Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 19: Mua bò (1)
Huyện lệnh phu nhân nhấp xong ngụm trà, để lại cái chén. Cười ôn hoà nhìn nàng.
” Là ta liên luỵ Chu muội muội mới đúng.”
Đối với sự thân thiết của Nhan thị, Ngọc Nương làm như không thấy. Hẳn là nàng ta cũng đã biết sự tình đêm đó. Tuy mắt xích là nàng ta, nhưng Ngọc Nương cũng không thể giận cá chém thớt.
“ Cũng không phải là lỗi của phu nhân.”
Nhan thị lấy ra một cái hộp gỗ, đưa hộp gỗ vào tay nàng.
” Xem như đây là chút lòng thành. Chu muội muội hãy nhân lấy.”
Ngọc Nương mở hộp gỗ ra, bên trong đều là trang sức các loại. Vàng bạc, còn có một cây trâm bằng ngọc xanh cực xinh đẹp, giá trị tuyệt đối trên 100 lượng.
Ngọc Nương khép cái hộp gỗ lại, đưa lại vào tay Nhan thị. Khẽ lắc đầu.
” Vô công không hưởng lợi. Xin phu nhân không cần như vậy.”
Nhan thị kinh ngạc nhìn nàng, muốn nói gì đó. Nhưng thấy vẻ mặt của Ngọc Nương hơi mệt mỏi, Nhan thị thở dài.
” Muội muội làm như vậy, ta không thể kê cao gối mà ngủ ngon a.”
“Ta cũng không thể ngủ ngon nếu nhân số châu báu này. Người mang thai mà không thể ngủ ngon, phu nhân cũng biết đấy.”
Nhan thị là một phu nhân nhà quan, xuất thân từ đệ nhất phú thương. Tự nhận mình khôn khéo, nhưng giờ phút này hơi lúng túng không biết nói gì.
Vì gia tộc nàng ta mà khiến Ngọc Nương chịu thiệt, còn suýt mất hài tử. Vốn hơi tức giận nàng bán phương pháp lạp xưởng kia cho người khác không đưa cho mình, nhung nghĩ lại.
Mọi chuyện đều không phải do bản thân sao, hơn nữa sự việc này Nhan thị cũng nhổ được không ít nô tài phản chủ. Nên dứt khoát tới cửa đưa lễ cho Ngọc Nương, số trang sức này quý giá từ trên kinh thành xuống.
Nghĩ tới sẽ chấm dứt chuyện này, Nhan thị cũng sẽ hết cảm giác có lỗi. Không ngờ Ngọc Nương lại không nhận.
Nhan thị hơi buồn rầu, lại tình cờ thấy một tờ giấy vẽ cái mô hình nhà bên trên bàn. Nhan thị đột nhiên có ý tưởng.
” Muội muội muốn xây nhà?.”
Tờ giấy mô hình nhà là do Ngọc Nương và Thẩm Tứ vẽ, dù sao bây giờ có tiền. Xây dựng nhà sẽ theo ý thích của bản thân không kiêng kị cái gì.
Ngọc Nương cũng không định giấu.
” Dân phụ và tướng công muốn về lại thôn quê xây nhà. Dưỡng thai cũng tốt.”
Nhan thị cười ôn hoà cầm tay của Ngọc Nương.
” Vừa vặn, ta vốn muốn xây một thôn trang. Gỗ đều đã chuẩn bị, nhưng phu quân ta lại bị điều tới nơi khác nhậm chức. Không thể xây, chi bằng ta tặng số gỗ này cho muội. Muội yên tâm, số gỗ này là ta được tặng. Không mất tiền.” Sợ Ngọc Nương từ chối, Nhan thị lại nói tiếp.
” Ta sắp rời khỏi đây, muội hãy nhận lấy đi. Coi như giúp ta có thể ngủ một giấc cho thống khoái đi.”
Ngọc Nương muốn mở miệng từ chối, Nhan thị đã đứng lên muốn đi về.
” Cứ như vậy đi. Ta sẽ gửi số gỗ tới cho muội.”
Ngọc Nương bất đắc dĩ vuốt vuốt bụng.
Nếu Nhan thị có ý, thay vì nhận vàng bạc chi bằng lấy số gỗ đó.
Gỗ thời nay cũng rất quý, dưới thôn đa phần xây bằng đất nung và đá cuội, giàu hơn chút sẽ xây bằng gạch.
Chỉ có cột nhà mới đi mua gỗ, cây cối lớn trong thôn đều được quản chặt chẽ. Một cây lớn có thể lấy gỗ xây nhà, đều phải trồng khoảng 10 năm mới ổn. Nếu muốn chặt, đều phải bỏ tiền ra mua.
Số gỗ này coi như giúp Ngọc Nương một khoản. Ngọc Nương vội bàn với Thẩm Tứ, đất Thẩm Tứ đã mua 20 mẫu và một ngọn núi ngay bên cạnh.
20 mẫu ruộng khô, mỗi mẫu 3 lượng rưỡi. Ngọn núi bên cạnh trưởng thôn bán rẻ lấy 7 lượng. Tổng là 77 lượng bạc.
Thẩm Tứ cũng tới chỗ Quý đại ca làm mô giới đó, vừa trả tiền thuê tiệm vừa nhờ vả giúp bọn họ tìm đất quanh trấn. Là đất gì cũng đều có thể.
Thẩm Tứ còn tới tìm một sư phụ chuyên phụ trách thiết kế công trình. Thuê lão ta phụ trách thuê người lo liệu căn nhà.
Lão sư phụ họ Ma, là người có kinh nghiệm nên vừa nghe ý kiến của hai người. Đã nhanh chóng phác thảo ra vài điều mấu chốt, lại bổ sung không ít ý tưởng. Làm Ngọc Nương cũng yên lòng.
Ma sư phụ giống như chủ thầu hiện đại, lão có đoàn đội riêng. Chỉ cần lấy ý tưởng của khách hàng, lại căn cứ vào nguyên vật liệu mà khách hàng mua.
Ma sư phụ có thể tự mình thuê nhân công, thiết kế cho cả căn nhà. Chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý. Xưa nay Ma sư phụ chỉ nhận những công trình lớn. Tự nhiên Ngọc Nương và Thẩm Tứ cũng muốn xây một căn nhà lớn.
Hai bên thương lượng số lượng bạc, thỏa thuận đưa cho Ma sư phụ 50 lượng bạc.
Ma sư phụ thập phần chuyên nghiệp, tỏ vẻ sẽ xem xét đất trước. Sau đó mới sắp xếp bố cục, rồi thuê nhân công. Sang năm sẽ bắt đầu xây dựng.
Ngọc Nương và Thẩm Tứ cũng tán thành, gần nửa tháng nữa là Tết Nguyên Đán. Đợi sắp xếp nhân công rồi mới bắt đầu xây dựng cũng không tồi.
Sắp đến Tết nên cửa tiệm cũng bận rộn hơn, đơn đặt hàng lại càng ngày càng tăng. Thẩm Tứ bèn bàn với Ngọc Nương muốn mua xe bò.
Những lần thu mua hay giao hàng đều là đi thuê, mỗi ngày 30 văn hoặc tới Chu gia mượn. Bây giờ trong tay có tiền, Ngọc Nương cũng gật đầu.
Chỉ là nàng sợ không có chỗ để. Thẩm Tứ liền nói với nàng.
” Chỗ ta thuê ta đã hỏi trước, nếu để nhờ họ chăm sóc giúp. Mỗi ngày tốn thêm 5 văn.”
Vậy là đôi phu thê dắt nhau đi xem bò. Khuôn xe Thẩm Tứ đã nhờ thợ mộc làm trước.
Thật trùng hợp hôm nay lại là chợ phiên. Nên mọi nẻo đường trên trấn đều tấp nập, chỗ bán bò cũng không ít bò được cột bên đường rao bán.
Lão bán bò này thấy Ngọc Nương để ý bò nhà mình. Liền hứng khởi nói.
” Lão đệ, tiểu muội tử. Bò nhà ta là bò tốt đấy, suốt 8 năm đều là nhà ta nuôi. Nếu ngươi ở gần thôn Dạ Mã chắc chắn sẽ biết ta. Nhà ta là gia tộc nuôi bò có tiếng đấy.Mỗi lần đem bò tới bán, đều là tranh cướp nhau mua. Nhưng bây giờ còn sớm, nên coi như hai người có lời rồi.”
Thẩm Tứ thấy Ngọc Nương có vẻ vừa lòng, lại sờ sờ một chút. Thấy lão ta có vẻ đáng tin, mới cười nói.
” Không biết vị đại ca này muốn giá như thế nào?.”
Lão ta cười haha:” Không nhiều. Đây là bò trưởng thành, lấy lão đệ ngươi 8 lượng đi.”
Thẩm Tứ khuôn mặt hơi khó xử:” Lão ca, có thể bớt một chút không. Cái giá này hơi đắt.”
Hắn đã hỏi qua, bò trưởng thành đều có giá quanh quẩn 7 lượng bạc.
Lão ta cũng làm bộ thâm tình nhìn Thẩm Tứ.
” Lão đệ a. Bò ta là bò tốt đấy. Hẳn lão đệ cũng đã biết. Hzzz. Thôi được rồi, thấy lão đệ là người thành thật. Liền lấy 7 lượng 500 văn đi. Bớt nửa lượng bạc đi.”
Thẩm Tứ cũng làm bộ cảm kích, rồi tò mò hỏi.
” Chỗ lão ca có bò sữa không?.”
Lão bán bò cười đáp.
” Nhà ta nuôi cả đàn bò. Cũng có hai con để nuôi lấy sữa, dự sẽ bán cho địa chủ đấy.”
” Là ta liên luỵ Chu muội muội mới đúng.”
Đối với sự thân thiết của Nhan thị, Ngọc Nương làm như không thấy. Hẳn là nàng ta cũng đã biết sự tình đêm đó. Tuy mắt xích là nàng ta, nhưng Ngọc Nương cũng không thể giận cá chém thớt.
“ Cũng không phải là lỗi của phu nhân.”
Nhan thị lấy ra một cái hộp gỗ, đưa hộp gỗ vào tay nàng.
” Xem như đây là chút lòng thành. Chu muội muội hãy nhân lấy.”
Ngọc Nương mở hộp gỗ ra, bên trong đều là trang sức các loại. Vàng bạc, còn có một cây trâm bằng ngọc xanh cực xinh đẹp, giá trị tuyệt đối trên 100 lượng.
Ngọc Nương khép cái hộp gỗ lại, đưa lại vào tay Nhan thị. Khẽ lắc đầu.
” Vô công không hưởng lợi. Xin phu nhân không cần như vậy.”
Nhan thị kinh ngạc nhìn nàng, muốn nói gì đó. Nhưng thấy vẻ mặt của Ngọc Nương hơi mệt mỏi, Nhan thị thở dài.
” Muội muội làm như vậy, ta không thể kê cao gối mà ngủ ngon a.”
“Ta cũng không thể ngủ ngon nếu nhân số châu báu này. Người mang thai mà không thể ngủ ngon, phu nhân cũng biết đấy.”
Nhan thị là một phu nhân nhà quan, xuất thân từ đệ nhất phú thương. Tự nhận mình khôn khéo, nhưng giờ phút này hơi lúng túng không biết nói gì.
Vì gia tộc nàng ta mà khiến Ngọc Nương chịu thiệt, còn suýt mất hài tử. Vốn hơi tức giận nàng bán phương pháp lạp xưởng kia cho người khác không đưa cho mình, nhung nghĩ lại.
Mọi chuyện đều không phải do bản thân sao, hơn nữa sự việc này Nhan thị cũng nhổ được không ít nô tài phản chủ. Nên dứt khoát tới cửa đưa lễ cho Ngọc Nương, số trang sức này quý giá từ trên kinh thành xuống.
Nghĩ tới sẽ chấm dứt chuyện này, Nhan thị cũng sẽ hết cảm giác có lỗi. Không ngờ Ngọc Nương lại không nhận.
Nhan thị hơi buồn rầu, lại tình cờ thấy một tờ giấy vẽ cái mô hình nhà bên trên bàn. Nhan thị đột nhiên có ý tưởng.
” Muội muội muốn xây nhà?.”
Tờ giấy mô hình nhà là do Ngọc Nương và Thẩm Tứ vẽ, dù sao bây giờ có tiền. Xây dựng nhà sẽ theo ý thích của bản thân không kiêng kị cái gì.
Ngọc Nương cũng không định giấu.
” Dân phụ và tướng công muốn về lại thôn quê xây nhà. Dưỡng thai cũng tốt.”
Nhan thị cười ôn hoà cầm tay của Ngọc Nương.
” Vừa vặn, ta vốn muốn xây một thôn trang. Gỗ đều đã chuẩn bị, nhưng phu quân ta lại bị điều tới nơi khác nhậm chức. Không thể xây, chi bằng ta tặng số gỗ này cho muội. Muội yên tâm, số gỗ này là ta được tặng. Không mất tiền.” Sợ Ngọc Nương từ chối, Nhan thị lại nói tiếp.
” Ta sắp rời khỏi đây, muội hãy nhận lấy đi. Coi như giúp ta có thể ngủ một giấc cho thống khoái đi.”
Ngọc Nương muốn mở miệng từ chối, Nhan thị đã đứng lên muốn đi về.
” Cứ như vậy đi. Ta sẽ gửi số gỗ tới cho muội.”
Ngọc Nương bất đắc dĩ vuốt vuốt bụng.
Nếu Nhan thị có ý, thay vì nhận vàng bạc chi bằng lấy số gỗ đó.
Gỗ thời nay cũng rất quý, dưới thôn đa phần xây bằng đất nung và đá cuội, giàu hơn chút sẽ xây bằng gạch.
Chỉ có cột nhà mới đi mua gỗ, cây cối lớn trong thôn đều được quản chặt chẽ. Một cây lớn có thể lấy gỗ xây nhà, đều phải trồng khoảng 10 năm mới ổn. Nếu muốn chặt, đều phải bỏ tiền ra mua.
Số gỗ này coi như giúp Ngọc Nương một khoản. Ngọc Nương vội bàn với Thẩm Tứ, đất Thẩm Tứ đã mua 20 mẫu và một ngọn núi ngay bên cạnh.
20 mẫu ruộng khô, mỗi mẫu 3 lượng rưỡi. Ngọn núi bên cạnh trưởng thôn bán rẻ lấy 7 lượng. Tổng là 77 lượng bạc.
Thẩm Tứ cũng tới chỗ Quý đại ca làm mô giới đó, vừa trả tiền thuê tiệm vừa nhờ vả giúp bọn họ tìm đất quanh trấn. Là đất gì cũng đều có thể.
Thẩm Tứ còn tới tìm một sư phụ chuyên phụ trách thiết kế công trình. Thuê lão ta phụ trách thuê người lo liệu căn nhà.
Lão sư phụ họ Ma, là người có kinh nghiệm nên vừa nghe ý kiến của hai người. Đã nhanh chóng phác thảo ra vài điều mấu chốt, lại bổ sung không ít ý tưởng. Làm Ngọc Nương cũng yên lòng.
Ma sư phụ giống như chủ thầu hiện đại, lão có đoàn đội riêng. Chỉ cần lấy ý tưởng của khách hàng, lại căn cứ vào nguyên vật liệu mà khách hàng mua.
Ma sư phụ có thể tự mình thuê nhân công, thiết kế cho cả căn nhà. Chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý. Xưa nay Ma sư phụ chỉ nhận những công trình lớn. Tự nhiên Ngọc Nương và Thẩm Tứ cũng muốn xây một căn nhà lớn.
Hai bên thương lượng số lượng bạc, thỏa thuận đưa cho Ma sư phụ 50 lượng bạc.
Ma sư phụ thập phần chuyên nghiệp, tỏ vẻ sẽ xem xét đất trước. Sau đó mới sắp xếp bố cục, rồi thuê nhân công. Sang năm sẽ bắt đầu xây dựng.
Ngọc Nương và Thẩm Tứ cũng tán thành, gần nửa tháng nữa là Tết Nguyên Đán. Đợi sắp xếp nhân công rồi mới bắt đầu xây dựng cũng không tồi.
Sắp đến Tết nên cửa tiệm cũng bận rộn hơn, đơn đặt hàng lại càng ngày càng tăng. Thẩm Tứ bèn bàn với Ngọc Nương muốn mua xe bò.
Những lần thu mua hay giao hàng đều là đi thuê, mỗi ngày 30 văn hoặc tới Chu gia mượn. Bây giờ trong tay có tiền, Ngọc Nương cũng gật đầu.
Chỉ là nàng sợ không có chỗ để. Thẩm Tứ liền nói với nàng.
” Chỗ ta thuê ta đã hỏi trước, nếu để nhờ họ chăm sóc giúp. Mỗi ngày tốn thêm 5 văn.”
Vậy là đôi phu thê dắt nhau đi xem bò. Khuôn xe Thẩm Tứ đã nhờ thợ mộc làm trước.
Thật trùng hợp hôm nay lại là chợ phiên. Nên mọi nẻo đường trên trấn đều tấp nập, chỗ bán bò cũng không ít bò được cột bên đường rao bán.
Lão bán bò này thấy Ngọc Nương để ý bò nhà mình. Liền hứng khởi nói.
” Lão đệ, tiểu muội tử. Bò nhà ta là bò tốt đấy, suốt 8 năm đều là nhà ta nuôi. Nếu ngươi ở gần thôn Dạ Mã chắc chắn sẽ biết ta. Nhà ta là gia tộc nuôi bò có tiếng đấy.Mỗi lần đem bò tới bán, đều là tranh cướp nhau mua. Nhưng bây giờ còn sớm, nên coi như hai người có lời rồi.”
Thẩm Tứ thấy Ngọc Nương có vẻ vừa lòng, lại sờ sờ một chút. Thấy lão ta có vẻ đáng tin, mới cười nói.
” Không biết vị đại ca này muốn giá như thế nào?.”
Lão ta cười haha:” Không nhiều. Đây là bò trưởng thành, lấy lão đệ ngươi 8 lượng đi.”
Thẩm Tứ khuôn mặt hơi khó xử:” Lão ca, có thể bớt một chút không. Cái giá này hơi đắt.”
Hắn đã hỏi qua, bò trưởng thành đều có giá quanh quẩn 7 lượng bạc.
Lão ta cũng làm bộ thâm tình nhìn Thẩm Tứ.
” Lão đệ a. Bò ta là bò tốt đấy. Hẳn lão đệ cũng đã biết. Hzzz. Thôi được rồi, thấy lão đệ là người thành thật. Liền lấy 7 lượng 500 văn đi. Bớt nửa lượng bạc đi.”
Thẩm Tứ cũng làm bộ cảm kích, rồi tò mò hỏi.
” Chỗ lão ca có bò sữa không?.”
Lão bán bò cười đáp.
” Nhà ta nuôi cả đàn bò. Cũng có hai con để nuôi lấy sữa, dự sẽ bán cho địa chủ đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương