Chờ đợi đúng là một loại cực hình kéo dài.
Trong phòng sinh thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai người bên ngoài chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Sau một hồi im lặng, Trương Hồng Văn mới lên tiếng.
“Hôm nay cũng may là có em Ba, anh muốn nói lời cảm ơn với em.”
Giọng nói của anh ấy khàn khàn trầm thấp, nghe qua có chút mệt mỏi.
Trương Thiên lắc đầu, nói:
"Chúng ta đều là người một nhà mà, anh cảm ơn gì chứ."
Trong ký ức của nguyên chủ, kiếp trước gia đình loạn hết cả lên, sau này anh Hai mang theo chị dâu trở về, chỉ nói đứa con trong bụng không cẩn thận mà sẩy mất, bây giờ nghĩ lại, chắc là do biến cố lần này gây ra.
Cô vốn tưởng rằng lần này đến sẽ quan sát, nhắc nhở một chút, nhưng không ngờ lại trùng hợp biết được nguyên nhân sâu xa dẫn tới việc chị dâu sinh non, nếu hôm nay cô không đến, liệu mọi việc có xảy ra giống như kiếp trước không?
Nghĩ tới đây, Trương Thiên lập tức cảm thấy vô cùng may mắn.
Còn Trương Hồng Văn thì ngẩng đầu nhìn về phía phòng sinh, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát được, chắp hai tay trước ngực nhỏ giọng lẩm bẩm cầu nguyện.
“Chị dâu sẽ không sao đâu ạ.”
Trương Thiên vỗ vai anh ấy an ủi.
Lần này đưa đi bệnh viện sớm, hẳn là sẽ không giống như kiếp trước.
Trương Hồng Văn khịt mũi, ngoảnh đầu lại nhìn Trương Thiên với vẻ vui mừng, sau đó chậm rãi nói:
"Em đã trưởng thành rồi, thật là một chuyện đáng mừng."
Không chỉ giúp hai người giấu đồ, bảo vệ chị dâu mà còn biết cách an ủi anh trai, cuối cùng anh ấy cũng có thể yên tâm rồi.
Trương Thiên không trả lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Cô ấy sẽ thay thế nguyên chủ bảo vệ tốt người thân của mình trong kiếp này, chắc chắn!
Sau một ngày vật lộn, chị dâu Mao Bình đã hạ sinh thành công một bé trai nặng 3 cân.
"Bé con trông rất giống chị dâu của em, chỉ có cái mũi giống anh, cái miệng cũng giống anh."
Trương Hồng Văn ôm đứa trẻ, cười ngây ngô, khóe miệng sắp chạm tới mang tai rồi.
Ba vợ Mao Thừa Bình đợi một bên đã lâu bèn ho nhẹ hai tiếng, đáng tiếc lại không nhận được bất cứ sự phản hồi nào, chỉ có thể đứng ở một bên, bất đắc dĩ hờn dỗi.
Trương Thiên liếc nhìn cháu trai vài lần, sau đó chuyển sự chú ý sang chị dâu.
Cô kéo hộ sinh lại hỏi:
“Đồng chí, chị dâu của tôi sinh non, chuyện này có gây ảnh hưởng xấu gì đến cơ thể của chị ấy không ạ?”
Hộ sinh lập tức mỉm cười, giọng điệu ôn hòa đáp:
“Sẽ có ảnh hưởng nhất định đến sản phụ. Chỉ cần trong khoảng thời gian ở cữ nhớ phải chuyên tâm điều dưỡng, như vậy thì sau này sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Trương Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói:
"Cảm ơn đồng chí, đồng chí thực sự là người bảo hộ cho phụ nữ mang thai, may mà có đồng chí, thật sự cảm ơn đồng chí rất nhiều."
Phải biết rằng cháu trai của cô chân lại ra trước chứ không phải đầu, khi y tá bên trong thông báo tình hình, trái tim của Trương Hồng Văn lạnh buốt, ghé vào cửa đau xé ruột gan khóc lóc kêu phải giữ được mạng của mẹ đứa trẻ.
May mắn thay, sau đó tìm được hộ sinh có kinh nghiệm phong phú, bà ấy đã nhanh chóng nghĩ ra cách, nhờ đó chị dâu Mao Bình mới có thể sinh con thuận lợi.
"Đúng vậy, thật sự cảm ơn đồng chí!"
Trương Hồng Văn xúc động rơi nước mắt, đôi mắt ươn ướt.
Mẹ của Mao Bình, Giang Phi Lục cũng nắm chặt lấy tay của hộ sinh, nghẹn ngào cảm ơn.
Bà ấy với chồng chỉ có một đứa con này, con gái chính là mạng sống của bà ấy.
"Hai quả trứng gà đỏ này bà nhất định phải nhận lấy, coi như là lấy may."
Giang Phi Lục lấy ra hai quả trứng gà đã nhuộm màu nhét vào tay hộ sinh, sáng sớm hôm nay bà ấy đã chuẩn bị sẵn.
Đây không phải là lần đầu tiên hộ sinh gặp phải trường hợp như vậy, bà ấy bất đắc dĩ cười nhạt nói:
"Vậy thì tôi sẽ nhận vậy, mọi người có thể vào thăm sản phụ rồi, đúng là một cô gái may mắn."