Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 3
Thẩm Tứ cũng không để cho Ngọc Nương bưng nước tới cho hắn, bước chân rộng tới phòng bếp tự thân làm. Ngọc Nương thầm nghĩ, coi như chàng biết điều.
Thẩm Tứ rửa mặt xong, liền thấp giọng hỏi nàng:
”Có mệt lắm không? Có chuyện gì nhớ nói với tướng công nhé.”
Thấy gương mặt sạch sẽ của Thẩm Tứ ghé sát mặt nàng, Ngọc Nương hai đời mới có chồng liền dễ dàng đỏ mặt. Đôi tay trắng nõn hơi đẩy thân hình vạm vỡ ra xa một chút, má lúm đồng tiền trên má như ẩm như hiện:
” Đừng dựa sát ta như vậy. Cẩn thận người ta nhìn thấy.”
Thẩm Tứ vô thức đưa bàn tay thô ráp của mình nắm trọn bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nương. Ngọc Nương vội vàng rút ra, dân phong ở đây nghiêm ngặt, bị người ta nhìn thấy còn không nói chết nàng.
Thẩm Tứ tiếc nuối thật lâu, tay của Ngọc Nương thật mềm. Lần sau nhất định phải cầm cho đã mới được.
Thẩm gia là nhà coi như có tiền trong thôn, nhà mái ngói đỏ.
Nhà chính ở giữa rất lớn, chia làm ba gian. Chính giữa làm chỗ tiếp khách, hai bên để cho nhị lão và hai nữ nhi ở.
Phía Nam nhỏ hơn chút có ba gian là phòng bếp, một cái phòng để lương thực. Gian còn lại là của Tam phòng.
Phía Bắc hai gian, Đại phòng và Nhị phòng ở.
Ngọc Nương ở phía Tây, là một gian nhỏ vừa mới xây hai gian. Một gian để trống dự định Lan Nương, con gái út của Thẩm gia sẽ qua. Như vậy đã là không tồi rồi, còn hơn một số gia đình đều nhét cả đống với nhau vào một căn phòng ngủ.
Coi như một đại gia đình sinh sống. Thẩm gia đều dùng cơm ở nhà chính. Chia thành hai cái bàn, một bàn nam nhân một bàn nữ nhân.
Ngọc Nương nhịn sự khó chịu ở cổ họng cố gắng nuốt bánh ngô xuống bụng. Dù sao hiện tại chỉ đành chấp nhận.
Lượng thức ăn đều có quy định, nữ nhân ăn hai cái bánh và một bát cháo loãng loáng thoáng vài hạt cơm. Nam nhân có thể ăn 5 cái và bát cháo loãng to. Nam hài tử thì một cái,nữ hài tử thì được nửa cái, thật sự là cái nửa cái bánh. Hề thị cần thận bẻ đôi chia từng đứa một.
Đại tẩu La thị chép chép miệng, thân hình phúc hậu, gương mặt cười hì hì nhìn Hề thị:
” Mẫu thân, có thể cho con thêm bánh ngô không? Hai cái thực sự không đủ no đâu. Đứa nhỏ một cái rưỡi đều nhai không bõ. Người lớn sao có thể a.”
Hề thị mắt lạnh lườm nguýt nàng ta:
” Không ăn thì cút. Ngươi muốn làm heo chỉ biết có ăn sao. Nằm mơ.”
La thị chán nản húp cháo.
Ngọc Nương thực sự khó khăn lắm mới nuốt xong, liền nhớ thương bốn sọt quả của mình, liền nhỏ giọng hỏi:
” Mẫu thân, hôm qua đại ca có mang tới 4 sọt trái quả. Đều là trái mới, nhưng để lâu sẽ thối rữa. Chi bằng lấy tới cho mọi người nếm thử một chút tay nghề của phụ thân con.”
Nàng đã nghe qua, bốn sọt đó được đích thân Hề thị tự tay xách vào phòng lương thực khoá chặt lại.
Hề thị húp một ngụm cháo, há mồm muốn giáo huấn một phen. Nhưng nghĩ tới cái gì liền nghiêm mặt nói:
” Không vội.”
Ngọc Nương ủ rũ cúi người xuống, nàng cũng không thật sự dám đòi Hề thị ngay khi qua cửa. Nếu thực sự biết Hề thị có cái đức hạnh này, nàng đã giấu một ít đi. Nhìn mấy đứa nhỏ khao khát nhìn nàng, Ngọc Nương chỉ biết thở dài.
La thị mắt loé lên, sửng sốt nói:
” Là bốn sọt to kia sao? Những trái đó thật to a. Hôm qua Đại tỷ chẳng phải được mẫu thân cho một túi to mang về đó sao? Mẫu thân cũng đừng keo kiệt. Để lâu cũng không ổn nha.”
Hề thị lập tức đập cái chén xuống bàn,mắng to:
” Chỗ nào đến lượt ngươi há miệng. Đồ bất hiếu, dám trái lời mẹ chồng sao. Coi chừng ta kêu lão đại hưu ngươi.”
La thị im miệng húp cháo, không quên bĩu môi khinh bỉ. Đúng là chuyên tiếp tế cho người ngoài, với cháu mình thì một mặt kẹt xỉ. Cũng không nhìn cháu mình một chút xem, đều bị ngược đãi thành cái dạng gì rồi.
Ngọc Nương biết đại cô hôm qua có tới tham dự sau đó liền vội vàng đi về,Ngọc Nương nhìn phía bàn những người nam nhân trong gia đình, họ làm như không nghe thấy bên này xảy chuyện gì. Nàng liền cảm giác có lẽ Thẩm gia gặp chuyện này là thường xuyên. Ngọc Nương hơi ưu tư buồn bực.
Cũng may trong chỗ nàng có một ít kẹo giấy ngọt đường, liền phát cho mỗi đứa nhỏ trong nhà một cái. Nàng vốn muốn lấy trái cây ra làm quà, nhưng lại nên sự tình này. Liền đưa cho mỗi đứa nhỏ mỗi người vài cái kẹo. Các hài tử đều hớn hở lễ phép cảm ơn nàng, rồi lại tụm ba tụm bốn vừa ngậm kẹo vừa vui đùa. Cũng lén lút để giành phần cho cha nương.
Nhà đại bá có hai nam nhi một nữ nhi, nhị phòng một nam nhi một nữ nhi, tam phòng duy chỉ có một nữ nhi. Nhị muội Mạn Nương hơi gầy yếu đều phải mua thuốc duy trì, tam muội Lan Nương luôn cao ngạo là nữ nhi út nên được sủng ái nhất nhà.
Ngọc Nương cảm thấy quá trình để trở thành cá mặn sẽ không đơn giản như vậy.
Thẩm Tứ rửa mặt xong, liền thấp giọng hỏi nàng:
”Có mệt lắm không? Có chuyện gì nhớ nói với tướng công nhé.”
Thấy gương mặt sạch sẽ của Thẩm Tứ ghé sát mặt nàng, Ngọc Nương hai đời mới có chồng liền dễ dàng đỏ mặt. Đôi tay trắng nõn hơi đẩy thân hình vạm vỡ ra xa một chút, má lúm đồng tiền trên má như ẩm như hiện:
” Đừng dựa sát ta như vậy. Cẩn thận người ta nhìn thấy.”
Thẩm Tứ vô thức đưa bàn tay thô ráp của mình nắm trọn bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nương. Ngọc Nương vội vàng rút ra, dân phong ở đây nghiêm ngặt, bị người ta nhìn thấy còn không nói chết nàng.
Thẩm Tứ tiếc nuối thật lâu, tay của Ngọc Nương thật mềm. Lần sau nhất định phải cầm cho đã mới được.
Thẩm gia là nhà coi như có tiền trong thôn, nhà mái ngói đỏ.
Nhà chính ở giữa rất lớn, chia làm ba gian. Chính giữa làm chỗ tiếp khách, hai bên để cho nhị lão và hai nữ nhi ở.
Phía Nam nhỏ hơn chút có ba gian là phòng bếp, một cái phòng để lương thực. Gian còn lại là của Tam phòng.
Phía Bắc hai gian, Đại phòng và Nhị phòng ở.
Ngọc Nương ở phía Tây, là một gian nhỏ vừa mới xây hai gian. Một gian để trống dự định Lan Nương, con gái út của Thẩm gia sẽ qua. Như vậy đã là không tồi rồi, còn hơn một số gia đình đều nhét cả đống với nhau vào một căn phòng ngủ.
Coi như một đại gia đình sinh sống. Thẩm gia đều dùng cơm ở nhà chính. Chia thành hai cái bàn, một bàn nam nhân một bàn nữ nhân.
Ngọc Nương nhịn sự khó chịu ở cổ họng cố gắng nuốt bánh ngô xuống bụng. Dù sao hiện tại chỉ đành chấp nhận.
Lượng thức ăn đều có quy định, nữ nhân ăn hai cái bánh và một bát cháo loãng loáng thoáng vài hạt cơm. Nam nhân có thể ăn 5 cái và bát cháo loãng to. Nam hài tử thì một cái,nữ hài tử thì được nửa cái, thật sự là cái nửa cái bánh. Hề thị cần thận bẻ đôi chia từng đứa một.
Đại tẩu La thị chép chép miệng, thân hình phúc hậu, gương mặt cười hì hì nhìn Hề thị:
” Mẫu thân, có thể cho con thêm bánh ngô không? Hai cái thực sự không đủ no đâu. Đứa nhỏ một cái rưỡi đều nhai không bõ. Người lớn sao có thể a.”
Hề thị mắt lạnh lườm nguýt nàng ta:
” Không ăn thì cút. Ngươi muốn làm heo chỉ biết có ăn sao. Nằm mơ.”
La thị chán nản húp cháo.
Ngọc Nương thực sự khó khăn lắm mới nuốt xong, liền nhớ thương bốn sọt quả của mình, liền nhỏ giọng hỏi:
” Mẫu thân, hôm qua đại ca có mang tới 4 sọt trái quả. Đều là trái mới, nhưng để lâu sẽ thối rữa. Chi bằng lấy tới cho mọi người nếm thử một chút tay nghề của phụ thân con.”
Nàng đã nghe qua, bốn sọt đó được đích thân Hề thị tự tay xách vào phòng lương thực khoá chặt lại.
Hề thị húp một ngụm cháo, há mồm muốn giáo huấn một phen. Nhưng nghĩ tới cái gì liền nghiêm mặt nói:
” Không vội.”
Ngọc Nương ủ rũ cúi người xuống, nàng cũng không thật sự dám đòi Hề thị ngay khi qua cửa. Nếu thực sự biết Hề thị có cái đức hạnh này, nàng đã giấu một ít đi. Nhìn mấy đứa nhỏ khao khát nhìn nàng, Ngọc Nương chỉ biết thở dài.
La thị mắt loé lên, sửng sốt nói:
” Là bốn sọt to kia sao? Những trái đó thật to a. Hôm qua Đại tỷ chẳng phải được mẫu thân cho một túi to mang về đó sao? Mẫu thân cũng đừng keo kiệt. Để lâu cũng không ổn nha.”
Hề thị lập tức đập cái chén xuống bàn,mắng to:
” Chỗ nào đến lượt ngươi há miệng. Đồ bất hiếu, dám trái lời mẹ chồng sao. Coi chừng ta kêu lão đại hưu ngươi.”
La thị im miệng húp cháo, không quên bĩu môi khinh bỉ. Đúng là chuyên tiếp tế cho người ngoài, với cháu mình thì một mặt kẹt xỉ. Cũng không nhìn cháu mình một chút xem, đều bị ngược đãi thành cái dạng gì rồi.
Ngọc Nương biết đại cô hôm qua có tới tham dự sau đó liền vội vàng đi về,Ngọc Nương nhìn phía bàn những người nam nhân trong gia đình, họ làm như không nghe thấy bên này xảy chuyện gì. Nàng liền cảm giác có lẽ Thẩm gia gặp chuyện này là thường xuyên. Ngọc Nương hơi ưu tư buồn bực.
Cũng may trong chỗ nàng có một ít kẹo giấy ngọt đường, liền phát cho mỗi đứa nhỏ trong nhà một cái. Nàng vốn muốn lấy trái cây ra làm quà, nhưng lại nên sự tình này. Liền đưa cho mỗi đứa nhỏ mỗi người vài cái kẹo. Các hài tử đều hớn hở lễ phép cảm ơn nàng, rồi lại tụm ba tụm bốn vừa ngậm kẹo vừa vui đùa. Cũng lén lút để giành phần cho cha nương.
Nhà đại bá có hai nam nhi một nữ nhi, nhị phòng một nam nhi một nữ nhi, tam phòng duy chỉ có một nữ nhi. Nhị muội Mạn Nương hơi gầy yếu đều phải mua thuốc duy trì, tam muội Lan Nương luôn cao ngạo là nữ nhi út nên được sủng ái nhất nhà.
Ngọc Nương cảm thấy quá trình để trở thành cá mặn sẽ không đơn giản như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương