Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 78



Mùi sữa thơm ngọt ngào đậm đà của kẹo sữa thỏ trắng lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, Khánh Khánh không khỏi nheo mắt, ngón chân đung đưa lên xuống, vùa nhìn đã biết là tâm trạng rất tốt.

Trương Thiên cũng bóc một viên bỏ vào miệng, đã lâu rồi cô chưa được ăn kẹo sữa thỏ trắng, thực sự là hơi nhớ.

“Tiểu Thiên tới rồi đó à!”

Thím Lưu vừa bước ra khỏi cửa, vừa nói vừa không quên mặc áo khoác vào.

Có vẻ như trước đó bà ấy đang ngủ trưa.

Trương Thiên bèn mỉm cười trả lời:

“Trước đây vì bận rộn nhiều việc nên cháu không tới được, hiện giờ rảnh rỗi hơn được đôi chút, thế là cháu đã lập tức tới đây để tìm thím Lưu nói chuyện.”

Cô không tránh mẹ Khánh Khánh, trực tiếp mở nắp giỏ sau lưng ra, để lộ những thứ ở bên trong.

“Ồ, lần này cháu mang theo nhiều đồ thế?”

Thím Lưu bước tới xem, đập vào mắt chính là hai gói sữa bột được đặt ở trên cùng.

“Bên trong là sữa bột phải không?”

Bà ấy hỏi.

Trương Thiên gật đầu:

DTV

“Lần trước cháu nhớ thím có hỏi, cho nên lần này cháu đã mang tới đây một ít, thím dùng hết thì cháu lại mang đến cho thím.”

Sữa bột sẽ bị oxy hóa nếu mở nắp, thế nên cô chỉ mở ra khi muốn bán.

“Vậy thì tốt quá!”

Thím Lưu vui vẻ cầm lên, cẩn thận đặt lên bàn bên cạnh rồi mới nhìn những thứ khác.

“Mì sợi, táo đỏ lớn, gà mái già, thịt ba chỉ… Ôi, sao đều là đồ ngon, thím sẽ lấy hết.”

Thím Lưu cầm cái này rồi lại cầm một cái khác, trông vô cùng bận rộn.

Mẹ của Khánh Khánh cũng tò mò nhìn đồ vật trong giỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh sô-cô-la được bọc ở trong giấy thiếc, chỉ vào đó hỏi:

“Đó là gì vậy?”

Trương Thiên cong môi lấy ra một thanh, sau khi mở ra, bên trong chính là loại sô-cô-la sữa thường thấy ở đời sau.

Cô đang định giới thiệu thì mẹ Khánh Khánh đã kêu lên:

“Đây là sô-cô-la đúng không?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-78.html.]

Cô ấy đã từng được ăn một lần, có thể nói là nhớ rất rõ.

“Đúng ạ, đây chính là sô-cô-la.”

Trương Thiên nói.

Vào thời điểm này, chúng chỉ được bán ở các cửa hàng bách hóa ở các thành phố lớn, ở những thành phố nhỏ như họ thì lại rất hiếm thấy.

Khánh Khánh kéo góc áo của Trương Thiên, nghiêng người ra ngoài, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào thanh sô-cô-la, hỏi:

“Sô-cô-la là gì ạ?”

Trương Thiên trực tiếp bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng Khánh Khánh, trả lời cậu bé:

“Sô-cô-la là một loại kẹo, là đồ ngọt lấy hạt ca cao làm nguyên liệu chính, mà hạt ca cao được sản xuất ở châu Nam Mỹ nên ở chỗ chúng ta cũng không có nhiều.”

Ăn quá nhiều sô-cô-la sẽ tăng cân, nhưng lúc này mọi người đều rất gầy, rất ít người béo, hơn nữa Khánh Khánh còn đang lớn nên ăn nhiều hơn cũng không sao.

Sau khi Khánh Khánh ăn hết sô-cô-la, đôi mắt đột nhiên mở to, tròn trịa ngấn nước, dễ thương như chú mèo con lần đầu tiên được ăn súp thưởng mà cô nhìn thấy trên mạng, kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra một thế giới mới.

“Ngong quá!”

Trong miệng Khánh Khánh có sô-cô-la nên nói cũng không rõ.

Mẹ Khánh Khánh biết rất rõ giá của sô-cô-la, nhìn thấy con trai mình ăn hết một miếng đồ vật trị giá một tệ, bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ không thôi.

“Đồng chí Tiểu Thiên, thật ngại quá, Khánh Khánh chỉ là tham ăn, sô-cô-la mà Khánh Khánh ăn bao nhiêu tiền, để chị mua?”

Trương Khiên không thèm để ý xua xua tay:

“Không cần đâu, em thích Khánh Khánh, nghìn vàng cũng không mua được niềm vui của em, chị cũng đừng để tâm ạ.”

Chỉ là một miếng sô-cô-la thôi, cô mời được.

“Cái này, cái này…”

Mẹ Khánh Khánh có chút do dự, không biết có nên tin lời đối phương hay không.

Thím Lưu chưa từng thấy dáng vẻ căng thẳng của con dâu mình, bà ấy bèn đến gần nhỏ giọng hỏi:

“Cái thứ tên là sô-cô-la này rất đắt hả?”

Nhà không phải không có tiền, có đến nỗi trưng ra bộ dáng không phóng khoáng như vậy không?

Mẹ Khánh Khánh l.i.ế.m môi, giọng khô khốc nói:

“Chỉ một miếng nhỏ mà Khánh Khánh ăn, trên thị trường có thể bán giá một tệ! Còn phải có phiếu mới mua được!”

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...