Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 32: Sự tình của Hoa Nương (2)
Hoa Nương như phát điên lên, đứng lên gào thét chỉ tay vào mặt Ngọc Nương.
“ Đều tại ngươi. Nếu ngươi không rơi xuống sông, hắn sẽ không cứu ngươi. Ta sẽ không phải biến thành bộ dạng mà ta ghét nhất. Đều tại ngươi, đều tại muội muội mà ta từng thương yêu nhất. Biến ta thành như vậy …”. Truyện Khoa Huyễn
Ngọc Nương lau nước mắt trên mặt, ấm ức nói.
“ Lúc đó ta có nói, nếu tỷ không muốn gả. Ta có thể rơi xuống sông một lần nữa trả ân tình của Mộc gia. Nhưng tỷ vẫn gả, đúng là lỗi của ta. Nhưng hiện tại, tỷ không thể buông bỏ mọi thứ sao? Tỷ vẫn là người tỷ ta kính trọng nhất. Vẫn là nữ nhi sủng ái của Chu gia. “
Hoa Nương lúc này cũng khóc nấc lên, ánh mắt mờ mịt.
“ Nhưng ta biết phải làm sao a. Hài tử của ta biết phải làm sao a. Ta đã có hài tử, để nó không hạnh phúc. Ta còn có lựa chọn sao?.”
Ngọc Nương đi tới cầm lấy tay Hoa Nương:” Đại tỷ, …..”.
“ Toang …”.
Cái ấm trà trên bàn bị Mộc Chính tàn nhẫn ném xuống đất. Mảnh vỡ xung quanh bay khắp nơi, hắn ta bực bội không vui.
“ Mấy người mắt mù sao? Dám xúi giục Hoa Nương bỏ ta. Thật lợi hại đó, có phải khinh thường lão tử hay không?.”
Nói rồi vơ lấy đồ đạc trong nhà ném xuống toàn bộ, Thẩm Tứ muốn đi qua nhưng bị Lăng thị ngăn lại. Một đứa đã ra nông nỗi này, bà không muốn liên luỵ thêm ai nữa. Như vậy bà sống không nổi.
Ngọc Nương nhìn Mộc Chính điên cuồng đập phá, sợ hãi không thôi. Mộc Chính cầm con dao hướng Ngọc Nương tiến tới. Hoa Nương bên cạnh sợ hãi, bất chấp mọi thứ chạy tới ôm bụng Mộc Chính ngăn hắn ta lại, khóc lớn.
“ Mộc Chính, ta xin chàng. Mọi người không có ý đó, Mặc Nương nhìn thấy sẽ sợ hãi. Chàng đừng như vậy, bình tĩnh lại đi.”
Mộc Chính như được tiêm thuốc kích thích, đôi chân hung ác đạp vào người Hoa Nương ngã ra xa.
“ Đồ đàn bà xấu xa, dám âm mưu bỏ lão tử. Tránh ra ….”.
Thẩm Tứ không nhìn nổi, chạy tới ngăn lại. Cướp lấy con dao sắc bến vứt qua một bên, giữ chặt Mộc Chính.
Mộc Chính dáng người cao to, nhanh chóng vật lộn với Thẩm Tứ. Cũng may Chu phụ lấy cây gỗ tới, đập mạnh vào đầu Mộc Chính làm cho hắn ta ngất xỉu.
Ngọc Nương sợ hãi chạy tới xem Thẩm Tứ, quần áo trên người chàng đều bị rách. Tay chân đều xước tới chảy máu.
“ Ta không sao, nàng đừng sợ.”
Lời an ủi của Thẩm Tứ càng làm cho Ngọc Nương tủi thân khóc lớn. Đây là chuyện gì a, sao cuộc sống của nàng lại gặp nhiều chuyện lớn như vậy. Thật may không bế Tài lang đi theo, nghĩ tới cảnh tượng đó. Ngọc Nương không dám nghĩ tiếp.
Chu phụ đỡ Lăng thị ngồi xuống, gương mặt buồn bã nhìn Hoa Nương.
“ Đại nữ nhi, đây thực sự là hoàn cảnh mà con muốn sao?.”
Hoa Nương tay chân bầm tím ôm chặt Mặc Nương, hai người ôm nhau khóc lớn.
Ngọc Nương không muốn dây dưa với tên lưu manh đó. Dứt khoát nói với Hoa Nương.
“ Đại tỷ, chúng ta không thể dính dáng tới tên đó nữa. Nếu tỷ tin tưởng vào ta, hoà ly với tên đó. Mang theo Vu lang và Mặc Nương ra khỏi Mộc gia sinh sống, không còn chịu sự dày vò của hắn ta. Nếu tỷ muốn sống với hắn ta, ta lập tức cho tỷ 20 lượng bạc. Nhưng từ nay về sau, ta không có người tỷ tỷ nào tên Hoa Nương. Tỷ nghĩ kĩ đi.”
Hoa Nương còn đang do dự, hoà ly thời nay thanh danh không tốt. Thời đại này nữ nhân không thể làm chủ hộ, thanh danh không tốt sẽ bị khinh bỉ. Càng không nói tới hài tử chưa chắc có thể đi theo nương.
Mặc Nương nghẹn ngào cầm tay nương mình.
“ Nương, con không muốn sống cùng cha. Cũng không muốn bị cha đánh, cha đánh rất đau.”
Hoa Nương sờ sờ gương mặt không có chút thịt nào của nữ nhi. Lòng đau như cắt, mọi chuyện đều vì các hài tử a.
“ Được, ta tin các ngươi một lần nữa.”
Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm, Hoa Nương chịu hoà ly với Mộc Chính. Cuộc sống sau này của Chu gia sẽ không liên quan tới tên điên đó nữa. Ngọc Nương rất lo sợ Hoa Nương không hoà ly, nếu sau này xảy ra chuyện gì. Nàng và Chu gia, sẽ áy náy cho tới chết.
Hoà ly chỉ cần có vân tay hai bên trên giấy hoà ly, là coi như đã cắt đứt. Để Hoa Nương có thể hoà ly dễ dàng và có quyền nuôi hai hài tử. Ngọc Nương cắn răng mặt dày tìm tới Lễ thị nhờ vả một phen.
Lễ thị cũng hơi khó xử.
“ Ta có thể giúp hai bên hoà ly trong yên bình. Nhưng việc hai đứa nhỏ đều sống với nương, hơi khó. Ngươi biết đấy, hài tử sau hoà ly đều sống với cha. Nếu có thể sống với nương, cũng chỉ có thể mỗi bên một người.”
Mộc gia bên kia khẳng định sẽ lấy Vu lang, để Mặc Nương cho Hoa Nương nuôi. Nhưng cái tính tình của Mộc gia, đứa nhỏ sẽ chịu khổ. Hơn nữa, như vậy Hoa Nương sẽ không đồng ý hoà ly.
Ngọc Nương chỉ còn cách mượn chỗ Lễ thị một quan binh, hùng hổ đi tới Mộc gia tìm Mộc Chính. Ép Mộc Chính lấy dấu vân tay.
Mộc Chinh thấy quan binh, sợ hãi không thôi. Hơn ai hết, hắn ta là người yêu sống sợ chết. Mặc dù không nguyện ý, lại bị quan binh đe doạ hắn ta làm Thẩm Tứ bị thương. Sẽ bị đưa tới lao ngục nhốt, tư vị của lao ngục hắn ta không muốn nếm qua lần nào nữa.
Nhưng để Hoa Nương nuôi hai hài tử, hắn ta không muốn giãy dụa hét lớn.
“ Mặc Nương là nữ nhi thì cũng thôi đi. Nhưng Vu lang là nhi tử của Mộc gia, là hương khói của ta. Không thể nào.”
Ngọc Nương lạnh mặt để lên bàn một cái bọc, bên trong có hai mươi lượng bạc chói mắt.
“ Từ bỏ tất cả. Chỗ này sẽ là của ngươi, chỉ cần ngươi sau này không dính dáng tới đại tỷ và hai hài tử. Chỗ bạc này, ngươi muốn uống rượu hay cưới nương tử. Đều tuỳ ngươi.”
Mộc Chính đáy lòng hơi lung lay, nhưng vẫn không muốn từ bỏ Vu lang. Nhưng Ngọc Nương đã dò hỏi qua, Mộc gia kia muốn tiền còn hơn Mộc Chính nhiều.
Mộc Chính bị một đám người Mộc gia vây quanh khuyên nhủ. Cuối cùng vẫn đồng ý, Ngọc Nương lại thêm điều kiện nếu người Mộc gia còn tìm Hoa Nương và hai hài tử hay Chu gia. Sẽ bị nhốt vào lao ngục.
“ Đều tại ngươi. Nếu ngươi không rơi xuống sông, hắn sẽ không cứu ngươi. Ta sẽ không phải biến thành bộ dạng mà ta ghét nhất. Đều tại ngươi, đều tại muội muội mà ta từng thương yêu nhất. Biến ta thành như vậy …”. Truyện Khoa Huyễn
Ngọc Nương lau nước mắt trên mặt, ấm ức nói.
“ Lúc đó ta có nói, nếu tỷ không muốn gả. Ta có thể rơi xuống sông một lần nữa trả ân tình của Mộc gia. Nhưng tỷ vẫn gả, đúng là lỗi của ta. Nhưng hiện tại, tỷ không thể buông bỏ mọi thứ sao? Tỷ vẫn là người tỷ ta kính trọng nhất. Vẫn là nữ nhi sủng ái của Chu gia. “
Hoa Nương lúc này cũng khóc nấc lên, ánh mắt mờ mịt.
“ Nhưng ta biết phải làm sao a. Hài tử của ta biết phải làm sao a. Ta đã có hài tử, để nó không hạnh phúc. Ta còn có lựa chọn sao?.”
Ngọc Nương đi tới cầm lấy tay Hoa Nương:” Đại tỷ, …..”.
“ Toang …”.
Cái ấm trà trên bàn bị Mộc Chính tàn nhẫn ném xuống đất. Mảnh vỡ xung quanh bay khắp nơi, hắn ta bực bội không vui.
“ Mấy người mắt mù sao? Dám xúi giục Hoa Nương bỏ ta. Thật lợi hại đó, có phải khinh thường lão tử hay không?.”
Nói rồi vơ lấy đồ đạc trong nhà ném xuống toàn bộ, Thẩm Tứ muốn đi qua nhưng bị Lăng thị ngăn lại. Một đứa đã ra nông nỗi này, bà không muốn liên luỵ thêm ai nữa. Như vậy bà sống không nổi.
Ngọc Nương nhìn Mộc Chính điên cuồng đập phá, sợ hãi không thôi. Mộc Chính cầm con dao hướng Ngọc Nương tiến tới. Hoa Nương bên cạnh sợ hãi, bất chấp mọi thứ chạy tới ôm bụng Mộc Chính ngăn hắn ta lại, khóc lớn.
“ Mộc Chính, ta xin chàng. Mọi người không có ý đó, Mặc Nương nhìn thấy sẽ sợ hãi. Chàng đừng như vậy, bình tĩnh lại đi.”
Mộc Chính như được tiêm thuốc kích thích, đôi chân hung ác đạp vào người Hoa Nương ngã ra xa.
“ Đồ đàn bà xấu xa, dám âm mưu bỏ lão tử. Tránh ra ….”.
Thẩm Tứ không nhìn nổi, chạy tới ngăn lại. Cướp lấy con dao sắc bến vứt qua một bên, giữ chặt Mộc Chính.
Mộc Chính dáng người cao to, nhanh chóng vật lộn với Thẩm Tứ. Cũng may Chu phụ lấy cây gỗ tới, đập mạnh vào đầu Mộc Chính làm cho hắn ta ngất xỉu.
Ngọc Nương sợ hãi chạy tới xem Thẩm Tứ, quần áo trên người chàng đều bị rách. Tay chân đều xước tới chảy máu.
“ Ta không sao, nàng đừng sợ.”
Lời an ủi của Thẩm Tứ càng làm cho Ngọc Nương tủi thân khóc lớn. Đây là chuyện gì a, sao cuộc sống của nàng lại gặp nhiều chuyện lớn như vậy. Thật may không bế Tài lang đi theo, nghĩ tới cảnh tượng đó. Ngọc Nương không dám nghĩ tiếp.
Chu phụ đỡ Lăng thị ngồi xuống, gương mặt buồn bã nhìn Hoa Nương.
“ Đại nữ nhi, đây thực sự là hoàn cảnh mà con muốn sao?.”
Hoa Nương tay chân bầm tím ôm chặt Mặc Nương, hai người ôm nhau khóc lớn.
Ngọc Nương không muốn dây dưa với tên lưu manh đó. Dứt khoát nói với Hoa Nương.
“ Đại tỷ, chúng ta không thể dính dáng tới tên đó nữa. Nếu tỷ tin tưởng vào ta, hoà ly với tên đó. Mang theo Vu lang và Mặc Nương ra khỏi Mộc gia sinh sống, không còn chịu sự dày vò của hắn ta. Nếu tỷ muốn sống với hắn ta, ta lập tức cho tỷ 20 lượng bạc. Nhưng từ nay về sau, ta không có người tỷ tỷ nào tên Hoa Nương. Tỷ nghĩ kĩ đi.”
Hoa Nương còn đang do dự, hoà ly thời nay thanh danh không tốt. Thời đại này nữ nhân không thể làm chủ hộ, thanh danh không tốt sẽ bị khinh bỉ. Càng không nói tới hài tử chưa chắc có thể đi theo nương.
Mặc Nương nghẹn ngào cầm tay nương mình.
“ Nương, con không muốn sống cùng cha. Cũng không muốn bị cha đánh, cha đánh rất đau.”
Hoa Nương sờ sờ gương mặt không có chút thịt nào của nữ nhi. Lòng đau như cắt, mọi chuyện đều vì các hài tử a.
“ Được, ta tin các ngươi một lần nữa.”
Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm, Hoa Nương chịu hoà ly với Mộc Chính. Cuộc sống sau này của Chu gia sẽ không liên quan tới tên điên đó nữa. Ngọc Nương rất lo sợ Hoa Nương không hoà ly, nếu sau này xảy ra chuyện gì. Nàng và Chu gia, sẽ áy náy cho tới chết.
Hoà ly chỉ cần có vân tay hai bên trên giấy hoà ly, là coi như đã cắt đứt. Để Hoa Nương có thể hoà ly dễ dàng và có quyền nuôi hai hài tử. Ngọc Nương cắn răng mặt dày tìm tới Lễ thị nhờ vả một phen.
Lễ thị cũng hơi khó xử.
“ Ta có thể giúp hai bên hoà ly trong yên bình. Nhưng việc hai đứa nhỏ đều sống với nương, hơi khó. Ngươi biết đấy, hài tử sau hoà ly đều sống với cha. Nếu có thể sống với nương, cũng chỉ có thể mỗi bên một người.”
Mộc gia bên kia khẳng định sẽ lấy Vu lang, để Mặc Nương cho Hoa Nương nuôi. Nhưng cái tính tình của Mộc gia, đứa nhỏ sẽ chịu khổ. Hơn nữa, như vậy Hoa Nương sẽ không đồng ý hoà ly.
Ngọc Nương chỉ còn cách mượn chỗ Lễ thị một quan binh, hùng hổ đi tới Mộc gia tìm Mộc Chính. Ép Mộc Chính lấy dấu vân tay.
Mộc Chinh thấy quan binh, sợ hãi không thôi. Hơn ai hết, hắn ta là người yêu sống sợ chết. Mặc dù không nguyện ý, lại bị quan binh đe doạ hắn ta làm Thẩm Tứ bị thương. Sẽ bị đưa tới lao ngục nhốt, tư vị của lao ngục hắn ta không muốn nếm qua lần nào nữa.
Nhưng để Hoa Nương nuôi hai hài tử, hắn ta không muốn giãy dụa hét lớn.
“ Mặc Nương là nữ nhi thì cũng thôi đi. Nhưng Vu lang là nhi tử của Mộc gia, là hương khói của ta. Không thể nào.”
Ngọc Nương lạnh mặt để lên bàn một cái bọc, bên trong có hai mươi lượng bạc chói mắt.
“ Từ bỏ tất cả. Chỗ này sẽ là của ngươi, chỉ cần ngươi sau này không dính dáng tới đại tỷ và hai hài tử. Chỗ bạc này, ngươi muốn uống rượu hay cưới nương tử. Đều tuỳ ngươi.”
Mộc Chính đáy lòng hơi lung lay, nhưng vẫn không muốn từ bỏ Vu lang. Nhưng Ngọc Nương đã dò hỏi qua, Mộc gia kia muốn tiền còn hơn Mộc Chính nhiều.
Mộc Chính bị một đám người Mộc gia vây quanh khuyên nhủ. Cuối cùng vẫn đồng ý, Ngọc Nương lại thêm điều kiện nếu người Mộc gia còn tìm Hoa Nương và hai hài tử hay Chu gia. Sẽ bị nhốt vào lao ngục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương