Khi vừa biết giá này, Trương Thiên quyết định ngay sẽ mua vài tấn mang về, vì vậy cô đã gọi điện về đại đội để bàn bạc với Trương Mạch Đa về số lượng cần mua.
“Cô mua ngay 40 tấn ngô mang về đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cô ngay!” Trương Mạch Đa nói xong bèn kết thúc cuộc gọi để đi chuyển tiền.
Trương Thiên cũng không qua loa, cô nhờ Giản Băng giúp đỡ, mua 20 tấn ngô tại địa phương với danh nghĩa của xưởng thức ăn chăn nuôi.
20 tấn này đã là lượng tối đa có thể thu mua được, gom hết tất cả lượng ngô có sẵn của cả công xã. 20 tấn còn lại, cô phải nghĩ cách tìm ở nơi khác.
DTV
Muốn mua ngô số lượng lớn lúc này, tìm đến Cục lương thực là nhanh nhất.
Tuy nhiên, lương thực của Cục lương thực đều có chỉ tiêu, hơn nữa phần lớn được giao cho các doanh nghiệp nhà nước. Trương Thiên muốn mua một lúc 20 tấn, e là hơi khó.
Đúng lúc cô đang băn khoăn làm sao để bắt đầu, thì cơ hội xuất hiện.
Cơ hội đó đến từ Trương Tương.
Ngày hôm đó, Trương Thiên đang viết những nội dung quản lý chính để lại cho Giản Thúy Hoa, Trương Tương vừa hoàn thành xong buổi đào tạo trở về, và xin phép Trương Thiên rằng anh ta sẽ đi thăm nhà chiến hữu vào ngày hôm sau.
Trương Thiên hơi ngạc nhiên: “Anh đã ở đây gần một tháng rồi mà vẫn chưa đi thăm chiến hữu sao?”
Trương Tương gật đầu: “Trước đây bận quá, hôm nay mới kết thúc buổi đào tạo, ngày mai mới có thời gian, nên muốn tranh thủ trước khi về gặp gỡ chiến hữu một lần.”
Điều này tất nhiên không thành vấn đề, Trương Thiên thậm chí còn đưa một tờ tiền.
“Cầm đi, đây là tiền đi đường trong hai ngày của anh. Nhiều năm không gặp, chắc chắn hai người có nhiều chuyện để nói, có thể tới quán ăn vừa ăn vừa trò chuyện.”
Do Trương Thiên giao lại nhà máy sữa cho Giản Thúy Hoa quản lý, gia đình nhà họ Giản rất biết ơn cô, vốn đã không tính tiền ăn ở của Trương Thiên, mấy ngày này thậm chí còn miễn luôn cho Trương Tương và Cốc Mãn Thương.
Trương Tương nhận lấy tiền, cẩn thận bỏ vào túi.
“Cảm ơn xưởng trưởng, vậy tôi đi trước đây.”
Anh ta vừa định quay đi thì Giản Băng bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-613.html.]
“Tiểu Thiên, chúng tôi đã thu mua được 20 tấn so với số ngô cậu yêu cầu, đã hết thật rồi, 20 tấn còn lại cậu phải tìm cách ở công xã khác thôi.” Giản Băng nói với vẻ khó xử.
Trương Thiên lấy bình nước rồi rót cho Giản Băng một cốc nước trắng, sau đó tiếp tục ngồi xuống viết.
Tay cô vẫn không ngừng viết, vừa viết vừa nói: “Có được 20 tấn là tốt rồi, tôi còn tưởng phải đi từng đội một để hỏi thăm.”
Lúc này, muốn thu mua lương thực thật sự rất phiền phức, nếu không thì đã không có vị trí nhân viên thu mua này.
Nghĩ đến đây, Trương Thiên ngẩng đầu nói với Trương Tương, người chưa rời đi hẳn:
“Anh Trương Tương, bao giờ anh đi thành phố, anh tiện thể hỏi xem liệu trạm lương thực có thể bán số lượng lớn hay không đi.”
Trương Tương hỏi: “Có phải để phục vụ xưởng thức ăn chăn nuôi không?”
Bố anh ta là Trương Mạch Đa, nên anh cũng hiểu rõ về đại đội Hồng Quang không kém Trương Thiên.
Trương Thiên gật đầu, trong mắt thoáng qua một chút lo lắng.
“Bây giờ mua lương thực rất phiền phức, nhất là khi chúng ta cần nhiều, những nơi thông thường rất khó mua được, chỉ có trạm lương thực là dễ hơn một chút, nhưng liệu họ có chịu bán cho chúng ta hay không cũng là một vấn đề.”
Trương Tương cũng không có cách nào, nhưng vẫn đồng ý: “Tôi sẽ đi hỏi thử.”
Trương Thiên đưa thêm cho Trương Tương mười đồng, để anh ta chi tiêu khi cần thiết, tìm người hỏi thăm không thể thiếu chút quà cảm ơn.
Cô nghĩ rằng chuyện này có thể còn phải kéo dài thêm một thời gian, không ngờ sau khi Trương Tương thăm chiến hữu trở về, chuyện này đã được giải quyết ngay.
“Xưởng trưởng, tôi đã mua được 20 tấn ngô rồi!”
“Anh làm thế nào mà mua được vậy?” Trương Thiên thắc mắc.
Trương Tương cười lớn, trước tiên nói úp mở.
“Cô còn nhớ chàng trai ngồi cạnh tôi trên đường đi không?”
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 613
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương