Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 12: Hoa quả khô
Hôm qua Thẩm Tứ nhân lúc Mai tẩu tử đi thăm Mai đại ca. Thẩm Tứ đã nhờ Mai tẩu tử nhờ Mai đại ca hẹn mô giới giúp bọn họ.
Nên chỉ cần tới chỗ Mai đại ca liền có thể trực tiếp thấy mô giới. Mai đại ca làm chưởng quỹ Trấn Hồng Lâu chuyên về thức ăn, là một nam nhân nhanh nhẹn.
Thấy bọn họ tới liền giới thiệu mô giới, Thẩm Tứ sợ làm phiền Mai đại ca nên dứt khoát đi xem phòng rồi. Xe bò nên đi rất nhanh, đã tới phía Nam Sơn Hoa trấn.
Mô giới họ Quý, chạc 40 tuổi. Nhìn hiền hoà khéo léo luôn mỉm cười dễ gần. Vừa mới gặp liền xưng huynh gọi đệ với Thẩm Tứ và Chu Lỵ thập phần thân thiết.
Trước đó đã truyền ý tứ của nàng, vừa vặn Quý đại ca lại biết hai gian trống. Ngọc Nương xem xét hai chỗ, thấy cửa hàng gần cuối ở đường Hoa Hoè không tồi. Liền bàn bạc thuê, còn Thẩm Tứ a. Chính là tuỳ Ngọc Nương làm chủ.
Đường Hoa Hoè coi như là con đường khá lớn, tuy không phải con đường tốt nhất. Nhưng cũng gọi là giữa trấn, người đi lại cũng khá đông.
Cửa hàng thật ra cũng không lớn, nhưng Ngọc Nương nhìn trúng chính là đằng sau có một hậu viện hai gian nhỏ. Lại có một cái sân ở giữa, lại có giếng nước. Vì chủ nhân cũ là người quen của Quý đại ca, lại vội vàng chạy tới kinh thành ở với nhi tử. Nên đồ đạc như giường, tủ, bếp nung đều có sẵn. Còn để vài bó củi lớn để ở sân.
Quý đại ca thấy Thẩm Tứ đáng để kết giao, liền đưa ra một cái giá hữu nghị không ép giá. Mỗi tháng 800 văn, trả trước 3 tháng. Đây quả thực là giá thấp nhất bàn với bên đó.
Ngọc Nương biết đây đã giá hời cho nàng, cửa tiệm quanh đây đều khoảng 500 văn. Nhưng ở đây tiện nghi, cũng hợp ý nàng. Ngọc Nương dứt khoát để Thẩm Tứ kí khế ước. Một tay giao 2 lượng 400 văn, một tay cất khế ước. Chuyện này coi như hai bên đều hài lòng.
Thẩm Tứ tiễn Quý đại ca ra cửa, Chu Lỵ cũng giật mình hỏi tiểu muội nhà mình:” Muội đây là muốn bán đồ?.”
Ngọc Nương kể ý tưởng của nàng cho đại ca, Chu Lỵ hơi gật đầu, không quên dặn dò:
” Cần trái cây này nọ cứ về nhà lấy, không cần câu nệ.”
Ngọc Nương ấm áp mỉm cười, lại lấy cái chổi bên cạnh về quét dọn một lượt. Thẩm Tứ lại lấy xe bò quay về Thẩm gia trang lấy chăn màn, các thứ. Đỡ phải tốn tiền mua. Chu Lỵ ở lại giúp đỡ dọn dẹp.
Tới khi mặt trời dần lặn xuống, Thẩm Tứ mới về. Trên xe còn chất vài bó củi lớn và đồ dùng này nọ. Nhìn trên trán Thẩm Tứ đầy mồ hôi, Ngọc Nương đau lòng lấy khăn sạch lau lau cho chàng, mắng khẽ:
” Có cần chăm chỉ vậy không?.”
Thẩm Tứ cũng mỉm cười ấm áp:
” Còn thiếu củi, ta tiện đường lấy luôn.” Cũng quay sang tỏ vẻ hối lỗi với Chu Lỵ:” Đại ca, là ta chậm trễ huynh.”
Chu Lỵ rất vừa lòng với Thẩm Tứ, cười ha ha nói:
” Không sao, thôn ta cách đây rất gần. Về cũng không sợ.”
Thạch Đào thôn cách thị trấn gần gấp đôi Thẩm gia trang, nên Chu Lỵ về đến nhà cũng chỉ tối lờ mờ mà thôi. Trước khi đi Ngọc Nương còn chạy sang cửa tiệm bên cạnh mua bánh bao thịt, lão bản tiệm bên là một lão bá hiền lành. Biết nàng ở ngay cạnh mình, liền vui vẻ nói chuyện:
” Trước kia chỗ ngươi bán mì nước. Khá ngon, không biết hiện tại tiểu nương tử muốn bán cái gì a?.”
Ngọc Nương mỉm cười đáp:
” Chỉ bán chút trái cây nhà trồng mà thôi. Đến lúc đó lại mời thúc thúc nếm thử.”
Lão bá cười lớn nói:
” Được a. Ta họ trương, tức phụ ta ở bên trong thích trái cây. Tới lúc đó ủng hộ ủng hộ. Hàng xóm với nhau có gì giúp đỡ nhau.”
Ngọc Nương nhận lấy bánh bao:
” Cảm tạ Trương thúc.”
Trương thúc khẽ nhẩm:
” Ngươi lấy 7 cái bánh nhân thịt rau. Mỗi cái 3 văn, tổng cộng 21 văn. Ta lấy ngươi 20 văn đi.”
Ngọc Nương cảm kích trả tiền, rồi quay lại cửa tiệm đưa mấy cái bánh cho Chu Lỵ. Chu Lỵ không chịu, nhưng Ngọc Nương nhất quyết dúi vào. Bánh bao Trương thúc tuy đắt hơn chỗ khác, nhưng nhìn lớn hơn bánh bao thông thường rất nhiều. Ngay cả Ngọc Nương ăn cũng chỉ hết nửa cái, còn lại đều tới bụng Thẩm Tứ.
Ngọc Nương để một phòng làm gian bếp, bên còn lại làm phòng ngủ.
Tuy gian nhà lạnh lẽo vì lâu không có ai ở, nhưng giờ có thêm hơi thở đôi phu thê trẻ. Giờ càng trở nên ấm áp hơn lên.
Sáng sớm Ngọc Nương đã dậy ra chợ mua đồ, nàng mua bát đũa…. Lại mua thêm nồi, chậu, muối, một cân mỡ lợn mang về nấu ăn.
Cũng mua hai cân đường trắng, một cân bột mì. Nàng muốn làm thử hoa quả khô.
Táo trước tiên rửa sạch, rồi đã được ngâm nước muối loãng 1 tiếng. Sau đó Ngọc Nương sắt mỏng ra, luộc nước sôi hai phút. Vớt ra để vào chậu nước lạnh 10 phút, như vậy sẽ làm táo giòn và giữ được màu sắc đẹp.
Ngọc Nương lại lấy dầu đổ xuống chảo, chờ sôi đổ táo xắt mỏng xuống. Thấy táo vừa cứng, ngả vàng chín Ngọc Nương vớt ra để nguội. Lại lấy một bát bột mì trộn với đường, khẽ rưới lên táo đã nguội. Tinh bột và đường không được quá nhiều, chỉ làm nhàn nhạt qua.
Ngọc Nương nhìn thành quả trước mặt, vui mừng kêu Thẩm Tứ nếm thử.
Miếng táo vừa giòn vừa ngọt, ăn vào rất vui miệng. Miếng táo lại bắt mắt, viền hồng bên ngoài ruột vàng óng. Điểm thêm vài hạt đường trắng của bột mì và đường. Thẩm Tứ cũng phải mở miệng khen ngợi:” Không tồi.”
Ngọc Nương kích động vui sướng, lại vội đi mua túi giấy lại. Gói thành từng túi nhỏ, dự định tặng hàng xóm.
Ngọc Nương nhẩm tính, chỉ tính một cân đã mỡ lợn hết 18 văn, hai cân đường trắng 40 văn. Bột mì tinh một cân 50 văn. Tổng hết 108 văn, Ngọc Nương nhìn thấy hoa quả sấy ra lại không ít. Được khoảng 15 cân. Ngọc Nương dự định sẽ chia nửa cân thành một túi bán, mỗi túi 10 văn. Một túi như vậy khá lớn, phải hơn mặt của người.
15 cân có thể được 30 túi, được 300 văn. Như vậy Ngọc Nương sẽ lãi 192 văn a. Lý do nàng hét giá như vậy là vì nó mới mẻ, công thức làm ra không khó. Chỉ cần chăm chú một chút liền có thể làm. Nên nàng chỉ đành lợi dụng thời gian này, vừa tìm lượng khách quen. Vừa cố gắng tạo thương hiệu phổ biến.
Chủ quán trước để lại bốn bộ bàn ghế, làm Ngọc Nương tiện nghi không ít. Nàng dùng một tấm vải mới trải lên bàn và ghế. Khách nhân tới có thể ngồi xuống ăn thử, túi giấy Ngọc Nương đặc biệt để bên đó làm lớn hơn chút, để đảm bảo dù khách hàng không tin tưởng bên trong là nửa cân. Nàng có tự tin đổ ra cân lại, đây là còn dư không ít.
Bảng hiệu Thẩm Tứ cũng nhờ người làm, tên cửa tiệm Thẩm Tứ nghĩ mãi không ra. Thầm Tứ hồi còn nhỏ, còn đi học một thời gian nên không tính là mù chữ. Ngọc Nương chữ nhận được chữ không, hết cách chữ ở đây thêm quá nhiều nét. Ngọc Nương nghĩ một chút, liền lấy cái tên Trái Vị Ký. Hai bên cửa còn ghi thêm dòng chữ tỏ ý, đây là tiệm hoa quả khô,vừa ngọt lại giòn. Lại có thể để qua năm. Ngọc Nương lấy thêm từ Chu gia chuối và lê làm vị mới. Túi nguyên vị các loại, hay túi trộn lẫn đều có đầy đủ.
Cứ như vậy, cửa tiệm của Ngọc Nương âm thầm khai trương. Mới khai trương không ít hàng xóm tới hỏi, nhưng nghe nói 10 văn tiền một túi. Liền không nỡ bỏ số tiền lớn như vậy mua, dù ăn thử lúc Ngọc Nuong tặng cảm thấy không tồi.
Ngọc Nương không ngờ người đầu tiên mở hàng lại là phu thê Quý đại ca. Quý tẩu tử vô cùng xinh đẹp dịu dàng, ăn mặc cũng coi như sang trọng. Cười cười mua hai túi hoa quả khô.
Ngọc Nương niềm nở với đơn hàng đầu tiên. Vô cùng cảm kích Quý tẩu tử:
” Hoan ngênh tẩu tử tới chơi.”
Quý tẩu tử cầm tay nàng:
” Tướng công muội có lòng đem tới tận nhà ta tặng. Tiểu tử nhà ta vô cùng thích ăn. Nên tới mua một ít.”
Ngọc Nương đưa nàng ba túi lấy giá hai túi, nói chuyện với nhau một lúc mới rời đi.
Đơn hàng thứ hai là Mai đại ca, trước đó Thẩm Tứ cũng đưa tới tặng 4 túi. Mai đại ca vô cùng tình nguyện giúp Thẩm Tứ kinh doanh, là chưỡng quỹ tiệm ăn. Nhiều khách nhân lui tới, Mai đại ca đổ ra đĩa nhỏ đưa từng bàn một nói tặng khách nhân.
Nên chỉ cần tới chỗ Mai đại ca liền có thể trực tiếp thấy mô giới. Mai đại ca làm chưởng quỹ Trấn Hồng Lâu chuyên về thức ăn, là một nam nhân nhanh nhẹn.
Thấy bọn họ tới liền giới thiệu mô giới, Thẩm Tứ sợ làm phiền Mai đại ca nên dứt khoát đi xem phòng rồi. Xe bò nên đi rất nhanh, đã tới phía Nam Sơn Hoa trấn.
Mô giới họ Quý, chạc 40 tuổi. Nhìn hiền hoà khéo léo luôn mỉm cười dễ gần. Vừa mới gặp liền xưng huynh gọi đệ với Thẩm Tứ và Chu Lỵ thập phần thân thiết.
Trước đó đã truyền ý tứ của nàng, vừa vặn Quý đại ca lại biết hai gian trống. Ngọc Nương xem xét hai chỗ, thấy cửa hàng gần cuối ở đường Hoa Hoè không tồi. Liền bàn bạc thuê, còn Thẩm Tứ a. Chính là tuỳ Ngọc Nương làm chủ.
Đường Hoa Hoè coi như là con đường khá lớn, tuy không phải con đường tốt nhất. Nhưng cũng gọi là giữa trấn, người đi lại cũng khá đông.
Cửa hàng thật ra cũng không lớn, nhưng Ngọc Nương nhìn trúng chính là đằng sau có một hậu viện hai gian nhỏ. Lại có một cái sân ở giữa, lại có giếng nước. Vì chủ nhân cũ là người quen của Quý đại ca, lại vội vàng chạy tới kinh thành ở với nhi tử. Nên đồ đạc như giường, tủ, bếp nung đều có sẵn. Còn để vài bó củi lớn để ở sân.
Quý đại ca thấy Thẩm Tứ đáng để kết giao, liền đưa ra một cái giá hữu nghị không ép giá. Mỗi tháng 800 văn, trả trước 3 tháng. Đây quả thực là giá thấp nhất bàn với bên đó.
Ngọc Nương biết đây đã giá hời cho nàng, cửa tiệm quanh đây đều khoảng 500 văn. Nhưng ở đây tiện nghi, cũng hợp ý nàng. Ngọc Nương dứt khoát để Thẩm Tứ kí khế ước. Một tay giao 2 lượng 400 văn, một tay cất khế ước. Chuyện này coi như hai bên đều hài lòng.
Thẩm Tứ tiễn Quý đại ca ra cửa, Chu Lỵ cũng giật mình hỏi tiểu muội nhà mình:” Muội đây là muốn bán đồ?.”
Ngọc Nương kể ý tưởng của nàng cho đại ca, Chu Lỵ hơi gật đầu, không quên dặn dò:
” Cần trái cây này nọ cứ về nhà lấy, không cần câu nệ.”
Ngọc Nương ấm áp mỉm cười, lại lấy cái chổi bên cạnh về quét dọn một lượt. Thẩm Tứ lại lấy xe bò quay về Thẩm gia trang lấy chăn màn, các thứ. Đỡ phải tốn tiền mua. Chu Lỵ ở lại giúp đỡ dọn dẹp.
Tới khi mặt trời dần lặn xuống, Thẩm Tứ mới về. Trên xe còn chất vài bó củi lớn và đồ dùng này nọ. Nhìn trên trán Thẩm Tứ đầy mồ hôi, Ngọc Nương đau lòng lấy khăn sạch lau lau cho chàng, mắng khẽ:
” Có cần chăm chỉ vậy không?.”
Thẩm Tứ cũng mỉm cười ấm áp:
” Còn thiếu củi, ta tiện đường lấy luôn.” Cũng quay sang tỏ vẻ hối lỗi với Chu Lỵ:” Đại ca, là ta chậm trễ huynh.”
Chu Lỵ rất vừa lòng với Thẩm Tứ, cười ha ha nói:
” Không sao, thôn ta cách đây rất gần. Về cũng không sợ.”
Thạch Đào thôn cách thị trấn gần gấp đôi Thẩm gia trang, nên Chu Lỵ về đến nhà cũng chỉ tối lờ mờ mà thôi. Trước khi đi Ngọc Nương còn chạy sang cửa tiệm bên cạnh mua bánh bao thịt, lão bản tiệm bên là một lão bá hiền lành. Biết nàng ở ngay cạnh mình, liền vui vẻ nói chuyện:
” Trước kia chỗ ngươi bán mì nước. Khá ngon, không biết hiện tại tiểu nương tử muốn bán cái gì a?.”
Ngọc Nương mỉm cười đáp:
” Chỉ bán chút trái cây nhà trồng mà thôi. Đến lúc đó lại mời thúc thúc nếm thử.”
Lão bá cười lớn nói:
” Được a. Ta họ trương, tức phụ ta ở bên trong thích trái cây. Tới lúc đó ủng hộ ủng hộ. Hàng xóm với nhau có gì giúp đỡ nhau.”
Ngọc Nương nhận lấy bánh bao:
” Cảm tạ Trương thúc.”
Trương thúc khẽ nhẩm:
” Ngươi lấy 7 cái bánh nhân thịt rau. Mỗi cái 3 văn, tổng cộng 21 văn. Ta lấy ngươi 20 văn đi.”
Ngọc Nương cảm kích trả tiền, rồi quay lại cửa tiệm đưa mấy cái bánh cho Chu Lỵ. Chu Lỵ không chịu, nhưng Ngọc Nương nhất quyết dúi vào. Bánh bao Trương thúc tuy đắt hơn chỗ khác, nhưng nhìn lớn hơn bánh bao thông thường rất nhiều. Ngay cả Ngọc Nương ăn cũng chỉ hết nửa cái, còn lại đều tới bụng Thẩm Tứ.
Ngọc Nương để một phòng làm gian bếp, bên còn lại làm phòng ngủ.
Tuy gian nhà lạnh lẽo vì lâu không có ai ở, nhưng giờ có thêm hơi thở đôi phu thê trẻ. Giờ càng trở nên ấm áp hơn lên.
Sáng sớm Ngọc Nương đã dậy ra chợ mua đồ, nàng mua bát đũa…. Lại mua thêm nồi, chậu, muối, một cân mỡ lợn mang về nấu ăn.
Cũng mua hai cân đường trắng, một cân bột mì. Nàng muốn làm thử hoa quả khô.
Táo trước tiên rửa sạch, rồi đã được ngâm nước muối loãng 1 tiếng. Sau đó Ngọc Nương sắt mỏng ra, luộc nước sôi hai phút. Vớt ra để vào chậu nước lạnh 10 phút, như vậy sẽ làm táo giòn và giữ được màu sắc đẹp.
Ngọc Nương lại lấy dầu đổ xuống chảo, chờ sôi đổ táo xắt mỏng xuống. Thấy táo vừa cứng, ngả vàng chín Ngọc Nương vớt ra để nguội. Lại lấy một bát bột mì trộn với đường, khẽ rưới lên táo đã nguội. Tinh bột và đường không được quá nhiều, chỉ làm nhàn nhạt qua.
Ngọc Nương nhìn thành quả trước mặt, vui mừng kêu Thẩm Tứ nếm thử.
Miếng táo vừa giòn vừa ngọt, ăn vào rất vui miệng. Miếng táo lại bắt mắt, viền hồng bên ngoài ruột vàng óng. Điểm thêm vài hạt đường trắng của bột mì và đường. Thẩm Tứ cũng phải mở miệng khen ngợi:” Không tồi.”
