Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 16: Gặp phiền toái
Hôm sau, tẩu tử Thẩm thị và Ngu thị cũng tới sớm. Mang không ít lễ vật tới, mỗi người 20 quả trứng. Lại mang không ít trái cà, dưa chuột, rau trồng dưới thôn lên.
Ngọc Nương biết hai nhà chỉ sợ cũng không khấm khá gì, trong lòng cảm kích không thôi.
“Hai tẩu tử tới là tốt rồi. Tấm lòng chúng ta đều hiểu, không cần khách khí như vậy.”
Ngu thị cười cười:” Đều là cho cháu ta, cũng đâu phải cho ngươi.”
Thẩm thị cũng tiếp lời:” Phải đấy, ngươi cũng đừng ủy khuất cháu ta.” Rồi lại đẩy một cái giỏ lên, bên trong có hơn mười quả trứng, lại một ít cà chua.
” Đây là đại tẩu đưa ngươi. Nàng hơi bận, nên không tới được.”
Ngọc Nương cũng cảm kích nhận hết đồ, lại lấy hoa quả và hoa quả khô, điểm tâm mới mua hôm qua. Vừa ăn vừa nói chuyện với hai vị tẩu tử.
Thẩm thị bát quái không ít:
” Chỗ đại tẩu, sợ là chịu không ít khổ. Nghe nói làm tới chướng khí mù mịt, ngay cả hai tiểu cô cũng phải ra đồng rồi.”
Ngọc Nương ngạc nhiên, Mạn Nương yếu ớt lại đang tuổi làm mai. Lan Nương như một tiểu thư thường ngày tay không dính nước, vậy mà cũng bị ra đồng.
Thẩm thị nói tiếp:” Bà Bà và đại tẩu luôn cãi nhau về việc nhà. Công công thấy nhức đầu bèn ra quyết sách này, coi như trấn an đại tẩu.”
Ngọc Nương cũng thắc mắc:” Không phải trước đó Mạn Nương đính thân với nhà trên trấn sao? Của hồi môn cũng đã chuẩn bị, sao bây giờ không nghe thấy động tĩnh gì.”
Thẩm thị liếc nhìn Ngu thị, nhỏ giọng nói.
” Nghe đại tẩu nói, trên trấn là quý công từ lắm tiền. Vì cảm thấy của hồi môn Mạn Nương không đủ, nên vừa mới cưới chính thê. Nếu Mạn Nương qua, phải làm thiếp thất. Đương nhiên Mạn Nương không chịu, nên bây giờ mới yên tĩnh như vậy.Cũng vì việc này, mà nương ra làm khó nhị tẩu không ít.”
Ngọc Nương nghe qua, Ngu thị vẫn thuê căn nhà cũ đó ở. Thẩm thị mượn nhà mẹ đẻ vài lượng bạc, miễn cưỡng xây một cái nhà hai gian. Lại trồng trọt làm thuê, miễn cưỡng gọi là có cơm ăn.
Ngọc Nương muốn giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng Thẩm thị và Ngu thị nhất quyết từ chối. Nói là xe bò của thôn sẽ không đợi lâu, vẫn nên về đi thôi. Ngọc Nương đành lấy ra vài túi hoa quả khô, vài hộp điểm tâm, vài miếng đậu phụ hôm qua Chu gia mang lên rất nhiều. Chia ra thành 3 phần, mỗi nhà một phần. Thấy Ngu thị và Thẩm thị còn đang câu nệ.
Ngọc Nương hơi xụ mặt xuống nói.
”Đồ này là thẩm thẩm cho các cháu trai cháu gái. Hai tẩu tử cũng đừng không nhận, nếu không đồ hai tẩu tử mang tới. Ta cũng không thể nhận đâu.”
Ngu thị và Thẩm thị vội vàng cầm lấy đồ, chào tạm biệt Ngọc Nương liền ra về.
Ngày tháng tiếp theo của Ngọc Nương thập phần nhàn nhã, trong tay có hơn 60 lượng bạc. Nàng bàn bạc với Thẩm Tứ nên xây nhà như thế nào.
Thẩm Tứ sờ sờ đầu nàng.
” Chúng ta xây nhà lớn một chút. Dù sao sau này phải có nhiều hài tử, sẽ không chật.”
Như vậy lại đúng ý Ngọc Nương, nàng lấy giấy hơi ra. Vẽ vẽ mô phỏng ngôi nhà mà nàng muốn.
Ngọc Nương thích cảm giác gia đình, nên muốn xây một ngôi nhà không bị cách biệt. Phần lớn người dân ở Thẩm gia thôn đều xây kiểu tứ hợp viện, hoặc sẽ xây thành từng viện cách nhau ra.
Mỗi lần từ phòng nghỉ đến phòng bếp, nếu mưa cũng phải che dù. Ngọc Nương không thích như vậy, nàng sẽ xây các phòng gộp thành trong một căn nhà lớn hoặc phải có hành lang có mái che nối nhau.
Gian bếp vẫn sẽ cách gian nhà chính vài bước chân. Nhưng ở giữa sẽ lợp mái che, ở giữa sẽ không cần cửa. Cứ như vậy có thể thông ra sân và đằng sau vườn.
Thẩm Tứ đương nhiên cưng chiều Ngọc Nương, lại nhẩm tính số tiền phải chi.
” Căn nhà sẽ khoảng 5 mẫu đất. Ở bên cạnh sẽ có ngọn núi cao sẽ càng tốt, chắc khoảng 20 lượng bạc. Căn nhà cũng sẽ rơi vào khoảng 30 đến 40 lượng bạc.”
Vừa đúng với túi tiền của họ, nhưng Ngọc Nương hơi buồn bã. Cứ như vậy Ngọc Nương sẽ phải thập phần tính toán kĩ lưỡng, cũng không thể chi thêm đồ gì. Nếu có thêm chút tiền thì tốt rồi.
Ngọc Nương đang mang thai nên giờ giấc thập phần quy củ, nữ nhân mang thai lại dễ mệt mỏi vừa buồn ngủ. Cũng may nàng không ốm nghén cái gì, chỉ là không thể ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ mà thôi.
Ngọc Nương vừa vuốt bụng vừa luyện chữ, ánh đèn thắp sáng cả căn phòng. Lại chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Nương, một phong cảnh rất ấm áp.
Thẩm Tứ bưng lại tới một bát sữa bò nóng và một tô mì nhỏ, ngồi cạnh nàng mỉm cười.
” Nàng nghỉ một chút ăn cái này đi.”
Ngọc Nương bất đắc dĩ dừng bút:
” Ta xin chàng đấy, chúng ta vừa ăn cơm chiều được không bao lâu. Đồ ăn trong bụng vẫn còn trong này, ngày ngày đều như vậy. Sớm muộn gì ta cũng bị chàng nuôi thành heo.”
Thẩm Tứ dọn giấy và mực trên bàn ra, đưa bát mì tới trước mặt nàng. Vừa ôn nhu nhìn nàng ăn vừa nói:
” Mang thai là lớn nhất. Dù nàng có mập chút, cũng nhất định xinh đẹp hơn heo.”
Ngọc Nương lườm người nam nhân bên cạnh:” Chàng cũng dám nói ta là heo.”
Thẩm Tứ vội vàng hối lỗi, hai người cứ như vậy nói qua nói lại. Không khí trở nên một dư vị ngọt ngào khó tả. Nhưng họ không ngờ tối, đêm này chờ họ sẽ là một đêm cuồng phong.
Ngọc Nương mãn nguyện ôm phu quân đi ngủ, ngủ đến thập phần say sưa. Cũng không biết, có người đang xách kiếm tới cửa tiệm nàng.
Giữa đêm chỉ còn bóng tối bao phủ, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động. Ngoài đường đã không còn một bóng người.
Một người nam nhân ăn mặc bộ y phục đen, gương mặt được đeo mặt nạ. Không nhìn rõ mặt mũi, híp mắt nhìn bảng hiệu Trái Vị ký. Người nam nhân ăn bên cạnh ăn mặc tương tự hơi thấp giọng nói:
” Thiếu gia, nhị tiểu thư lấy phương pháp làm ra hoa quả khô từ chỗ này.”
Người được xưng là thiếu gia cười lạnh, sờ sờ chuôi kiếm:
” Đi, xem rốt cuộc là nhân vật dạng gì lại giúp nhị tỷ ta lập được công lớn như vậy.”
Ngọc Nương đột nhiên bị ánh sáng lờ mờ làm cho tỉnh dậy, vừa mờ mịt cảm thấy kỳ lạ ngồi dậy liền thấy một cây kiếm lạnh lẽo chĩa ngang cổ nàng.
Thẩm Tứ tỉnh dậy cũng bị tương tựa, Ngọc Nương sợ hãi thét lớn. Thẩm Tứ vội nắm tay Ngọc Nương, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người áo đen trước mặt.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“Không biết hai vị huynh đài làm như vậy là có ý gì. Nếu hai vị tạm thời có gì bất mãn, xin cứ nhắm vào ta. Đừng bắt nạt một nữ nhân đang mang thai như vậy.”
Ngọc Nương biết hai nhà chỉ sợ cũng không khấm khá gì, trong lòng cảm kích không thôi.
“Hai tẩu tử tới là tốt rồi. Tấm lòng chúng ta đều hiểu, không cần khách khí như vậy.”
Ngu thị cười cười:” Đều là cho cháu ta, cũng đâu phải cho ngươi.”
Thẩm thị cũng tiếp lời:” Phải đấy, ngươi cũng đừng ủy khuất cháu ta.” Rồi lại đẩy một cái giỏ lên, bên trong có hơn mười quả trứng, lại một ít cà chua.
” Đây là đại tẩu đưa ngươi. Nàng hơi bận, nên không tới được.”
Ngọc Nương cũng cảm kích nhận hết đồ, lại lấy hoa quả và hoa quả khô, điểm tâm mới mua hôm qua. Vừa ăn vừa nói chuyện với hai vị tẩu tử.
Thẩm thị bát quái không ít:
” Chỗ đại tẩu, sợ là chịu không ít khổ. Nghe nói làm tới chướng khí mù mịt, ngay cả hai tiểu cô cũng phải ra đồng rồi.”
Ngọc Nương ngạc nhiên, Mạn Nương yếu ớt lại đang tuổi làm mai. Lan Nương như một tiểu thư thường ngày tay không dính nước, vậy mà cũng bị ra đồng.
Thẩm thị nói tiếp:” Bà Bà và đại tẩu luôn cãi nhau về việc nhà. Công công thấy nhức đầu bèn ra quyết sách này, coi như trấn an đại tẩu.”
Ngọc Nương cũng thắc mắc:” Không phải trước đó Mạn Nương đính thân với nhà trên trấn sao? Của hồi môn cũng đã chuẩn bị, sao bây giờ không nghe thấy động tĩnh gì.”
Thẩm thị liếc nhìn Ngu thị, nhỏ giọng nói.
” Nghe đại tẩu nói, trên trấn là quý công từ lắm tiền. Vì cảm thấy của hồi môn Mạn Nương không đủ, nên vừa mới cưới chính thê. Nếu Mạn Nương qua, phải làm thiếp thất. Đương nhiên Mạn Nương không chịu, nên bây giờ mới yên tĩnh như vậy.Cũng vì việc này, mà nương ra làm khó nhị tẩu không ít.”
Ngọc Nương nghe qua, Ngu thị vẫn thuê căn nhà cũ đó ở. Thẩm thị mượn nhà mẹ đẻ vài lượng bạc, miễn cưỡng xây một cái nhà hai gian. Lại trồng trọt làm thuê, miễn cưỡng gọi là có cơm ăn.
Ngọc Nương muốn giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng Thẩm thị và Ngu thị nhất quyết từ chối. Nói là xe bò của thôn sẽ không đợi lâu, vẫn nên về đi thôi. Ngọc Nương đành lấy ra vài túi hoa quả khô, vài hộp điểm tâm, vài miếng đậu phụ hôm qua Chu gia mang lên rất nhiều. Chia ra thành 3 phần, mỗi nhà một phần. Thấy Ngu thị và Thẩm thị còn đang câu nệ.
Ngọc Nương hơi xụ mặt xuống nói.
”Đồ này là thẩm thẩm cho các cháu trai cháu gái. Hai tẩu tử cũng đừng không nhận, nếu không đồ hai tẩu tử mang tới. Ta cũng không thể nhận đâu.”
Ngu thị và Thẩm thị vội vàng cầm lấy đồ, chào tạm biệt Ngọc Nương liền ra về.
Ngày tháng tiếp theo của Ngọc Nương thập phần nhàn nhã, trong tay có hơn 60 lượng bạc. Nàng bàn bạc với Thẩm Tứ nên xây nhà như thế nào.
Thẩm Tứ sờ sờ đầu nàng.
” Chúng ta xây nhà lớn một chút. Dù sao sau này phải có nhiều hài tử, sẽ không chật.”
Như vậy lại đúng ý Ngọc Nương, nàng lấy giấy hơi ra. Vẽ vẽ mô phỏng ngôi nhà mà nàng muốn.
Ngọc Nương thích cảm giác gia đình, nên muốn xây một ngôi nhà không bị cách biệt. Phần lớn người dân ở Thẩm gia thôn đều xây kiểu tứ hợp viện, hoặc sẽ xây thành từng viện cách nhau ra.
Mỗi lần từ phòng nghỉ đến phòng bếp, nếu mưa cũng phải che dù. Ngọc Nương không thích như vậy, nàng sẽ xây các phòng gộp thành trong một căn nhà lớn hoặc phải có hành lang có mái che nối nhau.
Gian bếp vẫn sẽ cách gian nhà chính vài bước chân. Nhưng ở giữa sẽ lợp mái che, ở giữa sẽ không cần cửa. Cứ như vậy có thể thông ra sân và đằng sau vườn.
Thẩm Tứ đương nhiên cưng chiều Ngọc Nương, lại nhẩm tính số tiền phải chi.
” Căn nhà sẽ khoảng 5 mẫu đất. Ở bên cạnh sẽ có ngọn núi cao sẽ càng tốt, chắc khoảng 20 lượng bạc. Căn nhà cũng sẽ rơi vào khoảng 30 đến 40 lượng bạc.”
Vừa đúng với túi tiền của họ, nhưng Ngọc Nương hơi buồn bã. Cứ như vậy Ngọc Nương sẽ phải thập phần tính toán kĩ lưỡng, cũng không thể chi thêm đồ gì. Nếu có thêm chút tiền thì tốt rồi.
Ngọc Nương đang mang thai nên giờ giấc thập phần quy củ, nữ nhân mang thai lại dễ mệt mỏi vừa buồn ngủ. Cũng may nàng không ốm nghén cái gì, chỉ là không thể ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ mà thôi.
Ngọc Nương vừa vuốt bụng vừa luyện chữ, ánh đèn thắp sáng cả căn phòng. Lại chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Nương, một phong cảnh rất ấm áp.
Thẩm Tứ bưng lại tới một bát sữa bò nóng và một tô mì nhỏ, ngồi cạnh nàng mỉm cười.
” Nàng nghỉ một chút ăn cái này đi.”
Ngọc Nương bất đắc dĩ dừng bút:
” Ta xin chàng đấy, chúng ta vừa ăn cơm chiều được không bao lâu. Đồ ăn trong bụng vẫn còn trong này, ngày ngày đều như vậy. Sớm muộn gì ta cũng bị chàng nuôi thành heo.”
Thẩm Tứ dọn giấy và mực trên bàn ra, đưa bát mì tới trước mặt nàng. Vừa ôn nhu nhìn nàng ăn vừa nói:
” Mang thai là lớn nhất. Dù nàng có mập chút, cũng nhất định xinh đẹp hơn heo.”
Ngọc Nương lườm người nam nhân bên cạnh:” Chàng cũng dám nói ta là heo.”
Thẩm Tứ vội vàng hối lỗi, hai người cứ như vậy nói qua nói lại. Không khí trở nên một dư vị ngọt ngào khó tả. Nhưng họ không ngờ tối, đêm này chờ họ sẽ là một đêm cuồng phong.
Ngọc Nương mãn nguyện ôm phu quân đi ngủ, ngủ đến thập phần say sưa. Cũng không biết, có người đang xách kiếm tới cửa tiệm nàng.
Giữa đêm chỉ còn bóng tối bao phủ, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động. Ngoài đường đã không còn một bóng người.
Một người nam nhân ăn mặc bộ y phục đen, gương mặt được đeo mặt nạ. Không nhìn rõ mặt mũi, híp mắt nhìn bảng hiệu Trái Vị ký. Người nam nhân ăn bên cạnh ăn mặc tương tự hơi thấp giọng nói:
” Thiếu gia, nhị tiểu thư lấy phương pháp làm ra hoa quả khô từ chỗ này.”
Người được xưng là thiếu gia cười lạnh, sờ sờ chuôi kiếm:
” Đi, xem rốt cuộc là nhân vật dạng gì lại giúp nhị tỷ ta lập được công lớn như vậy.”
Ngọc Nương đột nhiên bị ánh sáng lờ mờ làm cho tỉnh dậy, vừa mờ mịt cảm thấy kỳ lạ ngồi dậy liền thấy một cây kiếm lạnh lẽo chĩa ngang cổ nàng.
Thẩm Tứ tỉnh dậy cũng bị tương tựa, Ngọc Nương sợ hãi thét lớn. Thẩm Tứ vội nắm tay Ngọc Nương, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người áo đen trước mặt.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“Không biết hai vị huynh đài làm như vậy là có ý gì. Nếu hai vị tạm thời có gì bất mãn, xin cứ nhắm vào ta. Đừng bắt nạt một nữ nhân đang mang thai như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương