“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!”
“Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!”
“Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!”
Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan.
(*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc.
Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân.
Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết.
“Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!”
Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy chua sót không thôi.
Vận may của nguyên chủ quả thật là không tệ, sau khi gặp phải những chuyện đó, ‘cô ấy’ đã trọng sinh!
Đáng tiếc thời điểm trọng sinh lại là lúc cái nhà này bắt đầu lụn bại, đó chính là vòng xoáy không khí đầu tiên trước khi cơn bão lớn ập tới, nguyên chủ khóc một lúc, không biết làm thế nào, nên đã trực tiếp đụng đầu vào tường tự sát.
Trương Thiên ghét bỏ sự yếu đuối của nguyên chủ, nhưng khi nghĩ đến việc người phải đối mặt với tất cả những thứ này là bản thân, cô lại đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Nhớ tới siêu thị lớn mà mình đã tốn sức để trang hoàng, cũng đã chuẩn bị tới ngày khai trương…
Cô không nhịn được mà muốn gào khóc thành tiếng!
Siêu thị của tôi! Tiền của tôi!
Trương thiên đau khổ đấm mặt đất.
Đột nhiên, cả người cô bỗng nhiên biến mất tại chỗ, ba giây sau lại lần nữa xuất hiện.
Siêu thị!
Theo tới đây luôn!!
Trương Thiên không kìm được mà nhếch miệng cười lớn, vui mừng hớn hở giống như một kẻ ngốc.
Nhớ tới phía bên ngoài còn có một đám Hồng Tụ Tử hùng hổ, cô cũng không màng vết thương trên trán mình, thất tha thất thểu vịn vào tường, sau đó xông thẳng tới phòng bà nội Vương Nhã Tĩnh.
Căn phòng rất đơn giản, thời đại này cũng không có nhiều đồ trang trí như mấy chục năm sau, ngoài chiếc giường Bạt Bộ gỗ sồi sơn đen được khắc hoa văn hoa hải đường ra thì chỉ có một chiếc tủ lớn khá cũ và hai chiếc rương gỗ màu đen được đặt ở bên trên.
Mục tiêu của Trương Thiên chính là hai chiếc rương gỗ này, một hộp trong đó để của hồi môn của bà nội, có rất nhiều sách, tranh chữ và một số đồ trang sức bằng vàng bạc.
Sau khi lấy chiếc rương xuống, Trương Thiên lại càng cảm thấy choáng váng hơn.
Cô trực tiếp dùng quần áo trên người để lau máu ở trên trán và trên tay, lại cầm chiếc chìa khóa tìm được ở bên dưới gối của bà nội để mở ổ khóa đồng, đập vào mắt chính là những thứ mà đám người bên ngoài sẽ lục soát ra được trong chốc lát nữa.
Bên trong có rất nhiều trang sức và sách được bọc lại cẩn thận.
Đồ đã tìm thấy, việc tiếp theo là giấu nó đi trước khi những người đó xông vào.
Trương Thiên ôm chiếc rương nín thở tập trung, giây tiếp theo cô và chiếc rương đã biến mất tại chỗ.
Lúc này, bên ngoài ngôi nhà vô cùng hỗn loạn.
“Làm gì thế! Một đám nhãi ranh không đến trường để học đi, lại chạy tới đây khám xét nhà tôi, lá gan của mấy cậu đúng là rất to đấy!”
Trương Đại Ngưu đen mặt trừng mắt giận dữ hét lên một tiếng, trên vai vác một cái cuốc, đứng bên cạnh là vợ ông - Vương Nhã Tĩnh.
Trương Đại Ngưu là đội trưởng đội sản xuất Hồng Quang thuộc công xã Hòa Bình ở huyện Thuần, trước khi bị gọi về, ông còn đang làm việc ở ngoài đồng cùng với mọi người.