Ngọc Nương kích động vui sướng, lại vội đi mua túi giấy lại. Gói thành từng túi nhỏ, dự định tặng hàng xóm.
Ngọc Nương nhẩm tính, chỉ tính một cân đã mỡ lợn hết 18 văn, hai cân đường trắng 40 văn. Bột mì tinh một cân 50 văn. Tổng hết 108 văn, Ngọc Nương nhìn thấy hoa quả sấy ra lại không ít. Được khoảng 15 cân. Ngọc Nương dự định sẽ chia nửa cân thành một túi bán, mỗi túi 10 văn. Một túi như vậy khá lớn, phải hơn mặt của người.
15 cân có thể được 30 túi, được 300 văn. Như vậy Ngọc Nương sẽ lãi 192 văn a. Lý do nàng hét giá như vậy là vì nó mới mẻ, công thức làm ra không khó. Chỉ cần chăm chú một chút liền có thể làm. Nên nàng chỉ đành lợi dụng thời gian này, vừa tìm lượng khách quen. Vừa cố gắng tạo thương hiệu phổ biến.
Chủ quán trước để lại bốn bộ bàn ghế, làm Ngọc Nương tiện nghi không ít. Nàng dùng một tấm vải mới trải lên bàn và ghế. Khách nhân tới có thể ngồi xuống ăn thử, túi giấy Ngọc Nương đặc biệt để bên đó làm lớn hơn chút, để đảm bảo dù khách hàng không tin tưởng bên trong là nửa cân. Nàng có tự tin đổ ra cân lại, đây là còn dư không ít.
Bảng hiệu Thẩm Tứ cũng nhờ người làm, tên cửa tiệm Thẩm Tứ nghĩ mãi không ra. Thầm Tứ hồi còn nhỏ, còn đi học một thời gian nên không tính là mù chữ. Ngọc Nương chữ nhận được chữ không, hết cách chữ ở đây thêm quá nhiều nét. Ngọc Nương nghĩ một chút, liền lấy cái tên Trái Vị Ký. Hai bên cửa còn ghi thêm dòng chữ tỏ ý, đây là tiệm hoa quả khô,vừa ngọt lại giòn. Lại có thể để qua năm. Ngọc Nương lấy thêm từ Chu gia chuối và lê làm vị mới. Túi nguyên vị các loại, hay túi trộn lẫn đều có đầy đủ.
Cứ như vậy, cửa tiệm của Ngọc Nương âm thầm khai trương. Mới khai trương không ít hàng xóm tới hỏi, nhưng nghe nói 10 văn tiền một túi. Liền không nỡ bỏ số tiền lớn như vậy mua, dù ăn thử lúc Ngọc Nuong tặng cảm thấy không tồi.
Ngọc Nương không ngờ người đầu tiên mở hàng lại là phu thê Quý đại ca. Quý tẩu tử vô cùng xinh đẹp dịu dàng, ăn mặc cũng coi như sang trọng. Cười cười mua hai túi hoa quả khô.
Ngọc Nương niềm nở với đơn hàng đầu tiên. Vô cùng cảm kích Quý tẩu tử:
” Hoan ngênh tẩu tử tới chơi.”
Quý tẩu tử cầm tay nàng:
” Tướng công muội có lòng đem tới tận nhà ta tặng. Tiểu tử nhà ta vô cùng thích ăn. Nên tới mua một ít.”
Ngọc Nương đưa nàng ba túi lấy giá hai túi, nói chuyện với nhau một lúc mới rời đi.
Đơn hàng thứ hai là Mai đại ca, trước đó Thẩm Tứ cũng đưa tới tặng 4 túi. Mai đại ca vô cùng tình nguyện giúp Thẩm Tứ kinh doanh, là chưỡng quỹ tiệm ăn. Nhiều khách nhân lui tới, Mai đại ca đổ ra đĩa nhỏ đưa từng bàn một nói tặng khách nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương