Khi Trương Thiên trở lại phòng bệnh, đã nhìn thấy người đàn ông tên Trụ Tử kia đang ngồi bên giường với vẻ mặt thành thật, đút cháo cho vợ ăn.
Sản phụ trông còn rất suy yếu, nhưng lại mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
"Anh Trụ Tử, anh đã nhìn thấy đứa trẻ chưa?"
Cô ấy nói với giọng điệu nhu hòa.
Trụ Tử hơi khựng lại một chút, có chút không được tự nhiên cười nói:
“Anh nhìn qua rồi, rất giống em, sau này con gái lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”
"Chúng ta nên đặt tên con là gì ạ? Hồng Hà thì sao? Trên đường tới đây, em đã được nhìn thấy bầu trời với vô số rặng mây đỏ, rất đẹp."
Sản phụ vô cùng hứng thú nói.
Người đàn ông trông càng mất tự nhiên, anh ta khẩn trương mím môi dưới.
"Tú Quyên, chúng ta đừng vội đặt tên cho đứa bé, đứa bé được đặt tên sẽ rất khó nuôi. Chờ con lớn lên, chúng ta mới đặt tên cho con được không?”
Nói xong anh ta quay đầu đi, không dám nhìn vợ mình.
Sản phụ Tú Quyên sửng sốt, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười, vẻ mặt hơi trùng xuống, cháo cũng không uống nữa, co rúm người vào trong chăn.
"Tạm thời cứ như vậy đi ạ. Anh nhớ ôm đứa bé tới cho em xem, em còn chưa được nhìn thấy con trông như thế nào."
"Được, lát nữa anh sẽ ôm con đến cho em xem."
Trụ Tử uống nốt số canh còn lại ở trong bát, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người còn tỉnh là Trương Thiên và Tú Quyên.
Khi người đàn ông rời đi, Trương Thiên đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tú Quyên, khiến cô ấy có chút giật mình.
"Em sao thế?"
Tú Quyên hơi ngồi dậy, dựa vào gối, nghi hoặc hỏi.
Cô gái xinh đẹp này chính là em chồng của chị gái bên cạnh nhưng bản thân cũng không hề quen biết đối phương.
Trương Thiên quyết định thử vị sản phụ này một chút, nếu cô ấy yêu thương con gái mình thì cô sẽ thực hiện kế hoạch A, còn nếu như mà không thành công thì sẽ thực hiện kế hoạch B.
"Chị có yêu con gái mình không ạ?"
Tú Quyên nhìn Trương Thiên với vẻ kỳ quái:
"Nào có người mẹ nào lại không yêu thương con mình cơ chứ?"
Trương Thiên cười nhẹ, không bình luận gì thêm mà tiếp tục hỏi:
“Nếu phải lựa chọn giữa chồng và con, vậy thì chị sẽ chọn ai?”
Tú Quyên càng cảm thấy kỳ quái, cô ấy có chút tức giận, giọng điệu tỏ rõ sự khó chịu.
"Rốt cuộc em muốn nói gì?"
Trương Thiên tiếp tục nói:
“Chị nghĩ chồng chị có thể giết con gái mình chỉ để có một đứa con trai không?”
Cô biết điều mình hỏi có thể khiến đối phương tức giận nhưng cô nhất định phải hỏi, vì điều này liên quan trực tiếp đến một sinh mệnh - một đứa bé vừa mới chào đời.
Trương Thiên không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tú Quyên tức giận nói:
“Nếu cô còn tiếp tục nói xấu chồng tôi như vậy, tôi sẽ gọi người tới.”
Cô ấy trừng mắt tức giận nhìn, thở hổn hển lớn tiếng nói.
Âm thanh đó khiến người đang ngủ bên cạnh giật mình, Trương Hồng Văn mơ mơ màng màng quay người lại, cố gắng mở hai mắt ra.
"Sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh ấy vừa ngáp vừa nói.
Trương Thiên quay đầu lại, điềm nhiên nói:
"Không có gì đâu ạ, anh cứ ngủ tiếp đi, còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm."
"Vậy anh tiếp tục ngủ đây, em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, anh ấy bèn ngả đầu tiếp tục giấc mơ còn đang dở.
Trương Thiên quay lại nhìn Tú Quyên, người vẫn đang trừng mắt nhìn cô.
"Trước tiên chị cứ trả lời câu hỏi của em đi ạ, rồi em sẽ nói cho chị biết tại sao em lại hỏi như vậy."
Tú Quyên khẽ cau mày, do dự một chút, nhưng vẫn trả lời cô.
"Chồng tôi là một người đàn ông rất tốt. Lúc trước anh ấy đã nhảy xuống sông Phụng Dương để cứu tôi, cho nên anh ấy sẽ không vì muốn sinh con trai mà… con gái của chúng tôi.”
Tú Quyên không muốn nói từ đó nên đã trực tiếp bỏ qua.
Trương Thiên nhíu mày, che giấu vô số suy nghĩ ở trong lòng, một lúc sau cô mới đứng dậy.