“Tuyệt đối đừng tới chợ đen, nơi đó rất nguy hiểm, lúc trước trong thôn có một nhà không có lương thực đã đến chợ đen để đổi lương thực, bị cấp trên bắt được, phán tù ba năm, đến giờ còn chưa ra tù đấy.”
Anh ấy nói với vẻ mặt thổn thức.
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi.”
Hai người thì thầm to nhỏ xong lại quay trở lại phòng bệnh.
Trương Thiên giơ chai dầu gội đầu khô về phía mọi người, khóe miệng hơi nhếch lên:
“Còn nhiều lắm, mọi người cứ việc dùng thử đi ạ.”
Thứ này không thể bán, nhưng có thể cho người khác dùng miễn phí, coi như là làm chuyện tốt, giảm bớt sự khó chịu cho sản phụ.
Gương mặt của chị Liễu ửng đỏ, ngượng ngùng nói:
“Thứ này chắc hẳn là rất đắt nhỉ? Hay là thôi đi vậy.”
Tuy rằng thật đáng tiếc khi không thể dùng, nhưng chị ấy cũng không muốn bản thân trở thành người mặt dày đi chiếm lợi của người khác.
“Vậy... tôi cũng không dùng đâu.”
Chị Mã vốn đang có chút động lòng, nhưng khi nghe chị Liễu nói xong, chị ấy cũng lập tức chùn bước.
“Không đắt đâu ạ.”
Trương Thiên không cho hai người có cơ hội từ chối:
“Món quà này là do một người quen của em tặng, thím ấy vẫn còn vài chai nữa cơ ạ.”
Cô vừa nói dứt câu, lập tức giúp hai người xịt dầu gội khô lên trên tóc.
“Ây nha! Đúng là khô cong luôn này! Tóc tôi không hề bị bết dầu nữa!”
“Đúng vậy, thật sự là quá thoải mái!”
Hai người kích động xong, lại lần nữa cảm ơn Trương Thiên.
“Không cần cảm ơn đâu ạ, em vì nhân dân phục vụ mà!”
Tay Trương Thiên vung lên, cười nói.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không nghĩ tới khi y tá tới kiểm tra phòng đến phòng bệnh của sản phụ khác thuận miệng nói một câu, đã lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trong khu phòng bệnh của sản phụ.
Trương Thiên được mời đến các phòng bệnh, lần lượt dùng chai dầu gội khô cho các sản phụ, đến khi chai dầu gội không thể xịt ra gì nữa thì mới dừng lại.
Nhưng cũng may, một chuyến này cũng không tính là phí công, không ít người nhà của sản phụ biết được trong nhà cô có rất nhiều thứ kì lạ, ngoài ra cô cũng có không ít bạn bè có thể đổi được một vài món đồ không có ở trên thị trường.
Có thể đến bệnh viện sinh con vào thời đại này, đại đa số điều kiện kinh tế của gia đình các sản phụ đều không kém, đã có không ít người tới chỗ của Trương Thiên đặt hàng, muốn trao đổi vài món đồ với cô.
Một ngày nọ có một thím họ Chu đã lén đến tìm Trương Thiên, muốn hỏi thử xem cô có phiếu sữa hay sữa bột gì đó không.
Trương Thiên nhíu mày, hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
“Là do người mẹ không có sữa sao? Hay là em bé không đủ uống?”
Vì chị dâu, cô đã cố tình đi hỏi thăm về chính sách mới được đề ra ở huyện thành, trẻ con mới sinh sẽ được phát phiếu sữa, có phiếu sữa có thể đi nhận một bình sữa tươi.
Bản thân chị dâu có đủ sữa, thế nên cũng không cần đi nhận sữa bò nữa.
“Tôi có đi nhận, nhưng sữa bò không đủ, tôi không thể nào giành nổi với những người khác.”
Vẻ mặt của thím Chu thoáng chút đau buồn:
“Hiện tại đứa nhỏ đang sống dựa vào nước cơm, nhưng như vậy thì sao mà được chứ, đứa nhỏ vừa mới sinh ra, nước cơm cũng không dễ tiêu hóa.”
Lúc này Trương Thiên mới kịp phản ứng lại, ngành công nghiệp sữa của quốc gia còn đang ở giai đoạn khởi đầu, ngay cả sữa tươi ở Thủ Đô cũng chỉ có thể cung ứng cho trẻ mới sinh và người già trên 60 tuổi, chứ đừng nói tới huyện thành nhỏ xa xôi này của bọn họ.
Siêu thị của cô có rất nhiều sữa bột, nhưng cũng không thể lấy ra một cách dễ dàng như vậy được.
Nếu có gián điệp hay bị người khác nghi ngờ mình là tình báo của nước thù địch, vậy thì nỗi oan này đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Cô tự xịt dầu gội khô cho các sản phụ cũng là bởi vì lo lắng sản phẩm này sẽ bị lộ ra ngoài, bị người khác phát hiện, phiền toái cũng theo đó mà tìm tới cửa.