhưng mà cũng đủ khiến cậu khó chịu, so với chết đi một hồi cũng không có gì khác nhau, cái loại đau đớn và mê loạn trước khi hôn mê và sau khi tỉnh lại giống như máy tính trúng virus, hết thảy đều không nghe theo sai sử, lại giống như ác mộng, thân ở trong thống khổ lại không biết làm thế nào. Nếu không phải chuyện quán bar vượt qua điểm mấu chốt của cậu, mà chỉ là khiêu khích Nghiêm Bách Tông bình thường, cậu tình nguyện khiêu khích Nghiêm Bách Tông một nghìn lần, chẳng sợ bị Nghiêm Bách Tông đánh, cậu cũng không muốn ôn lại loại thống khổ này một lần nữa.

Đời người không có bất luận thứ gì có thể không làm mà hưởng, cũng không có bất luận cái khổ nào là ăn không. Hoa nở rộ khi đã trải qua mưa gió mới có thể phá lệ kiều diễm. Cậu đã trải qua những thống khổ đó, có lẽ cuối cùng mới có thể thu hoạch hương thơm ngọt lành mình muốn.

“Cậu cũng thật sự là quá mức, ” Nghiêm lão thái thái thẳng mặt lại là một trận quở trách: “Người đã bao lớn, che ô ra ngoài, còn có thể bị bệnh nặng không dậy nổi, thân thể cậu có bao nhiêu được chiều chuộng vậy hả?”

“Được rồi mẹ, người cũng đã như vậy, mẹ đừng quở trách anh ấy nữa, ” Nghiêm Viện nói: “Lương Tần, anh nghỉ ngơi cho tốt, có cái gì muốn ăn, cứ việc nói với anh hai.”

“Được rồi, mọi người đừng vây quanh cậu ấy nữa, có tôi đây, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Đều về nhà đi, có tôi ở đây, ăn ngon uống tốt khỏi cần nói.”

Lão thái thái oán giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Con đó, cũng biết đau lòng người ta nhỉ. Tiểu Tần lúc trước chính là anh cả con đưa đến bệnh viện, con nhìn lại xem lúc ấy con làm gì đi.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền ngượng ngùng cười.

Chờ đến khi lão thái thái và Nghiêm Viện đi rồi, Kỳ Lương Tần rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi: “Sao anh cả không có tới xem tôi, tôi còn muốn cảm ơn anh ấy, tôi cũng không biết sao anh ấy lại đưa tôi đến bệnh viện nữa.”

“Không nhớ rõ hả, không phải là mất trí nhớ đi?”

Kỳ Lương Tần đẩy tay hắn ra: “Không mất trí nhớ, chỉ là lúc ấy tôi ngồi trên xe, rất khó chịu, mơ mơ hồ hồ, đều không nhớ rõ.”

“Lúc anh cả gọi điện thoại cho tôi nói cậu ở bệnh viện, tôi thật sự là bị dọa sợ. Có điều…”

Hắn nói xong nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy yếu của Kỳ Lương Tần nói: “Sao cậu nhớ gọi điện thoại cho anh cả, lại không nghĩ gọi điện thoại cho tôi?”

Kỳ Lương Tần nhất thời trầm mặc: “…”

“Không lưu số tôi hả?”

“Có lưu.”

“Lưu vậy sao lại gọi cho anh cả?”

Kỳ Lương Tần nói: “Bởi vì… bởi vì anh không đáng tin.” Rốt cuộc cậu tìm được một lý do vững chân: “Không phải anh đến quán bar sao, khẳng định ở cùng Thanh Thanh, hai người ngọt ngào như vậy, tôi mới không gọi anh về để kéo thù hận đâu. Anh cả ở nhà không phải là không có việc gì sao.”

Nghiêm Tùng Vĩ gật đầu: “Cậu làm cũng đúng, anh cả tương đối đáng tin. Chỉ là không biết lúc ấy cậu mơ mơ hồ hồ có phải đắc tội anh cả không, sau khi tôi đến bệnh viện, anh cả liền đi, sau đó không còn xuất hiện, mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tôi quái quái… Không phải là cậu mơ mơ màng màng, đem chuyện giữa hai chúng ta khai hết đi?”

Kỳ Lương Tần cũng có chút giật mình: “Tôi không nhớ rõ mà.”

Nghiêm Tùng Vĩ vừa nói như thế, Kỳ Lương Tần cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày đó, nhưng mà lúc ấy cậu thật sự rất thống khổ, cậu đều không nhớ rõ.

“Vậy hiện tại anh cả đâu?”

“Đi Mỹ.”

“Tại sao lại đi Mỹ … Ý của tôi là, lúc đầu hạ không phải đã đi một chuyến à?”

“Cũng đã qua lâu như vậy, cũng nên đi lại một chuyến.” Nghiêm Tùng Vĩ cười không có ý tốt: “Anh cả cũng là đang lúc tráng niên mà.”

Kỳ Lương Tần liền không nói, nửa ngày mới nói: “Tôi mệt, buồn ngủ. Anh cũng không cần trông tôi, đi ra ngoài tìm Thanh Thanh đi.”

“Vợ tôi đều đã bệnh thành như vậy, tôi còn đi ra ngoài tìm phụ nữ, tôi có còn phải là người hay không.”

“Anh lại bắt đầu nói hưu nói vượn, về sau không được kêu tôi là vợ, tôi không phải vợ anh, để Thanh Thanh nghe thấy, lột da anh ra.”

“Ai, ” Nghiêm Tùng Vĩ hít một hơi: “Cậu đừng nói, tôi còn thật sự sợ cô ấy. Tôi cảm thấy hình như cô ấy không ôn nhu như trước kia.”

“Thanh Thanh xem như cô gái thực ôn nhu, ” Kỳ Lương Tần nói: “Nếu phụ nữ hung dữ với anh, nhất định là anh chọc cô ấy không vui.”

“Cô ấy quản tôi rất nghiêm, còn nghiêm hơn mẹ tôi nữa, ba ngày hai bận muốn kiểm tra. Tôi cũng nghĩ, về sau kết hôn với cô ấy rồi nên làm cái gì bây giờ.”

Kỳ Lương Tần mơ mơ hồ hồ thay Đàm Thanh Thanh cảm thấy bi ai.

Nhưng cậu cũng có thể hiểu, cậu có thể hiểu cái loại yêu một người, nhưng trong lòng không kiên định, cho nên muốn hoàn toàn chiếm lấy và khống chế tâm tình đối phương. Rõ ràng mọi người đều biết làm quá chặt sẽ phản tác dụng, nhưng chúng ta thân lún trong tình yêu, chỉ số thông minh luôn offline.

Tình yêu vốn chính là mù quáng lại ngu xuẩn mà, vốn là đi ngược lại với lý trí.

“Kỳ thật tôi nói với anh, tình cảm đều là cái dạng này, cần phải đặt tâm tư, mới có thể lâu dài. Dù anh có đổi một người khác, cũng giống vậy thôi.”

“Nói giống như cậu rất có kinh nghiệm, tôi hỏi cậu, không phải cậu đi hẹn pháo sao, sao hẹn đến bệnh viện vậy?”

Kỳ Lương Tần ngượng ngùng nói: “Tôi chưa từng ăn thịt heo, cũng từng gặp heo chạy mà.”

“Còn rất biết tránh nặng tìm nhẹ, vậy câu sau thì sao, sao cậu hẹn vô bệnh viện luôn vậy ”

“Ai biết đột nhiên không thoải mái…”

“Tôi còn tưởng rằng cậu gặp người không tốt, bị người ta ức hiếp rồi đó.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Về sau cậu phải rèn luyện nhiều hơn, sau này không có việc gì thì dậy sớm một chút cùng đi vận động với anh cả đi.”

Kỳ Lương Tần chột dạ: “Làm gì mà đi với anh cả… còn anh làm gì hả?”

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười: “Tôi không có nghị lực đó, chỉ có thể ngẫu nhiên rèn luyện một chút. Anh cả mỗi ngày gần như kiên trì, cậu rèn luyện với hắn mới có hiệu quả.”

Trong bệnh viện rất là nhàm chán, tuy rằng cậu đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn thực suy yếu, thật sự không có khác biệt gì với tìm được đường sống trong chỗ chết. Nghiêm Tùng Vĩ bảo cậu ít xem di động, liền ôm một đống sách cậu mua trên mạng lại đây, trên có tác phẩm nổi tiếng phương Tây, dưới có bí văn cổ đại, Nghiêm Tùng Vĩ cũng lật lật theo, nhìn thấy mấy danh nhân dật sự kể trong đó có chút hương diễm cổ quái, liền hỏi: “Trong sách này kể, sao không giống như trước đây tôi nghĩ vậy. Chẳng hạn như phần Thanh triều này kể đến Kỷ Hiểu Lam, trong ấn tượng của tôi hắn là đại tài tử người tốt nổi danh, sao ở đây lại có nhiều chuyện giữa hắn với tiểu cô nương vậy. Còn có Trịnh Bản Kiều này, lại là gay à?”

Kỳ Lương Tần nói: “Trong sách này có một ít là thật, có một ít không phải thật, nhìn chơi là được, tôi cũng xem đến mức cảm thấy hứng thú, trở lên mạng tìm kiếm một chút, nhìn xem mọi người nói thế nào, chỗ này nói không thể tin hết, có một ít là bẻ cong.”

“Sao cậu lại mua loại sách này, đây là tài liệu đại học hay là thư mục đề cử chuyên nghiệp?”

Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Đều không phải, lúc tôi mua sách nhìn thấy phía dưới có một thư mục đề cử, cảm thấy có ý tứ, liền mua. Sao anh liếc mắt một cái liền chọn quyển này vậy, không bằng anh xem quyển này, hay hơn.”

Nghiêm Tùng Vĩ nhận lấy nhìn nhìn: “Văn tâm điêu long, văn ngôn, tôi không thích xem.”

“Lúc tôi học cấp hai đặc biệt thích xem quyển sách này, bên trong có vài câu nói đặc biệt hoa lệ, tôi thường chép lại dùng cho lúc viết văn.”

Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe liền cười: “Chép lại, nói vậy cậu giống anh cả rồi, giống một học bá, thành tích trước kia của cậu rất tốt sao, vậy sao chỉ lên trung cấp?”

Kỳ Lương Tần ngẩn người, nói: “Học lệch, văn đặc biệt tốt, khoa học tự nhiên rất kém cỏi, đều không đạt yêu cầu.”

Thật sự như thế, mặc dù cậu là sinh viên khoa học tự nhiên, nhưng khoa học tự nhiên đặc biệt kém, cũng là thực hoang đường.

“Vậy cậu giống tôi rồi, nhà của chúng tôi chỉ có anh cả là khoa học tự nhiên trâu bò thôi, tham gia cuộc thi còn được hạng nhất. Tôi và Viện Viện đều là dốt khoa học tự nhiên không chịu được. Có điều khoa học xã hội của anh cả cũng trâu bò, lúc trung học hắn có vở sao chép, cũng dày như vầy, ” Nghiêm Tùng Vĩ vươn tay khoa tay múa chân.

Kỳ Lương Tần giật mình lại tò mò hỏi: “Tôi còn tưởng rằng anh cả là cái loại thiên tài thiếu niên, không cần học cũng biết chứ.”

“Khoa học tự nhiên của hắn thật sự là có thiên phú, rất ít khi thấy hắn làm đề luyện tập đầy đủ, nhưng cuộc thi vừa làm liền chuẩn, có điều văn khoa của hắn vốn cũng không được khá lắm, lúc trung học thành tích kém, hắn là người đặc biệt có nghị lực có năng lực chịu khổ, bỏ công sức học hai năm, thành tích văn khoa vèo vèo nhảy lên, không phục cũng không được, sau đó hắn chính là nghệ thuật vẹn toàn, đức trí thể phát triển toàn diện. Có câu nói như thế nào nhỉ, không sợ người khác thông minh hơn bạn, chỉ sợ người khác thông minh hơn bạn còn cố gắng hơn bạn, thật sự là bức chết người. Tôi và Viện Viện quả thực đều là lớn lên dưới cái bóng của anh cả, may mắn anh cả mồm mép không được, không biết ăn nói bằng tôi và Viện Viện, không thì trong nhà này đâu còn ai nhìn thấy hai đứa ngu ngốc chúng tôi nữa.”

Kỳ Lương Tần nghe xong liền có chút xấu hổ, bằng cấp của Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện đều là tiêu chuẩn, nói ngốc bất quá là so sánh với thiên tài thiếu niên Nghiêm Bách Tông mà thôi, muốn vứt cậu mấy con phố vẫn là chuyện thực dễ dàng.

“Vở của anh ấy, tôi có thể xem không?”

“Cậu muốn xem à?” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không biết hắn còn giữ không, trở về tìm cho cậu.”

Kết quả ngày hôm sau lúc tới, Nghiêm Tùng Vĩ liền kêu tài xế mang túi lại đây, bỏ bên trong đúng là vở của Nghiêm Bách Tông.

Tổng cộng ba quyển, cũng đã có chút cũ, bên ngoài lớp bìa màu đen đã có chút tróc da, cậu chọn một quyển mỏng nhất mở ra, đập vào mắt liền thấy được chữ của Nghiêm Bách Tông.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chữ của Nghiêm Bách Tông, tuấn dật, xinh đẹp như vậy, đều nói chữ y như người, quả thực không giả. Cậu cảm thấy chỉ nhìn chữ, liền biết đây một người đàn ông đoan chính dễ nhìn.

Ma lực tình yêu có rất nhiều loại, một loại trong đó chính là đem tất cả những sự vật có liên quan tới người kia đều quét lên một tầng ánh sáng thần thánh. Kỳ Lương Tần nhìn từng hàng chữ ngay thẳng lại không thiếu tuấn dật kia, cảm thấy nhìn bản chép tay như vậy, mặc dù thứ chép lại chỉ là văn chương khô khan, cũng là một loại hưởng thụ. Cậu tưởng tượng rất nhiều năm trước, bộ dạng Nghiêm Bách Tông vẫn là học sinh trung học mặc áo sơ mi trắng, có lẽ trong tuấn tú mang theo chút ngây ngô, giống như Bách Nguyên Sùng trong «Thư tình».

Chuyến này Nghiêm Bách Tông đi Mỹ chính là thời gian một tuần. Một ngày sau khi Kỳ Lương Tần trở về nhà, hắn mới trở về.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần phát hiện thái độ của Nghiêm Bách Tông đối với cậu thay đổi, vừa không thể nói rõ là lạnh lùng, nhưng mà tuyệt đối không phải nhiệt tình, chính là thản nhiên, trở về cũng không tới liếc cậu một cái.

Theo lý thuyết thì người đàn ông như Nghiêm Bách Tông, ngại mặt mũi chung quy sẽ lại đây liếc mắt một cái. Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường, nhìn đối diện.

Liên tiếp vài ngày mưa dầm qua đi, sắc trời rốt cuộc trong lành, nhưng trong hoa viên cảnh tượng rách nát, người làm vườn Nghiêm gia mời đến đang thanh lý tu bổ. Nghiêm Tùng Vĩ đang ở nơi đó nói gì đó với người làm vườn, chỉ chốc lát không biết hái được hoa tươi từ nơi nào, gõ gõ cửa sổ.

Cậu đứng lên hoàn toàn đẩy cửa sổ ra, quỳ gối trên giường tiếp nhận hoa tươi Nghiêm Tùng Vĩ đưa tới. Nghiêm Tùng Vĩ giống như xum xoe: “Mới vừa nở.”

Một hồi mưa gió lớn, cũng chỉ có mấy nụ hoa còn ngậm nụ đợi nở đó là tồn tại được, hiện giờ thấy mặt trời, liền bước sau tiếp bước trước mà nở rộ. Hoa này là hoa bình thường, nhưng Kỳ Lương Tần không gọi được tên, cậu cầm bó hoa kia, nói: “Muốn cắm ở trong bình hoa sao, không phải anh nói không thích hợp à.”

“Ở trong phòng chúng ta, mẹ lại nhìn không thấy, không ai nói cậu. Là hoa không phải là được rồi sao.”

Kỳ Lương Tần thật vui vẻ, cắm ở trong bình hoa, lại xuống giường đi vào toilet hứng nước. Nghiêm Tùng Vĩ ghé vào cửa sổ nói: “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, lại ấm áp, cậu cũng đừng luôn ở trên giường nằm, đi ra hoạt động gân cốt.”

Kỳ Lương Tần nhìn thấy Nghiêm Bách Tông vào hoa viên, nhất thời ngượng ngùng lên, gật gật đầu: “Tôi mặc quần áo.”

“Khoác áo ngủ là được, ở nhà mình, đừng quá câu nệ, ăn mặc chính thức hơn nữa, đợi lát nữa trở về phòng lại phải cởi, rất phiền toái.”

Kỳ Lương Tần ngẫm lại cũng đúng, vì thế xuống giường chọn một cái áo ngủ vải nhung màu vàng nhạt, thắt nút đai lưng, đai lưng kia có một loại phong phạm thổ hào, thêu tơ màu vàng, áo ngủ rộng rãi, nhưng mà thực vừa người, mặc vào chẳng những không mập mạp, ngược lại đi đường mang theo gió.

Mấy ngày nay cậu lại gầy đi không ít, vóc người lại có vẻ càng thon dài.

Cậu đi vào hoa viên, nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông đang nói chuyện. Cậu cũng không đi qua, mà là đi đến một góc xa, trong góc kia có một cái bàn đu dây, cậu đưa tay sờ sờ, đã khô, liền ngồi ở trên đó. Cậu mang dép lê, chân bị ánh nắng chiếu vào càng có vẻ trắng nõn. Nghiêm Viện ôm con mèo cụp tai kia từ bên trong đi ra, nói: “Anh ăn mặc phong cách gì vậy, giữa mùa hè, sao lại mặc áo ngủ mùa đông.”

“Cũng không cảm thấy nóng, anh sợ lạnh.”

Con mèo cụp tai kia thật sự rất đáng yêu, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Viện liền lên trên cỏ đùa nó, Kỳ Lương Tần dùng cỏ đuôi chó thắt một món đồ chơi nhỏ, dẫn bé mèo kia đuổi theo khắp nơi, cậu thì lui lại dẫn con mèo đuổi theo, không cẩn thận phía sau lưng đụng phải Nghiêm Tùng Vĩ, trực tiếp ngã chổng vó.

Cậu mặc chính là áo ngủ, chỉ buộc một sợi đai lưng bên hông, bởi vì là mùa hè, bên trong chỉ mặc cái quần lót, lúc này vừa ngã, hai cái chân dài trắng nõn liền bại lộ dưới ánh mặt trời. Không biết có phải là do màu da bản thân cậu quá trắng hay không, hai cái chân dài dưới ánh mặt trời càng gây chú ý hơn, cân xứng thon dài lại sáng bóng, Nghiêm Tùng Vĩ kinh ngạc hỏi: “Bên trong em cái gì cũng không mặc à?”

Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Bách Tông từ trên đùi cậu rất nhanh né tránh qua, nhanh chóng đứng lên, nói: “Mặc mà, mặc quần lót.”

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông cảm thấy Kỳ Lương Tần đang cố ý ngã cho hắn nhìn, cố ý muốn lộ chân cho hắn nhìn.

Người này, thật sự là không biết xấu hổ.

Người này, thật là một người mê muội.

Sau khi Kỳ Lương Tần đứng lên, liền đến xa xa đi đùa mèo, cậu hiển nhiên là thật lòng yêu thích con mèo kia, cười rất vui vẻ, có đôi khi cậu chạy, áo ngủ liền phấp phới theo, hai cái chân dài liền như ẩn như hiện, như là cất giấu vô hạn cảnh xuân dơ bẩn lại vui sướng.

Bộ dạng Kỳ Lương Tần đại khái khoảng mét bảy mét tám, chiều cao như vậy trong đàn ông không tính là cao, chỉ là nếu lấy ánh mắt nhìn một nửa phụ nữ để nhìn cậu, hai cái chân dài của cậu liền thon dài tuyệt đẹp hơn cả người mẫu, cái đẹp dương tính của đàn ông cũng có, nhưng sẽ không cảm thấy cứng rắn, lông chân cũng rất ít, từ xa gần như nhìn không thấy. Cẳng chân mạnh mẽ mà dài nhỏ, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Nghiêm Bách Tông phát hiện mình không có cách nào xem cậu thành đàn ông giống mình.

Là bởi vì Kỳ Lương Tần là gay sao? Hay là bởi vì cậu dùng danh nghĩa “em dâu” xuất hiện? Kỳ Lương Tần với hắn mà nói, có phân chia giới tính thực rõ ràng, cậu không phải phụ nữ, lại có tâm lý phân biệt mà gần như chỉ có phụ nữ và đàn ông mới nên có với cậu. Thay cách nói khác, Kỳ Lương Tần đối với hắn mà nói, là một đối tượng có thể sinh ra tâm lý giới tính. Hắn không có biện pháp thản nhiên đối mặt cậu.

Nhớ tới đêm hôm đó, lúc hắn nhận được điện thoại của Kỳ Lương Tần là phẫn nộ cỡ nào, cậu ta cho rằng cậu ta nói cậu ta không hẹn người, hắn sẽ liền động lòng, sẽ liền cảm thấy yêu nghiệt này tuân thủ bổn phận à?

Không, hắn chính là càng chán ghét, nếu đối phương là đàn ông như hắn, hắn đã sớm đánh cậu răng rơi đầy đất.

Hắn quyết đoán cúp điện thoại. Nghiêm Viện hỏi: “Điện thoại của ai?”

“Gọi nhầm.” Hắn lạnh lùng nói. Nghe âm thanh mơ hồ không rõ kia, đại khái Kỳ Lương Tần đã uống rượu, muốn hắn cứu cậu ta ư? Cứu như thế nào?

Hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, bộ dạng Kỳ Lương Tần xuân tình tràn ra mở to một đầm xuân thủy: “Chỉ có anh có thể cứu em, anh không cứu em em liền không sống nổi.”

Nói hắn cứu cậu ta, chính là thao cậu ta một trận đi. Loại đàn ông giống như Phan Kim Liên này, nên uống say bị những tên đàn ông không đứng đắn mang đi, hắn lại dẫn em trai của hắn đi qua bắt kẻ thông dâm, khiến em trai hắn thấy rõ sắc mặt đáng ghê tởm của Kỳ Lương Tần.

Hắn tựa vào trên ghế sô pha, trong lỗ tai lại không ngừng vang vọng vài chữ của Kỳ Lương Tần.

“Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông.”

Cậu ta nói cậu ta sắp chết. Là xảy ra chuyện gì? Là cậu ta gặp người xấu, bị cưỡng ép, hay là như thế nào.

Nhưng mà dù vậy, cậu ta cũng không nên gọi điện thoại cho mình, cậu ta nên đi tìm Nghiêm Tùng Vĩ. Thế nhưng có thể gọi điện thoại tới chỗ hắn, lòng muông dạ thú rất rõ ràng, còn cần hoài nghi sao?

Hắn không nên ngồi xem không quản, hắn hẳn là thừa cơ hội này, triệt để phân rõ giới hạn với đồ khốn không biết liêm sỉ này, hạ thông điệp cuối cùng cho cậu ta. Không thì về sau nên sống như thế nào, ở dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, huống chi bị cắm sừng chính là em trai ruột của mình?! Kỳ Lương Tần này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn lần nữa nhường nhịn, đổi lại là kết quả như thế! Hai anh em Nghiêm thị, đều bị một người như vậy đùa bỡn trong lòng bàn tay, cũng là hoang đường buồn cười.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng lên, trở về phòng mặc áo khoác đi ra. Nghiêm Viện kinh ngạc hỏi: “Bên ngoài mưa lớn như thế, còn muốn ra ngoài à?”

Hắn “ừ” một tiếng, từ cạnh cửa tùy ý cầm một cái ô liền ra cửa. Bởi vì đổ mưa to, xe lái cũng không tính là nhanh. Chính là trong đoạn lộ trình này, phẫn nộ trong lòng hắn bị mưa to bình ổn. Trong đầu thậm chí có một suy nghĩ hiện ra, Kỳ Lương Tần này tuy rằng đáng chết, nhưng dường như cũng chỉ là mê luyến hắn, cái khác cũng không có hành vi quá phận, nếu giờ phút này cậu ta gặp người xấu, hoặc là giờ phút này đang bị người ta làm gì, lại nên kết thúc như thế nào.

Hắn mím môi thật chặt, lộ ra vẻ mặt vô cùng phiền não, đột nhiên đạp nhanh chân ga.

Xe dừng lại ở chỗ trong điện thoại nói, hắn liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần run rẩy che ô, đứng ở cửa một tiệm thức ăn nhanh.

Nhìn thấy cậu ta bình yên vô sự, hắn vừa thở phào một hơi, lại dâng lên cảm xúc bực bội, hắn có chút thô bạo đẩy cửa xe ra: “Lên xe.”

Kỳ Lương Tần thu ô che, phát run lên xe, vẻ mặt hết sức khó coi. Trong lòng hắn cả kinh: “Phát sinh chuyện gì?”

Trực giác thứ nhất của hắn, chính là Kỳ Lương Tần bị người ta xâm phạm.

Kỳ Lương Tần run run lắc đầu, nói: “Tôi… Tôi chính là khó chịu. Có khả năng tôi sắp chết.”

Nghiêm Bách Tông cởi bỏ dây an toàn nghiêng người sang, nắm cằm Kỳ Lương Tần trái phải đánh giá cậu một chút, phát hiện trên người cậu ngoại trừ có chút ẩm ướt, cũng không có bất luận vết thương gì, chỉ là sắc mặt cậu thực khó coi, đôi mắt rưng nước, môi lại khô lợi hại, hình như là bị bệnh.

Cũng không giống như là giả vờ. Nhưng người này âm hiểm giả dối, có phải giả vờ hay không không tiện kết luận. Nghiêm Bách Tông tính toán mang cậu ta về nhà cho xong việc.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần lại dần dần run rẩy, dường như khó chịu lợi hại.

“Cậu không sao chứ.”

“Có khả năng tôi sắp chết.”

Cùng một câu, nghe nhiều thậm chí có chút tin. Nghiêm Bách Tông vì thế thay đổi đường, lái đến bệnh viện.

Sắc mặt Kỳ Lương Tần tái nhợt nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Nghiêm Bách Tông sửng sốt, quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần ánh mắt mơ hồ, tóc ướt sũng có một ít dính trên trán: “Xin lỗi.”

Vì sao Kỳ Lương Tần đột nhiên muốn nói xin lỗi, ngay cả bản thân cậu cũng không biết.

Có lẽ cậu đầy lòng xấu hổ vì phẩm hạnh mình cũng không có tốt hơn Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết chỗ nào, cái gọi là liêu hán, từ đầu cậu cũng là nương theo việc chấp hành nhiệm vụ tiểu thuyết, phát tiết dục vọng hiểm ác của mình.

Có lẽ từ một góc độ nào đó mà nói, cậu lại càng đáng xấu hổ hơn cả Kỳ Lương Tần dám yêu dám hận dâm mê lại ác độc. Ái dục dơ bẩn người người đều có, cậu thì càng hưng thịnh hơn so với người khác. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thật lòng yêu một người, một người cụ thể, nhớ đến diện mạo của hắn, nhớ rõ hương vị đàn ông của hắn, còn có cái tên khiến cậu vừa nghĩ đến trong lòng đã tràn đầy thương cảm, tên là Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông lái xe, nói: “Cậu dừng cương trước bờ vực, chúng ta vẫn là người một nhà.”

Kỳ Lương Tần bên cạnh đầu tựa lưng vào ghế ngồi, mặt hướng ra cửa sổ xe bị mưa làm mơ hồ: “Tôi… sẽ không quay đầu lại.”

Nghiêm Bách Tông phanh gấp một cái, xoay người bắt lấy Kỳ Lương Tần, lại thấy Kỳ Lương Tần đã không còn cảm giác. Hắn buông tay, ngồi thẳng thân thể. Đèn xe chiếu sáng mặt đất phía trước, tràn đầy bọt nước nhỏ vụn, cần gạt nước xẹt qua thủy tinh, Nghiêm Bách Tông mặt không đổi sắc, lúc muốn khởi động xe, lại bỗng nhiên nhìn thấy tay trái Kỳ Lương Tần, nắm chặt một góc áo mình. Hắn vươn tay, muốn kéo tay cậu ra, nhưng vào lúc gần như sắp tiếp xúc đến mu bàn tay Kỳ Lương Tần lại dừng ở giữa không trung, trầm mặc một hồi, rốt cuộc vẫn là tùy ý cậu.

Nghiêm Bách Tông từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, ánh mặt trời chiếu soi Kỳ Lương Tần trước mắt hắn. Cũng không biết Nghiêm Viện nói gì với cậu, cậu đột nhiên bật cười, tươi cười xán lạn, tràn đầy ấm áp dù là lúc còn trẻ hắn cũng không có.

Hết chương 34
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...