Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 14: Quan binh
Vì đã mang thai nên Ngọc Nương thập phần cẩn thận, đi đứng hay ăn uống đều chú ý hơn. Thẩm Tứ còn không để cho Ngọc Nương làm gì quá nhiều, chỉ sai nàng ngồi trông cửa tiệm. Thường ngày lại mua thịt, trứng gà đến cho nàng tẩm bổ. Nên ngày nào Ngọc Nương cũng bị Thẩm Tứ đút cho bụng đều no căng.
Sắp có bảo bảo, nên ý chí làm giàu của Thẩm Tứ và Ngọc Nương đều sôi sục. Hai người đều muốn trước khi Ngọc Nương sinh, đều xây một ngôi nhà che mưa che nắng.
Ngọc Nương nhìn Thẩm Tứ bận rộn làm, Thẩm Tứ không cho nàng động. Ngọc Nương liền tính toán, đơn hàng ngày càng nhiều. Chi bằng thuê người tới giúp, Thẩm Tứ suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Ngọc Nương thấy nếu có thể thuê người gần chỗ này liền tốt. Lại qua chỗ Trương a di dò hỏi. Trương thúc và Trương a di bán bánh bao chỗ này hơn 20 năm, hẳn là quen thuộc. Không chừng có thể quen biết người, Trương di vừa nặn bánh bao vừa nhớ lại:
” Phần lớn đều tự mở cửa tiệm, cũng không biết có ai không …”.
Lại không quên hỏi thăm nàng:” Ta thấy hôm kia ngươi sắc mặt kém được Thẩm Tứ cõng qua, có làm sao không?.”
Ngọc Nương cười chia sẻ:” Là ta đã có thai.”
Trương di và Trương thúc đang hấp bánh đều quay qua chúc mừng. Trương di còn dặn dò không ít thứ phải kiêng kị, Ngọc Nương nghe thập phần cẩn thận. Trương di nói say sưa đến quên mất sự nhờ vả của Ngọc Nương, cũng may Lý tẩu tử chuyên bán thịt heo bên cạnh. Ồm ồm nói vọng qua:
” Không bằng Chu muội muội tới nhà lão Trịnh xem thử nha. Ta và tướng công bán thịt, tướng công còn thuê lão Trịnh và tức phụ lão sáng sớm tới giúp mổ lợn. Nhìn hoàn cảnh trong nhà rất đáng thương, ta nhìn lại là người thành thật.”
Ngọc Nương liền nhờ Lý tẩu tử thông tri giúp, có thể tới chỗ Ngọc Nương nhìn một cái. Lý tẩu tử lấy con dao sắc bén, chặt bôm bốp miếng thịt. Lại hô lớn:
“ Muội muội yên tâm. “
Thường ngày quan hệ hai người cũng tốt, Ngọc Nương lại thường xuyên mua thịt. Lý tẩu tử sảng khoái trợ giúp.
Sáng hôm sau, Ngọc Nương nhìn Trịnh lão nương khắc khổ, chất phác tới hỏi:” Chỗ lão bản có tuyển người làm sao?.”
Ngọc Nương hơi ái ngại vì tuổi tác của bà, cũng xấp xỉ tuổi Hề thị. Nhưng đã nghe nói hoàn cảnh của Trịnh lão nương, trong nhà có hai vợ chồng lớn tuổi. Một đứa con trai con dâu, và một tôn tử nhỏ tuổi. Từ vùng khác chạy nạn tới, hiện tại đều cố gắng đi làm thuê kiếm vài đồng. Nên Ngọc Nương cho bà cơ hội làm thử, lại thấy Trịnh lão nương không những học nhanh còn vô cùng khéo tay. Lại làm sạch sẽ, Ngọc Nương dứt khoát thuê bà:
” Mỗi tháng ta trả 300 văn, từ sáng sớm làm tới chiều tối. Không nuôi ăn, chỉ hỗ trợ làm hoa quả khô.”
Nàng cũng không sợ bà học rồi ra ngoài mở bán, Ngọc Nương tin tưởng bà. Hơn nữa với hoàn cảnh của Trịnh lão nương, cũng khó để đút tay ra ngoài.
Trịnh lão nương cảm kích không thôi, bà và lão Trịnh đi mổ lợn sáng sớm mới được 5 văn. Người ở đây đều chê bà già, từ vùng khác tới. Sợ không đáng tin, nên không ai dám thuê. Nay có việc như vậy, tiền công lại cao. Trịnh lão nương liên mồm nói:
” Cảm ơn lão bản, ta nhất định sẽ làm tốt.”
Ngọc Nương cười cười:” Trịnh di cứ gọi ta là Ngọc Nương là được.”
Cứ như vậy, trong tiệm lại có thêm Trịnh di. Mọi việc coi như nhẹ nhàng hơn không ít.
Đột nhiên một ngày nọ, một quan binh cầm cây gậy vào tiệm. Làm Trịnh di sợ hết hồn, Ngọc Nương cũng giật mình chạy ra. Quan binh là lính của Hiên quốc, là nơi mà người dân đều sợ hãi. Họ tuyệt không muốn dính vào quan binh. Ngay cả những người khách trong tiệm đều sợ hãi chạy hết ra ngoài, bên ngoài tiệm không ít người bàn tán.
“ Quan binh tới làm gì vậy nha …”.
“ Tiệm này ta đã ăn, hoa quả khô vừa mới mẻ vừa ăn ngon. Không phải có hiểu lầm gì chứ …”.
“ Quan gia có thể sai sao? Không chừng làm ăn phi pháp gì đó …”.
“ Không biết là có chuyện gì ….”.
Ngọc Nương cắn răng hỏi vị quan binh cao to dữ dằn này:
” Không biết vị quan nhân này tới đây làm gì?.”
Trịnh di sợ hãi cầm tay Ngọc Nương, Thẩm Tứ đã đi lấy quả. Không có ở trong tiệm. Chỉ có một nữ nhân mang thai, một nữ nhân già.
Quan binh quan sát một vòng, gương mặt hùng hổ dọa người:
” Ai là chủ nơi này. Đi theo ta tới huyện nha một chuyến.”
Ngọc Nương không biết đã xảy ra chuyện gì, đành đút vào tay quan gia một nén bạc. Thấy sắc mặt quan binh dãn ra, mới cười hỏi:
” Không biết đã xảy ra chuyện gì mà phải phiền người tới đây một chuyến.”
Quan binh thấy nữ nhân này còn biết điều, mới cao ngạo nói:
” Đồ của ngươi có phúc cho tiểu thiếu gia huyện lệnh ăn. Nhưng ăn xong liền đau bụng, huyện lệnh phu nhân thương nhi tử. Kêu ngươi đi muốn trị tội ngươi. “
Ngọc Nương cảm thấy không thể nào, đồ của nàng, nàng rõ. Hai tháng qua cũng không ai nói ăn vào có việc gì. Chẳng lẽ là có đối thủ muốn hại nàng?. Nhưng người tới hỏi là huyện lệnh phu nhân, huyện lệnh chính là quan lớn cai quản toàn huyện. Không lẽ nào, một người trên cao như vậy lại làm khó nàng. Nhưng nàng cũng tin tưởng đồ nàng làm ra …
Quan binh không kiên nhẫn nói:” Thế nào, tự nguyện đi hay ta lôi đi.”
Ngọc Nương đang mang bầu, không thể để quan binh lôi kéo đi. Nàng nén giận, giặn dò Trịnh di vài câu, căn dặn Thẩm Tứ biết tin không được hành sự lỗ mãng. Mới mặt lạnh theo sau quan binh.
Quan binh coi như nể tình 1 lượng bạc cũng không làm khó nàng. Để Ngọc Nương đi bộ phía trước, hắn đi đằng sau canh chừng. Ngọc Nương bên trong tim đập thình thịch, khắp người mồ hôi lạnh đổ ra. Nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nếu không thấy quan binh phía sau. Còn tưởng Ngọc Nương đi ra đường mua sắm.
Phủ huyện lệnh nằm sát ngay cạnh công đường huyện nha. Trông rất lớn lại uy nghi, rất có phong phạm là một lão gia quan phụ mẫu. Quan binh nhỏ giọng trao đổi với một cô nương búi tóc gọn gàng áo xanh. Rồi quan binh liếc nàng một cái liền đứng qua cổng canh chừng, để cô nương áo canh thập phần quy củ hướng tới Ngọc Nương nói:
” Tiểu nương tử mời đi theo ta, huyện lệnh phu nhân đang đợi người.”
Ngọc Nương khẽ gật đầu, ban đầu nàng còn tưởng phải lên công đường đối chứng. Không ngờ lại có nha hoàn dẫn nàng đi vào trong hậu viện nữ quyến của huyện lệnh.
Huyện lệnh phu nhân nhàn nhã châm trà uống, y phục làm bằng lụa quý giá. Trên đầu đều là trâm vàng, trâm ngọc. Không hồ là quý phụ của nhà quan, thấy nha hoàn bẩm báo Ngọc Nương đã tới. Huyện lệnh phu nhân vẫy vẫy tay kêu dẫn nàng vào.
Ngọc Nương vừa mới bước vào trong, Huyên lệnh phu nhân Nhan thị ngồi bên trên đã ra oai phủ đầu:
” Điêu phụ to gan, còn không mau nhận tội quỳ xuống.”
Ngọc Nương không hiểu lễ nghi, chỉ hơi cúi người về phía nàng ta. Lại đứng thẳng người lên, cụp mắt xuống thản nhiên nói:
” Dân phụ cũng không biết mình có tội gì, kính cẩn phu nhân chỉ dạy.”
Nha hoàn bên cạnh nàng ta nhíu mày hét lớn:
” Dân phụ to gan. Dám trước mặt Huyện lệnh phu nhân làm càn. Còn không mau quỳ xuống.”
Sắp có bảo bảo, nên ý chí làm giàu của Thẩm Tứ và Ngọc Nương đều sôi sục. Hai người đều muốn trước khi Ngọc Nương sinh, đều xây một ngôi nhà che mưa che nắng.
Ngọc Nương nhìn Thẩm Tứ bận rộn làm, Thẩm Tứ không cho nàng động. Ngọc Nương liền tính toán, đơn hàng ngày càng nhiều. Chi bằng thuê người tới giúp, Thẩm Tứ suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Ngọc Nương thấy nếu có thể thuê người gần chỗ này liền tốt. Lại qua chỗ Trương a di dò hỏi. Trương thúc và Trương a di bán bánh bao chỗ này hơn 20 năm, hẳn là quen thuộc. Không chừng có thể quen biết người, Trương di vừa nặn bánh bao vừa nhớ lại:
” Phần lớn đều tự mở cửa tiệm, cũng không biết có ai không …”.
Lại không quên hỏi thăm nàng:” Ta thấy hôm kia ngươi sắc mặt kém được Thẩm Tứ cõng qua, có làm sao không?.”
Ngọc Nương cười chia sẻ:” Là ta đã có thai.”
Trương di và Trương thúc đang hấp bánh đều quay qua chúc mừng. Trương di còn dặn dò không ít thứ phải kiêng kị, Ngọc Nương nghe thập phần cẩn thận. Trương di nói say sưa đến quên mất sự nhờ vả của Ngọc Nương, cũng may Lý tẩu tử chuyên bán thịt heo bên cạnh. Ồm ồm nói vọng qua:
” Không bằng Chu muội muội tới nhà lão Trịnh xem thử nha. Ta và tướng công bán thịt, tướng công còn thuê lão Trịnh và tức phụ lão sáng sớm tới giúp mổ lợn. Nhìn hoàn cảnh trong nhà rất đáng thương, ta nhìn lại là người thành thật.”
Ngọc Nương liền nhờ Lý tẩu tử thông tri giúp, có thể tới chỗ Ngọc Nương nhìn một cái. Lý tẩu tử lấy con dao sắc bén, chặt bôm bốp miếng thịt. Lại hô lớn:
“ Muội muội yên tâm. “
Thường ngày quan hệ hai người cũng tốt, Ngọc Nương lại thường xuyên mua thịt. Lý tẩu tử sảng khoái trợ giúp.
Sáng hôm sau, Ngọc Nương nhìn Trịnh lão nương khắc khổ, chất phác tới hỏi:” Chỗ lão bản có tuyển người làm sao?.”
Ngọc Nương hơi ái ngại vì tuổi tác của bà, cũng xấp xỉ tuổi Hề thị. Nhưng đã nghe nói hoàn cảnh của Trịnh lão nương, trong nhà có hai vợ chồng lớn tuổi. Một đứa con trai con dâu, và một tôn tử nhỏ tuổi. Từ vùng khác chạy nạn tới, hiện tại đều cố gắng đi làm thuê kiếm vài đồng. Nên Ngọc Nương cho bà cơ hội làm thử, lại thấy Trịnh lão nương không những học nhanh còn vô cùng khéo tay. Lại làm sạch sẽ, Ngọc Nương dứt khoát thuê bà:
” Mỗi tháng ta trả 300 văn, từ sáng sớm làm tới chiều tối. Không nuôi ăn, chỉ hỗ trợ làm hoa quả khô.”
Nàng cũng không sợ bà học rồi ra ngoài mở bán, Ngọc Nương tin tưởng bà. Hơn nữa với hoàn cảnh của Trịnh lão nương, cũng khó để đút tay ra ngoài.
Trịnh lão nương cảm kích không thôi, bà và lão Trịnh đi mổ lợn sáng sớm mới được 5 văn. Người ở đây đều chê bà già, từ vùng khác tới. Sợ không đáng tin, nên không ai dám thuê. Nay có việc như vậy, tiền công lại cao. Trịnh lão nương liên mồm nói:
” Cảm ơn lão bản, ta nhất định sẽ làm tốt.”
Ngọc Nương cười cười:” Trịnh di cứ gọi ta là Ngọc Nương là được.”
Cứ như vậy, trong tiệm lại có thêm Trịnh di. Mọi việc coi như nhẹ nhàng hơn không ít.
Đột nhiên một ngày nọ, một quan binh cầm cây gậy vào tiệm. Làm Trịnh di sợ hết hồn, Ngọc Nương cũng giật mình chạy ra. Quan binh là lính của Hiên quốc, là nơi mà người dân đều sợ hãi. Họ tuyệt không muốn dính vào quan binh. Ngay cả những người khách trong tiệm đều sợ hãi chạy hết ra ngoài, bên ngoài tiệm không ít người bàn tán.
“ Quan binh tới làm gì vậy nha …”.
“ Tiệm này ta đã ăn, hoa quả khô vừa mới mẻ vừa ăn ngon. Không phải có hiểu lầm gì chứ …”.
“ Quan gia có thể sai sao? Không chừng làm ăn phi pháp gì đó …”.
“ Không biết là có chuyện gì ….”.
Ngọc Nương cắn răng hỏi vị quan binh cao to dữ dằn này:
” Không biết vị quan nhân này tới đây làm gì?.”
Trịnh di sợ hãi cầm tay Ngọc Nương, Thẩm Tứ đã đi lấy quả. Không có ở trong tiệm. Chỉ có một nữ nhân mang thai, một nữ nhân già.
Quan binh quan sát một vòng, gương mặt hùng hổ dọa người:
” Ai là chủ nơi này. Đi theo ta tới huyện nha một chuyến.”
Ngọc Nương không biết đã xảy ra chuyện gì, đành đút vào tay quan gia một nén bạc. Thấy sắc mặt quan binh dãn ra, mới cười hỏi:
” Không biết đã xảy ra chuyện gì mà phải phiền người tới đây một chuyến.”
Quan binh thấy nữ nhân này còn biết điều, mới cao ngạo nói:
” Đồ của ngươi có phúc cho tiểu thiếu gia huyện lệnh ăn. Nhưng ăn xong liền đau bụng, huyện lệnh phu nhân thương nhi tử. Kêu ngươi đi muốn trị tội ngươi. “
Ngọc Nương cảm thấy không thể nào, đồ của nàng, nàng rõ. Hai tháng qua cũng không ai nói ăn vào có việc gì. Chẳng lẽ là có đối thủ muốn hại nàng?. Nhưng người tới hỏi là huyện lệnh phu nhân, huyện lệnh chính là quan lớn cai quản toàn huyện. Không lẽ nào, một người trên cao như vậy lại làm khó nàng. Nhưng nàng cũng tin tưởng đồ nàng làm ra …
Quan binh không kiên nhẫn nói:” Thế nào, tự nguyện đi hay ta lôi đi.”
Ngọc Nương đang mang bầu, không thể để quan binh lôi kéo đi. Nàng nén giận, giặn dò Trịnh di vài câu, căn dặn Thẩm Tứ biết tin không được hành sự lỗ mãng. Mới mặt lạnh theo sau quan binh.
Quan binh coi như nể tình 1 lượng bạc cũng không làm khó nàng. Để Ngọc Nương đi bộ phía trước, hắn đi đằng sau canh chừng. Ngọc Nương bên trong tim đập thình thịch, khắp người mồ hôi lạnh đổ ra. Nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nếu không thấy quan binh phía sau. Còn tưởng Ngọc Nương đi ra đường mua sắm.
Phủ huyện lệnh nằm sát ngay cạnh công đường huyện nha. Trông rất lớn lại uy nghi, rất có phong phạm là một lão gia quan phụ mẫu. Quan binh nhỏ giọng trao đổi với một cô nương búi tóc gọn gàng áo xanh. Rồi quan binh liếc nàng một cái liền đứng qua cổng canh chừng, để cô nương áo canh thập phần quy củ hướng tới Ngọc Nương nói:
” Tiểu nương tử mời đi theo ta, huyện lệnh phu nhân đang đợi người.”
Ngọc Nương khẽ gật đầu, ban đầu nàng còn tưởng phải lên công đường đối chứng. Không ngờ lại có nha hoàn dẫn nàng đi vào trong hậu viện nữ quyến của huyện lệnh.
Huyện lệnh phu nhân nhàn nhã châm trà uống, y phục làm bằng lụa quý giá. Trên đầu đều là trâm vàng, trâm ngọc. Không hồ là quý phụ của nhà quan, thấy nha hoàn bẩm báo Ngọc Nương đã tới. Huyện lệnh phu nhân vẫy vẫy tay kêu dẫn nàng vào.
Ngọc Nương vừa mới bước vào trong, Huyên lệnh phu nhân Nhan thị ngồi bên trên đã ra oai phủ đầu:
” Điêu phụ to gan, còn không mau nhận tội quỳ xuống.”
Ngọc Nương không hiểu lễ nghi, chỉ hơi cúi người về phía nàng ta. Lại đứng thẳng người lên, cụp mắt xuống thản nhiên nói:
” Dân phụ cũng không biết mình có tội gì, kính cẩn phu nhân chỉ dạy.”
Nha hoàn bên cạnh nàng ta nhíu mày hét lớn:
” Dân phụ to gan. Dám trước mặt Huyện lệnh phu nhân làm càn. Còn không mau quỳ xuống.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương