Mà sự thật cũng đúng như Triệu Tùng dự đoán.
"Em vốn định bắn lợn rừng lấy thịt, nhưng độ chính xác của súng săn không cao, không bắn trúng, thế là nó đã đuổi theo em."
Cẩu Đản có chút tủi thân nói.
Trương Thiên nghe vậy thì thực sự muốn hộc máu, không có dùi kim cương thì đừng ôm nghề đồ Sứ (không có bản lĩnh thì đừng làm chuyện bản thân không làm được)!
Đúng là điếc không sợ súng.
Ngay cả một thợ săn dày dạn kinh nghiệm khi gặp lợn rừng cũng phải nhượng bộ vài phần, Cẩu Đản từng sử dụng súng săn mấy lần mà lại dám đi săn lợn rừng?
Không chỉ Trương Thiên, Triệu Tùng cũng rất đau đầu.
Anh không ngờ Cẩu Đản lại to gan như vậy, tình cảnh hiện tại quả thật là vô cùng khó giải quyết.
"Trong súng có còn đạn không?"
Triệu Tùng hỏi Cẩu Đản.
"Bắn hết rồi ạ, em mang ba viên, nhưng không có viên nào trúng."
Cẩu Đản xấu hổ gãi đầu trả lời.
Thế nên mới không còn cách nào khác, chỉ có thể co giò bỏ chạy.
Gặp phải lợn rừng ở trong núi, việc đầu tiên chính là trèo lên cây cao hoặc chỗ cao.
Trương Thiên vốn không giỏi trèo cây, bây giờ lợn rừng đã đến rất gần, cô hoàn toàn không có thời gian để chuẩn bị.
Thêm vào đó cây cối ở đây cũng không rắn chắc lắm, rất dễ bị lợn rừng đụng gãy.
Vậy thì tính ra cũng không còn nhiều sự lựa chọn cho họ.
Đường núi ở đây vốn đã chật hẹp, sức lực của Trương Thiên cũng không đủ, chạy được một lúc, cô rất nhanh đã thở hổn hển, giờ phút này bằng mọi giá phải nghĩ ra cách đuổi con lợn rừng kia đi.
Trương Thiên không khỏi quay đầu lại nhìn Triệu Tùng bên cạnh - người mà thỉnh thoảng vẫn giang tay kéo cô một chút.
"Sự chênh lệch về thể lực giữa chúng ta và lợn rừng quá lớn, phải tìm cách bẫy lợn rừng lại hoặc giết chết nó luôn."
Triệu Tùng phát ra tiếng thở nặng nề, liếc nhìn lợn rừng đang đuổi theo phía sau, thuận tay kéo Cẩu Đản.
"Đá ở đây không đủ sắc bén, chúng ta có thể tìm cành cây hay gì đó, tôi nhớ trước mặt có một nơi có hai cái cây mọc chéo nhau, khoảng trống còn lại có lẽ có thể bẫy được con lợn rừng này."
“Vấn đề là làm sao dụ được nó chạy tới chỗ đấy, hơn nữa còn phải khiến nó lao vào bên trong rồi bị kẹt lại.”
Lợn rừng cũng không hề ngu ngốc, muốn dụ nó vào bẫy thì bọn họ sẽ phải chấp nhận rủi ro ở một mức độ nhất định.
Trương Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Hai người có thể chạy qua hai cái cây đó không?"
Nếu được thì có thể áp dụng cách giương đông kích tây và tấn công trực diện để dụ lợn rừng vào bẫy.
Triệu Tùng tính toán đại khái trong lòng, sau đó lắc đầu nói:
"Không được, tôi và Cẩu Đản người to, sẽ bị kẹt ở giữa."
Cẩu Đản tuy mới mười lăm tuổi nhưng khung xương to, chắc chắn sẽ bị mắc kẹt chứ đừng nói đến bản thân anh.
"Vậy tôi thì sao?"
Trương Thiên tiếp tục hỏi.
Cô cần chắc chắn rằng kế hoạch của mình có ổn hay không.
Triệu Tùng không khỏi mở to mắt, suy nghĩ một chút, sau đó kinh ngạc nói:
"Cô hẳn là không có vấn đề gì."
Chẳng lẽ cô nhóc này muốn dùng bản thân làm mồi nhử?
Anh còn đang nghi ngờ bản thân suy nghĩ quá nhiều, lại nhìn thấy Trương Thiên ở phía đối diện gật đầu.
“Tôi sẽ làm mồi nhử để dụ lợn rừng sập bẫy. Hai người ở một bên hỗ trợ tôi, phụ trách việc phân tán sự chú ý của lợn rừng khi nó sắp đuổi kịp tôi.”
Cô không đợi hai người từ chối đã quyết đoán định ra kế hoạch.
Lợn rừng đã càng lúc càng gần, bọn họ không có nhiều thời gian để nghĩ ra biện pháp khác, bắt buộc phải thực hiện kế hoạch ngay lập tức.
Triệu Tùng cũng hiểu rõ điều này, anh do dự hai giây rồi đồng ý.
Có điều Triệu Tùng cũng hạ quyết tâm, cho dù hôm nay bản thân có chết ở đây thì cũng không được để Trương Thiên xảy ra chuyện gì, nếu không nhà đại đội trưởng chắc chắn sẽ không chịu để yên cho nhà bọn họ!