Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 34
Phù Nương lúc này cũng không thể trốn tiếp, cười gượng hai tiếng.
“ Ta cũng vừa mới tới, lại không ngờ nhìn thấy cảnh này.”
Phù Nương đau lòng dìu Hề thị dưới đất lên, nhìn Ngọc Nương quở trách.
“ Tứ đệ muội, muội làm cái gì mà để một người già như nương phải ngồi đất khóc lớn như vậy. Huống chi đây chính là bà bà ngươi nha.”
Ngọc Nương trong lòng nghẹn một trận, quả nhiên mồm miệng lợi hại còn chưa đủ đối phó với bọn họ. Vì hai người trước mặt quá đỗi mặt dày.
“ Đại tỷ cũng thật rảnh rỗi, đã duỗi tay tới đây. Nếu hai người còn muốn làm chuyện mất mặt như vậy, thì ta tuân kính không bằng tuân mệnh. Phụng bồi tới cùng, nếu cần thiết có thể báo quan.”
Ngọc Nương lần đó có thể mời quan binh tới giúp Chu gia. Mọi người đều đã nghe nói, Hề thị vốn dĩ ban đầu hùng hổ qua đây hưng sư vấn tội. Chính vì nghe sự tình này, lại nghe Phù Nương thổi gió. Ban đầu bước vào còn được coi là nhẹ nhàng.
Người dân không ai không sợ quan binh, bọn họ nguyện ý cả đời đều không cần dây vào.
Hề thị trừng đôi mắt đầy tơ máu, thở dốc.
“ Thứ đồ gì thế này, vậy mà muốn nhốt bà bà vào lao ngục. Ông trời ơi, để tia sét đánh chết thứ tiện nhân đó đi. Đồ bất hiếu như vậy, thật đáng cho thiên hạ phỉ nhổ, Tài lang sao lại có người nương xấu xa như vậy. Sao ta lại gặp phải thứ sát tinh thế này ….”
Ngọc Nương tức đến toàn thân đều run rẩy, cha sinh mẹ đẻ hai đời. Lần đầu tiên nàng bị nói tới mức này, nước mắt không nhịn được chảy dài trên má. Sự uất ức bao phủ khắp người.
“ Nương nói ta ép người vào tử lộ. Nhưng là người ép ta mới đúng. Có ai như người dăm ba ngày lại muốn mắng chửi nhi tức hay không? Nay còn muốn dở thói lưu manh muốn ta đưa 20 lượng bạc. Ta từ khi gả tới đây tự nhận ta đã hiếu thuận đủ đường. Người lại nhẫn tâm để Tài lang gào khóc nghe người mắng chửi. Người cũng nhẫn tân ép ta chết để nhi tử người goá vợ, tôn tử người không có nương đúng không?. “
Hề thị có thể mang mạng ra đôi co, nàng không thể sao? Nàng tuyệt đối không thể nghe thêm nữa.
Hề thị gào khóc càng lớn, Phù Nương ngồi xổm bên cạnh khóc theo. Nhất thời cái sân tràn đầy tiếng khóc bi thương.
Nhà của nàng ở cuối thôn, nếu không hiện giờ. Người ngó cổng tuyệt đối không ít.
Thẩm Tứ và Thẩm lão gia tử được Lĩnh tẩu tử gọi về, cũng bất lực nhìn hoàn cảnh trước mặt. Thẩm Tứ chạy tới chỗ Ngọc Nương, ánh mắt đỏ bừng nhìn Hề thị.
“ Nương, chúng ta đối với nương còn chưa đủ tốt hay sao? Người tại tính cách lại không tốt như vậy. Nếu nương lần sao còn làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng thêm nữa.”
Hề thị giằng co khỏi tay Thẩm lão gia tử, gào thét chỉ vào mặt Thẩm Tứ.
“ Ngươi quá bất hiếu. Nếu biết có ngày này, ta sớm đã bóp chết ngươi từ khi chui ra bụng ta. Ngươi là con ta, tài sản ngươi đều phải hiếu kính ta mới đúng, lại dám để người ngoài tiện nghi. Đều do tiện nhân đó xúi giục ngươi đúng không? Ngươi nghe lời nương ngươi, hưu nàng ta.”
Thẩm lão gia tử tức tát cho Hề thị một bạt tai.
“ Đủ rồi. Đồ ngu phụ, ngươi nếu còn làm càn. Đừng trách ta độc ác.”
Hề thị ôm mặt ngây ngốc nhìn Thẩm lão gia tử, bà gả qua bao nhiêu năm. Đây là lần đầu tiên bị Thẩm lão gia tử đánh. Hơn nữa trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhất thời thẫn thờ ngơ ngác.
Thẩm lão gia tử trừng mắt tức giận nhìn Phù Nương đang lui sang một bên.
“ Đại nữ nhi, ngươi thường ngày tới chơi. Cha rất hoan nghênh, toàn gia đều yêu thương ngươi. Khắp nơi đều tiếp tế, mà ngươi lại *** xúi dục nương ngươi làm những chuyện này. Ngươi thật khiến ta thất vọng.”
Phù Nương không cam lòng ngước mặt lên.
“ Cũng không phải ta xúi giục nương, là nương ….”.
“ Hỗn láo …..”.
Thẩm lão gia tử vội vàng ngắt lời nàng ta, thanh danh Thẩm gia quan trọng. Dù như thế nào, để toàn gia đoàn kết mới là chính sự. Ông áy náy nhìn về phía Thẩm Tứ và Ngọc Nương, thở dài.
“ Nương hai ngươi do tuổi lớn nên thường ngày chỉ nóng tính. Tuyệt đối không phải là người hồ đồ như vậy. Nhất định là Phù Nương xúi giục, mới có sự việc này. Hai ngươi ngàn vạn lần đừng để bụng, cũng đừng trách nương ngươi. Gia đình hoà thuận là trên hết.”
Ngọc Nương không còn lời nào để nói, gương mặt chán nản ôm nhi tử. Bà bà đã tới mức nguyền rủa nhi tức đi chết, công công còn có thể đẩy nữ nhi ra làm kẻ chết thay. Vì để bảo toàn thanh danh của Thẩm gia.
Lan Nương xách váy hoảng hốt chạy tới cổng, vội tới hỏi thăm Ngọc Nương và Thẩm Tứ. Lại thấy Tài lang nhắm mắt ngủ, mới dịu dàng khuyên nhủ mọi người.
“ Nương, người làm vậy là không tốt. Sao có thể nói tứ tẩu như vậy. Vừa làm Tài lang hoảng sợ, Tứ ca tâm lại đau lòng. “ Lan Nương đỏ mắt uỷ khuất nhìn Thẩm Tứ:” Ta thay nương xin lỗi, ta sẽ khuyên nương không như vậy nữa. Tứ ca đừng buồn bã.”
Thẩm Tứ cảm kích gật đầu. Che chở Ngọc Nương và nhi tử vào nhà.
Thẩm lão gia tử vừa về tới phòng, liền chỉ tay vào mặt Hề thị.
“ Ta thật không hiểu nổi bà. Rốt cuộc trong đầu có cái gì, có thể làm những chuyện mất mặt như vậy. Nào có chuyện bà bà nguyền rủa con dâu như vậy, để người ngoài nghe thấy. Thẩm gia còn muốn mặt mũi hay không?.”
Hề thị vẫn kiên quyết ngẩng đầu thét lớn.
“ Ông thì biết cái gì. Ta còn dám đánh ta trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ về nhà mẹ đẻ.”
Thẩm lão gia tử cười lạnh.
“ Thịt dăm ba ngày trên bàn là ai mua. Bà mua sao? Hay lão đại mua. Vải bà đang mặc là ai đưa tới. Ta thấy bà thật hồ đồ, ta nhắc bà lần cuối. Nếu còn có một lần, lão Tứ phỏng chừng sẽ không gọi bà là nương nữa đấy. Muốn về Hề gia sao? Bà cứ việc về. Nếu có gan đi thì đừng có quay lại cho lão tử.”
Hề thị ngồi trong phòng vẫn không thể tin bà bị phu quân tát. Nước mắt chảy ra, ôm Lan Nương gào khóc vang vọng khắp Thẩm gia.
“ Tứ lang là nhi tử mà ta yêu thương nhất. Sao nó lại như vậy? Ôi, thật không thể sống. “
Lan Nương ôm Hề thị vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vai Hề thị. Nhưng nhìn kĩ, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.
“ Nương, Tứ ca vẫn là nhi tử của người. Tứ ca vĩnh viễn đều phải hiếu thuận với người. Tứ ca xưa nay hiền lành ngoan ngoãn, nhất định là do đằng sau có người xúi giục.”
Hề thị khóc càng lớn hơn. Bực bội không thôi.
“ Còn không phải do tiện nhân Chu thị đó sao? Ta hận không thể để Tứ lang hưu nàng ta a.”
Lan Nương giọng nói càng dịu dàng hơn dỗ dành Hề thị.
“ Nương nhớ kĩ, nương mãi mãi là nương của Tứ ca.”
Đợi Hề thị mệt mỏi nằm trên giường, Lan Nương khẽ khép cửa bước ra khỏi phòng. Phù Nương tựa vào tường, cười nhạt nhìn Lan Nương.
“ Xem ra nương dạy muội còn tốt hơn với ta gấp trăm lần.”
Lan Nương cười tủm tỉm nhìn Phù Nương.
“ Đại tỷ nói đùa.Chúng ta đều như nhau.”
Không để ý tới Phù Nương, Lan Nương thản nhiên bước ra.
“ Ta cũng vừa mới tới, lại không ngờ nhìn thấy cảnh này.”
Phù Nương đau lòng dìu Hề thị dưới đất lên, nhìn Ngọc Nương quở trách.
“ Tứ đệ muội, muội làm cái gì mà để một người già như nương phải ngồi đất khóc lớn như vậy. Huống chi đây chính là bà bà ngươi nha.”
Ngọc Nương trong lòng nghẹn một trận, quả nhiên mồm miệng lợi hại còn chưa đủ đối phó với bọn họ. Vì hai người trước mặt quá đỗi mặt dày.
“ Đại tỷ cũng thật rảnh rỗi, đã duỗi tay tới đây. Nếu hai người còn muốn làm chuyện mất mặt như vậy, thì ta tuân kính không bằng tuân mệnh. Phụng bồi tới cùng, nếu cần thiết có thể báo quan.”
Ngọc Nương lần đó có thể mời quan binh tới giúp Chu gia. Mọi người đều đã nghe nói, Hề thị vốn dĩ ban đầu hùng hổ qua đây hưng sư vấn tội. Chính vì nghe sự tình này, lại nghe Phù Nương thổi gió. Ban đầu bước vào còn được coi là nhẹ nhàng.
Người dân không ai không sợ quan binh, bọn họ nguyện ý cả đời đều không cần dây vào.
Hề thị trừng đôi mắt đầy tơ máu, thở dốc.
“ Thứ đồ gì thế này, vậy mà muốn nhốt bà bà vào lao ngục. Ông trời ơi, để tia sét đánh chết thứ tiện nhân đó đi. Đồ bất hiếu như vậy, thật đáng cho thiên hạ phỉ nhổ, Tài lang sao lại có người nương xấu xa như vậy. Sao ta lại gặp phải thứ sát tinh thế này ….”
Ngọc Nương tức đến toàn thân đều run rẩy, cha sinh mẹ đẻ hai đời. Lần đầu tiên nàng bị nói tới mức này, nước mắt không nhịn được chảy dài trên má. Sự uất ức bao phủ khắp người.
“ Nương nói ta ép người vào tử lộ. Nhưng là người ép ta mới đúng. Có ai như người dăm ba ngày lại muốn mắng chửi nhi tức hay không? Nay còn muốn dở thói lưu manh muốn ta đưa 20 lượng bạc. Ta từ khi gả tới đây tự nhận ta đã hiếu thuận đủ đường. Người lại nhẫn tâm để Tài lang gào khóc nghe người mắng chửi. Người cũng nhẫn tân ép ta chết để nhi tử người goá vợ, tôn tử người không có nương đúng không?. “
Hề thị có thể mang mạng ra đôi co, nàng không thể sao? Nàng tuyệt đối không thể nghe thêm nữa.
Hề thị gào khóc càng lớn, Phù Nương ngồi xổm bên cạnh khóc theo. Nhất thời cái sân tràn đầy tiếng khóc bi thương.
Nhà của nàng ở cuối thôn, nếu không hiện giờ. Người ngó cổng tuyệt đối không ít.
Thẩm Tứ và Thẩm lão gia tử được Lĩnh tẩu tử gọi về, cũng bất lực nhìn hoàn cảnh trước mặt. Thẩm Tứ chạy tới chỗ Ngọc Nương, ánh mắt đỏ bừng nhìn Hề thị.
“ Nương, chúng ta đối với nương còn chưa đủ tốt hay sao? Người tại tính cách lại không tốt như vậy. Nếu nương lần sao còn làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng thêm nữa.”
Hề thị giằng co khỏi tay Thẩm lão gia tử, gào thét chỉ vào mặt Thẩm Tứ.
“ Ngươi quá bất hiếu. Nếu biết có ngày này, ta sớm đã bóp chết ngươi từ khi chui ra bụng ta. Ngươi là con ta, tài sản ngươi đều phải hiếu kính ta mới đúng, lại dám để người ngoài tiện nghi. Đều do tiện nhân đó xúi giục ngươi đúng không? Ngươi nghe lời nương ngươi, hưu nàng ta.”
Thẩm lão gia tử tức tát cho Hề thị một bạt tai.
“ Đủ rồi. Đồ ngu phụ, ngươi nếu còn làm càn. Đừng trách ta độc ác.”
Hề thị ôm mặt ngây ngốc nhìn Thẩm lão gia tử, bà gả qua bao nhiêu năm. Đây là lần đầu tiên bị Thẩm lão gia tử đánh. Hơn nữa trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhất thời thẫn thờ ngơ ngác.
Thẩm lão gia tử trừng mắt tức giận nhìn Phù Nương đang lui sang một bên.
“ Đại nữ nhi, ngươi thường ngày tới chơi. Cha rất hoan nghênh, toàn gia đều yêu thương ngươi. Khắp nơi đều tiếp tế, mà ngươi lại *** xúi dục nương ngươi làm những chuyện này. Ngươi thật khiến ta thất vọng.”
Phù Nương không cam lòng ngước mặt lên.
“ Cũng không phải ta xúi giục nương, là nương ….”.
“ Hỗn láo …..”.
Thẩm lão gia tử vội vàng ngắt lời nàng ta, thanh danh Thẩm gia quan trọng. Dù như thế nào, để toàn gia đoàn kết mới là chính sự. Ông áy náy nhìn về phía Thẩm Tứ và Ngọc Nương, thở dài.
“ Nương hai ngươi do tuổi lớn nên thường ngày chỉ nóng tính. Tuyệt đối không phải là người hồ đồ như vậy. Nhất định là Phù Nương xúi giục, mới có sự việc này. Hai ngươi ngàn vạn lần đừng để bụng, cũng đừng trách nương ngươi. Gia đình hoà thuận là trên hết.”
Ngọc Nương không còn lời nào để nói, gương mặt chán nản ôm nhi tử. Bà bà đã tới mức nguyền rủa nhi tức đi chết, công công còn có thể đẩy nữ nhi ra làm kẻ chết thay. Vì để bảo toàn thanh danh của Thẩm gia.
Lan Nương xách váy hoảng hốt chạy tới cổng, vội tới hỏi thăm Ngọc Nương và Thẩm Tứ. Lại thấy Tài lang nhắm mắt ngủ, mới dịu dàng khuyên nhủ mọi người.
“ Nương, người làm vậy là không tốt. Sao có thể nói tứ tẩu như vậy. Vừa làm Tài lang hoảng sợ, Tứ ca tâm lại đau lòng. “ Lan Nương đỏ mắt uỷ khuất nhìn Thẩm Tứ:” Ta thay nương xin lỗi, ta sẽ khuyên nương không như vậy nữa. Tứ ca đừng buồn bã.”
Thẩm Tứ cảm kích gật đầu. Che chở Ngọc Nương và nhi tử vào nhà.
Thẩm lão gia tử vừa về tới phòng, liền chỉ tay vào mặt Hề thị.
“ Ta thật không hiểu nổi bà. Rốt cuộc trong đầu có cái gì, có thể làm những chuyện mất mặt như vậy. Nào có chuyện bà bà nguyền rủa con dâu như vậy, để người ngoài nghe thấy. Thẩm gia còn muốn mặt mũi hay không?.”
Hề thị vẫn kiên quyết ngẩng đầu thét lớn.
“ Ông thì biết cái gì. Ta còn dám đánh ta trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ về nhà mẹ đẻ.”
Thẩm lão gia tử cười lạnh.
“ Thịt dăm ba ngày trên bàn là ai mua. Bà mua sao? Hay lão đại mua. Vải bà đang mặc là ai đưa tới. Ta thấy bà thật hồ đồ, ta nhắc bà lần cuối. Nếu còn có một lần, lão Tứ phỏng chừng sẽ không gọi bà là nương nữa đấy. Muốn về Hề gia sao? Bà cứ việc về. Nếu có gan đi thì đừng có quay lại cho lão tử.”
Hề thị ngồi trong phòng vẫn không thể tin bà bị phu quân tát. Nước mắt chảy ra, ôm Lan Nương gào khóc vang vọng khắp Thẩm gia.
“ Tứ lang là nhi tử mà ta yêu thương nhất. Sao nó lại như vậy? Ôi, thật không thể sống. “
Lan Nương ôm Hề thị vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vai Hề thị. Nhưng nhìn kĩ, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.
“ Nương, Tứ ca vẫn là nhi tử của người. Tứ ca vĩnh viễn đều phải hiếu thuận với người. Tứ ca xưa nay hiền lành ngoan ngoãn, nhất định là do đằng sau có người xúi giục.”
Hề thị khóc càng lớn hơn. Bực bội không thôi.
“ Còn không phải do tiện nhân Chu thị đó sao? Ta hận không thể để Tứ lang hưu nàng ta a.”
Lan Nương giọng nói càng dịu dàng hơn dỗ dành Hề thị.
“ Nương nhớ kĩ, nương mãi mãi là nương của Tứ ca.”
Đợi Hề thị mệt mỏi nằm trên giường, Lan Nương khẽ khép cửa bước ra khỏi phòng. Phù Nương tựa vào tường, cười nhạt nhìn Lan Nương.
“ Xem ra nương dạy muội còn tốt hơn với ta gấp trăm lần.”
Lan Nương cười tủm tỉm nhìn Phù Nương.
“ Đại tỷ nói đùa.Chúng ta đều như nhau.”
Không để ý tới Phù Nương, Lan Nương thản nhiên bước ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương