Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 45
Hề thị nắm lấy tay Thẩm Tứ, thấy hơi chột dạ hỏi.
“ Nương tử ngươi giận dỗi đi mấy ngày sẽ về thôi …”.
Thực ra Hề thị vẫn còn suy nghĩ, nếu Ngọc Nương rời khỏi. Không chừng bà nhân cơ hội này, có thể thân thiết với Thẩm Tứ một phen. Kéo gần khoảng cách giữa bà và Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngọc Nương. Không biết nghĩ tới việc gì, đáy mắt đột nhiên loé lên. Vẻ mặt lại buồn rầu nhìn Hề thị.
“ Nương, Ngọc Nương trong tay nắm khế đất nhà cửa ruộng nhà. Đều cất chặt bên người, nàng đi tuyệt tình như vậy. Còn mang Tài lang đi, ta sợ …”.
Hề thị hốt hoảng nắm chặt tay Thẩm Tứ, không thể tin trừng mắt.
“ Ngươi điên rồi sao? Tứ lang, ngươi sao có the để nàng nắm giữ khế đất chứ. Nàng nếu bán đi thì làm sao bây giờ, không được ….”
Trước khi Lăng thị leo lên lên xe bò, Hề thị lo lắng chạy tới kéo chân Lăng thị.
“ Bà thông gia, có gì từ từ giải quyết. Không thể đi như vậy a. Mau xuống xe, chúng ta vào nhà ăn bữa cơm đi. Bà thông gia …”.
Lăng thị hừ lạnh, kéo cái chân.
“ Chu gia ta không hiếm lạ gì bữa cơm của Thẩm gia mấy người. Mau bỏ ra, ta phải đưa nữ nhi và ngoại tôn tử của ta rời khỏi Thẩm gia.”
Hề thị gấp gáp ôm chặt chân Lăng thị.
“ Bà thông gia a. Trời hiện đang rất lạnh, Tài lang còn nhỏ như vậy. Nhất định sẽ ảnh hưởng tới thân thể, trước tiên cứ vào nhà được không. Chúng ta vui vẻ uống rượu.”
Sợ Lăng thị lại chen mồm cự tuyệt, Hề thị lại đưa mắt nhìn Ngọc Nương khẩn cầu.
“ Nàng dâu a, có gì hai phu thê giải quyết trong phòng nhé. Đừng như vậy, ngươi mau khuyên nương ngươi. Ngọc Nương a, ngươi không được để Tứ lang ở một mình đâu. Tứ lang nó yêu thương ngươi nhất cơ mà, nương tử lão tứ. Bế Tài lang xuống xe nhé.”
Lăng thị không muốn nghe Hề thị giải thích.
“ Ở lại để bà già như bà bắt nạt sao? Để Thẩm gia mấy người khi dễ à?. Đại lang, đi.”
Hề thị liều mạng kéo xe lại, van cầu quả quyết.
“ Không, ta sẽ không khi dễ Ngọc Nương. Thẩm gia sẽ càng không. Bà thông gia, bà xuống xe đi.”
Lăng thị ngờ vực không tin tưởng nhìn qua. Hề thị khẳng định thề thốt một hồi, mới kéo được một đám người vào nhà.
Ngọc Nương và Thẩm Tứ liếc nhìn nhau, thầm che môi cười trộm.
Từ sự kiện đó, Ngọc Nương không còn nghe thấy Hề thị phàn nàn với nàng. Vẻ mặt luôn ôn hoà với nàng.
Nhưng mỗi lần đi qua nhà cũ, Hề thị đều kéo Thẩm Tứ qua một góc. Âm thầm nhỏ giọng hỏi.
“ Khế đất đã lấy được chưa?.”
Thẩm Tứ lộ vẻ khó xử.
“ Ngọc Nương giấu kĩ lắm, không chịu đem ra. Kế nương nói cho ta, cũng không có tác dụng.”
Hề thị chán nản, lại vội dặn dò nhi tử.
“ Không được để nàng kích động. Ngươi ôn nhu một chút, đừng để nàng bất mãn. Chúng ta trước tiên cứ lấy lòng tin, rồi từ từ nghĩ tiếp.”
Thẩm Tứ ánh mắt đầy ý cười, môi mím lại nhịn cười. Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Phù Nương đã bị cấm cửa nhà Thẩm Tứ, nhân toàn gia đông đủ tại nhà cũ. Phù Nương như có như không muốn nói tin tức này cho Ngọc Nương nghe.
“ … Lan Nương ấy à, hiện tại nghe nói vô cùng thảm. Từ lúc trở lại Hề gia, vừa khóc vừa nháo. Hề gia lúc đó trong tiệm khó khăn, dứt khoát gả Lan Nương qua chỗ Chu địa chủ trên trấn làm thiếp để lấy 4 lượng bạc. Trong phủ của Chu địa chủ, Chu phu nhân khắc nghiệt. Lan Nương hiện tại sống hay chết, đều không có biết đâu. Nhưng sống vô cùng khổ sở, cũng đáng đời nàng ta.”
Hề thị nghe xong, ban đầu còn có chút thương cảm. Vì việc này Hề gia đã lâu không liên lạc với bà, Lan Nương tốt xấu gì cũng do bà nuôi lớn.
Phù Nương trong lòng có chút hận Lan Nương. Từ nhỏ Lan Nương là nữ nhi út, được sủng ái nhất. Phù Nương chịu thiệt không ít, cũng không phải muội muội ruột.
“ Nương, nương chớ thương tiếc nàng ta. Nàng ta hãm hại Tứ đệ, nói xấu đệ muội. Bản chất vô cùng xấu xa. Hơn nữa nương à, nương nghĩ mà xem. Cũng may Hạnh Nương được đưa về sớm, nếu để Hạnh Nương vẫn còn ở lại Hề gia. Người gả qua làm thiếp sống không bằng chết trong Chu gia kia, ai biết có phải….”.
Hề thị nghĩ xong mà hoảng sợ, một chút thương tiếc đều bị bay mất. Cũng may được đổi lại sớm, bằng không nữ nhi bà liền phải đi làm thiếp cho người ta.
Hạnh Nương không có mỹ sắc, không có chăm chỉ. Nhưng vô cùng hiểu chuyện, được Hề thị cất công gả qua một vị lang trong thôn. Dặn dò các nhi tử nhìn chằm chằm nhà bọn họ, chăm sóc Hạnh Nương.
Của hồi môn Hạnh Nương so với Mạn Nương còn phong phú hơn. Hạnh Nương từ nhỏ chịu thiệt, không có ai nói được gì.
Ngọc Nương theo quy củ cài cho hạnh Nương một cây trâm vàng. Âm thầm đút đáy hòm cho Hạnh Nương 20 lượng bạc. Đây là lời hứa mà Thẩm Tứ nói với Hạnh Nương.
Hạnh Nương không muốn nhận, ban đầu giúp Thẩm Tứ vì 10 lượng. Nhưng bây giờ có cảm tình, Tứ phòng hay Thẩm gia đều coi nàng ấy như bảo bối. Hạnh Nương đã rất cảm kích.
Hạnh Nương còn chưa gả qua được một năm, Hề thị không biết làm sao. Trúng gió nằm liệt giường, sau đó qua đời.
Lễ cúng ma chay đều được làm hoành tráng và xa hoa. Dưới sự thương tiếc của nhiều người, hương khói Hề thị đều được thắp đầy ắp.
Thẩm lão gia tử đã già đi rất nhiều, không còn có sức sống. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi vậy.
Ngọc Nương thắp hương cho Hề thị, lại gõ đầu Tài lang đang non nớt cầm chặt cây viết vẽ chữ.
“ Ngươi cẩn thận một chút, y phục dính mực sẽ rất bẩn.”
Tài lang uỷ khuất bĩu bĩu môi, nhưng rất vâng lời. Cẩn thận một chút.
Thẩm Tứ từ trong vườn trái cây đi ra, xách một cái giỏ đều là trái cây.
Tài lang lập tức quăng cây viết, chạy ra đòi cha bế.
“ Cha, mau bế.”
Thẩm Tứ một tay bế nhi tử, một tay xách rỏ trái cây vừa hái xuống. Vô cùng vui vẻ đi vào.
Ngọc Nương ấm áp nhìn qua, vừa cắt vỏ hoa quả cho hai vị tổ tông. Trong lòng vừa ngọt vừa hạnh phúc.
Cuộc sống của nàng, chỉ cần như vậy là đủ. Bên cạnh có phu quân, có nhi tử. Không có gì hạnh phúc hơn.
Có lần Ngọc Nương áy náy hỏi Thẩm Tứ.
“ Chàng có trách ta không hiếu kính với nương hay không?.”
Thẩm Tứ không để tâm búng trán nàng.
“ Không có. Nàng đừng để tâm, nương tử à. Nương trên cao đang mỉm cười nhìn chúng ta, tính toán bày kế kêu ra lấy khế đất của nàng nha.”
Ngọc Nương hờn dỗi đẩy chàng ra xa.
“ Ai lại đi búng trán phụ nhân có thai bao giờ chứ?.”
Thẩm Tứ sửng sốt quay đầu lại. Vui vẻ ôm chặt Ngọc Nương.
Tài lang bên cạnh hét lớn, cười khanh khách.
“ Muội muội, muội muội. Ta muốn muội muội.”
/ H / 20/12/22
Thực ra còn rất nhiều ý tưởng kéo dài chương. Nhưng vì một số vấn đề nên đã vội để hoàn.
Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ. Xin cảm ơn rất rất nhiều.
“ Nương tử ngươi giận dỗi đi mấy ngày sẽ về thôi …”.
Thực ra Hề thị vẫn còn suy nghĩ, nếu Ngọc Nương rời khỏi. Không chừng bà nhân cơ hội này, có thể thân thiết với Thẩm Tứ một phen. Kéo gần khoảng cách giữa bà và Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngọc Nương. Không biết nghĩ tới việc gì, đáy mắt đột nhiên loé lên. Vẻ mặt lại buồn rầu nhìn Hề thị.
“ Nương, Ngọc Nương trong tay nắm khế đất nhà cửa ruộng nhà. Đều cất chặt bên người, nàng đi tuyệt tình như vậy. Còn mang Tài lang đi, ta sợ …”.
Hề thị hốt hoảng nắm chặt tay Thẩm Tứ, không thể tin trừng mắt.
“ Ngươi điên rồi sao? Tứ lang, ngươi sao có the để nàng nắm giữ khế đất chứ. Nàng nếu bán đi thì làm sao bây giờ, không được ….”
Trước khi Lăng thị leo lên lên xe bò, Hề thị lo lắng chạy tới kéo chân Lăng thị.
“ Bà thông gia, có gì từ từ giải quyết. Không thể đi như vậy a. Mau xuống xe, chúng ta vào nhà ăn bữa cơm đi. Bà thông gia …”.
Lăng thị hừ lạnh, kéo cái chân.
“ Chu gia ta không hiếm lạ gì bữa cơm của Thẩm gia mấy người. Mau bỏ ra, ta phải đưa nữ nhi và ngoại tôn tử của ta rời khỏi Thẩm gia.”
Hề thị gấp gáp ôm chặt chân Lăng thị.
“ Bà thông gia a. Trời hiện đang rất lạnh, Tài lang còn nhỏ như vậy. Nhất định sẽ ảnh hưởng tới thân thể, trước tiên cứ vào nhà được không. Chúng ta vui vẻ uống rượu.”
Sợ Lăng thị lại chen mồm cự tuyệt, Hề thị lại đưa mắt nhìn Ngọc Nương khẩn cầu.
“ Nàng dâu a, có gì hai phu thê giải quyết trong phòng nhé. Đừng như vậy, ngươi mau khuyên nương ngươi. Ngọc Nương a, ngươi không được để Tứ lang ở một mình đâu. Tứ lang nó yêu thương ngươi nhất cơ mà, nương tử lão tứ. Bế Tài lang xuống xe nhé.”
Lăng thị không muốn nghe Hề thị giải thích.
“ Ở lại để bà già như bà bắt nạt sao? Để Thẩm gia mấy người khi dễ à?. Đại lang, đi.”
Hề thị liều mạng kéo xe lại, van cầu quả quyết.
“ Không, ta sẽ không khi dễ Ngọc Nương. Thẩm gia sẽ càng không. Bà thông gia, bà xuống xe đi.”
Lăng thị ngờ vực không tin tưởng nhìn qua. Hề thị khẳng định thề thốt một hồi, mới kéo được một đám người vào nhà.
Ngọc Nương và Thẩm Tứ liếc nhìn nhau, thầm che môi cười trộm.
Từ sự kiện đó, Ngọc Nương không còn nghe thấy Hề thị phàn nàn với nàng. Vẻ mặt luôn ôn hoà với nàng.
Nhưng mỗi lần đi qua nhà cũ, Hề thị đều kéo Thẩm Tứ qua một góc. Âm thầm nhỏ giọng hỏi.
“ Khế đất đã lấy được chưa?.”
Thẩm Tứ lộ vẻ khó xử.
“ Ngọc Nương giấu kĩ lắm, không chịu đem ra. Kế nương nói cho ta, cũng không có tác dụng.”
Hề thị chán nản, lại vội dặn dò nhi tử.
“ Không được để nàng kích động. Ngươi ôn nhu một chút, đừng để nàng bất mãn. Chúng ta trước tiên cứ lấy lòng tin, rồi từ từ nghĩ tiếp.”
Thẩm Tứ ánh mắt đầy ý cười, môi mím lại nhịn cười. Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Phù Nương đã bị cấm cửa nhà Thẩm Tứ, nhân toàn gia đông đủ tại nhà cũ. Phù Nương như có như không muốn nói tin tức này cho Ngọc Nương nghe.
“ … Lan Nương ấy à, hiện tại nghe nói vô cùng thảm. Từ lúc trở lại Hề gia, vừa khóc vừa nháo. Hề gia lúc đó trong tiệm khó khăn, dứt khoát gả Lan Nương qua chỗ Chu địa chủ trên trấn làm thiếp để lấy 4 lượng bạc. Trong phủ của Chu địa chủ, Chu phu nhân khắc nghiệt. Lan Nương hiện tại sống hay chết, đều không có biết đâu. Nhưng sống vô cùng khổ sở, cũng đáng đời nàng ta.”
Hề thị nghe xong, ban đầu còn có chút thương cảm. Vì việc này Hề gia đã lâu không liên lạc với bà, Lan Nương tốt xấu gì cũng do bà nuôi lớn.
Phù Nương trong lòng có chút hận Lan Nương. Từ nhỏ Lan Nương là nữ nhi út, được sủng ái nhất. Phù Nương chịu thiệt không ít, cũng không phải muội muội ruột.
“ Nương, nương chớ thương tiếc nàng ta. Nàng ta hãm hại Tứ đệ, nói xấu đệ muội. Bản chất vô cùng xấu xa. Hơn nữa nương à, nương nghĩ mà xem. Cũng may Hạnh Nương được đưa về sớm, nếu để Hạnh Nương vẫn còn ở lại Hề gia. Người gả qua làm thiếp sống không bằng chết trong Chu gia kia, ai biết có phải….”.
Hề thị nghĩ xong mà hoảng sợ, một chút thương tiếc đều bị bay mất. Cũng may được đổi lại sớm, bằng không nữ nhi bà liền phải đi làm thiếp cho người ta.
Hạnh Nương không có mỹ sắc, không có chăm chỉ. Nhưng vô cùng hiểu chuyện, được Hề thị cất công gả qua một vị lang trong thôn. Dặn dò các nhi tử nhìn chằm chằm nhà bọn họ, chăm sóc Hạnh Nương.
Của hồi môn Hạnh Nương so với Mạn Nương còn phong phú hơn. Hạnh Nương từ nhỏ chịu thiệt, không có ai nói được gì.
Ngọc Nương theo quy củ cài cho hạnh Nương một cây trâm vàng. Âm thầm đút đáy hòm cho Hạnh Nương 20 lượng bạc. Đây là lời hứa mà Thẩm Tứ nói với Hạnh Nương.
Hạnh Nương không muốn nhận, ban đầu giúp Thẩm Tứ vì 10 lượng. Nhưng bây giờ có cảm tình, Tứ phòng hay Thẩm gia đều coi nàng ấy như bảo bối. Hạnh Nương đã rất cảm kích.
Hạnh Nương còn chưa gả qua được một năm, Hề thị không biết làm sao. Trúng gió nằm liệt giường, sau đó qua đời.
Lễ cúng ma chay đều được làm hoành tráng và xa hoa. Dưới sự thương tiếc của nhiều người, hương khói Hề thị đều được thắp đầy ắp.
Thẩm lão gia tử đã già đi rất nhiều, không còn có sức sống. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi vậy.
Ngọc Nương thắp hương cho Hề thị, lại gõ đầu Tài lang đang non nớt cầm chặt cây viết vẽ chữ.
“ Ngươi cẩn thận một chút, y phục dính mực sẽ rất bẩn.”
Tài lang uỷ khuất bĩu bĩu môi, nhưng rất vâng lời. Cẩn thận một chút.
Thẩm Tứ từ trong vườn trái cây đi ra, xách một cái giỏ đều là trái cây.
Tài lang lập tức quăng cây viết, chạy ra đòi cha bế.
“ Cha, mau bế.”
Thẩm Tứ một tay bế nhi tử, một tay xách rỏ trái cây vừa hái xuống. Vô cùng vui vẻ đi vào.
Ngọc Nương ấm áp nhìn qua, vừa cắt vỏ hoa quả cho hai vị tổ tông. Trong lòng vừa ngọt vừa hạnh phúc.
Cuộc sống của nàng, chỉ cần như vậy là đủ. Bên cạnh có phu quân, có nhi tử. Không có gì hạnh phúc hơn.
Có lần Ngọc Nương áy náy hỏi Thẩm Tứ.
“ Chàng có trách ta không hiếu kính với nương hay không?.”
Thẩm Tứ không để tâm búng trán nàng.
“ Không có. Nàng đừng để tâm, nương tử à. Nương trên cao đang mỉm cười nhìn chúng ta, tính toán bày kế kêu ra lấy khế đất của nàng nha.”
Ngọc Nương hờn dỗi đẩy chàng ra xa.
“ Ai lại đi búng trán phụ nhân có thai bao giờ chứ?.”
Thẩm Tứ sửng sốt quay đầu lại. Vui vẻ ôm chặt Ngọc Nương.
Tài lang bên cạnh hét lớn, cười khanh khách.
“ Muội muội, muội muội. Ta muốn muội muội.”
/ H / 20/12/22
Thực ra còn rất nhiều ý tưởng kéo dài chương. Nhưng vì một số vấn đề nên đã vội để hoàn.
Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ. Xin cảm ơn rất rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương