Lúc này thím Lưu đứng ở một bên cũng kịp phản ứng lại, bà ấy nói với vẻ ngạc nhiên:
“Tiểu Thiên biết chị Miêu à?”
Trương Thiên vội vàng lên tiếng giải thích:
“Mấy ngày hôm trước trên đường cháu đi từ nhà lên huyện thành mới quen biết bà Miêu. Lúc ấy bà Miêu không may bị té ngã xuống mương, cháu đã đỡ bà ấy dậy, sau đó cùng nhau đi chung đường đến huyện thành.”
Việc này phải nói cho rõ ràng, tránh để thím Lưu cho rằng bản thân đang trêu đùa bà ấy, cũng tránh để phó giám đốc Hạ cho rằng mình cố ý tiếp cận.
Thím Lưu bừng tỉnh:
“Thì ra là như vậy.”
“Cô ấy chính là đồng chí nhỏ tốt bụng đó ạ?”
Hạ Kiến Thành nhỏ giọng hỏi mẹ mình, vẻ mặt cũng đã dịu đi rất nhiều.
Bà Miêu gật đầu:
“Chính là cô bé này, Tiểu Thiên là một đồng chí tốt, nếu không phải lúc ấy cô bé trùng hợp đi ngang qua cứu mẹ ra, e là mẹ sẽ còn phải nằm ở trong con mương kia mấy tiếng đồng hồ nữa.”
Ánh mắt bà ấy nhìn Trương Thiên càng thêm hiền hoà, không khác gì đang nhìn cháu gái ruột của mình.
Trương Thiên lập tức xua tay nói:
“Cháu cũng không làm gì quá nhiều đâu ạ, chờ cái chân bị chuột rút của bà bớt đau là bà có thể đứng dậy lại thôi ạ.”
Nói tới chuột rút, cô lại dặn dò phó giám đốc Hạ:
“Bà Miêu bị chuột rút là do thiếu canxi, nếu phó giám đốc làm việc ở trang trại bò sữa, việc lấy được sữa bò hẳn là rất dễ dàng, tốt nhất mỗi ngày nên cho bà Miêu uống một ly ạ.”
Nhưng lại chỉ nhận được một nụ cười khổ của phó giám đốc Hạ.
“Không không không!”
Bà Miêu lập tức từ chối:
“Bà không uống đâu, thứ đó tanh lắm, bà uống không quen chút nào!”
Tanh ấy hả?
Trương Thiên hiểu rõ, lúc này sữa bò đã bị môi trường bên ngoài ảnh hưởng, hơn nữa bản thân sữa bò cũng có mùi tanh nhất định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-82.html.]
Muốn uống được sữa bò không có mùi tanh, thì phải tiến hành một chút gia công nho nhỏ.
“Chúng ta có thể khử mùi tanh cho sữa bò, sau khi đun nóng sữa bò, thêm một chút mật ong vào, mùi tanh sẽ phai nhạt đi rất nhiều, hoặc khi nấu bỏ thêm lá trà nào, nó sẽ trở thành trà sữa, không thì bà cũng có thể thêm một chút nước trái cây vào.”
Vẻ mặt của bà Miêu có chút hoài nghi:
DTV
“Làm như vậy có được không?”
Phương pháp này không chỉ dùng mật ong, còn dùng cả lá trà, nếu như không dễ uống chẳng phải là lãng phí sao?
Trương Thiên nhún nhún vai, cười hì hì nói:
“Bà nấu thử là sẽ biết ngay thôi ạ.”
Cô cảm thấy không tồi, nhưng người khác e là phải nếm thử thì mới có thể tin tưởng được.
Phó giám đốc Hạ gật đầu:
“Buổi trưa khi tan làm con sẽ mang về một ly thử xem, nhưng mẹ nhất định phải uống đó.”
Chỉ cần có thể khiến sức khỏe của mẹ được cải thiện, thì mỗi ngày muốn bao nhiêu sữa bò đều có thể!
Bà Miêu không nói lời nào, trông vẻ vẫn là không muốn uống.
Nhìn bộ dạng thở phì phì như trẻ con của bà ấy, Trương Thiên không nhịn được cười.
Cô cầm theo sữa bột đậu mà mình mang đến, nói với bà Miêu:
“Cháu có mang theo một ít sữa bột đậu, nếu bà thật sự uống không quen sữa bò, không bằng uống thử loại này xem sao ạ.”
“Sữa bột đậu có rất nhiều công hiệu, có thể bổ sung chất sơ, bảo vệ gan, cường thân kiện thể, rất tốt đối với cơ thể, mỗi ngày uống một ly, chỉ cần hòa với nước nóng là được ạ.”
“Nếu uống được sữa bột đậu thì bà không uống sữa bò nữa có được không?”
Bà Miêu nhỏ giọng hỏi.
Trương Thiên lập tức lắc đầu:
“Sữa bột đậu có thể bổ sung một số chất dinh dưỡng nhất định, nhưng thành phần dinh dưỡng vẫn không bằng sữa bò, nếu có thể uống sữa bò thì vẫn nên uống sữa bò thì sẽ tốt hơn ạ, còn sữa bột đậu thì thường xuyên uống một ly là được.”
Bà Miêu có chút không cam lòng, nhưng vẫn đành gật đầu:
“Bà biết rồi.”
Thấy mẹ già cuối cùng cũng đồng ý, Hạ Kiến Thành quả thực kích động tới nỗi suýt chút nữa đã bật khóc.
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 82
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương