Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 41: DÂN TRONG LÀNG ĐỀU ĐIÊN HẾT RỒI!



Vì quá đột ngột, Mục Tử Ca mở to mắt, mãi mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của anh ta.

Ôi trời! Hôn thì hôn, nhưng cuốn lưỡi thì quá đáng rồi!

Mãi vài phút sau, Lãnh Thần Dực mới buông cô ra: "Nhớ kỹ, giữa anh với em không cần nói cảm ơn."

Nói xong, anh đứng dậy, đi vào phòng.

Mục Tử Ca vội lau miệng, may mà ngồi ở góc này nên không ai phía trước nhìn thấy. Trên xe mà cũng như vậy được!

Nghĩ đến tối nay có khả năng phải ngủ cùng anh ta, cô không khỏi cảm thấy hồi hộp. Đây đang ở bên ngoài, chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Nhưng rồi cô lại nhớ đến những cuốn tiểu thuyết mình đã đọc, trong đó có nhiều cảnh "trả bài" ngay trên xe RV.

Lúc đọc thì thấy thích thú, nhưng giờ nghĩ tới việc mình rơi vào hoàn cảnh đó, cô lại thấy không thoải mái chút nào.

Mục Tử Ca thở dài, nhét thêm một quả dâu tây vào miệng. Chỉ có đồ ăn mới xoa dịu được tâm hồn lo lắng trong cô.

Đúng lúc này, chiếc RV đột ngột phanh lại, xe phía trước cũng dừng. A Ngôn thò đầu ra hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lão Phàm lớn tiếng đáp: "Cách đây mười mấy mét có một bầy zombie, chắc khoảng trăm con, với mấy chiếc xe hỏng nữa."

Lão Phàm vẫn ngồi yên trong xe, không ra ngoài, chờ lão đại quyết định.

Lãnh Thần Dực từ trong phòng bước ra, anh mở cửa sổ trời, nhảy lên nóc xe để quan sát tình hình phía trước.

Sau đó, anh nhanh chóng ra quyết định: "Lão Phàm, quay xe, xuống khỏi đường cao tốc, đi đường khác."

Lão Phàm nghiêm túc đáp: "Rõ, lão đại."

Phía trước có nhiều xe hỏng, lại thêm một bầy zombie, g.i.ế.c chúng thì dễ, nhưng có thể sẽ dẫn dụ nhiều thu biến dị đến, rất phiền toái.

Mục Tử Ca ban nãy còn hơi căng thẳng, nghĩ là có chuyện lớn. Nghĩ lại thì thấy, thật râ mình cũng không cần quá lo lắng.



Đội này ở giai đoạn đầu mạt thế gần như không có đối thủ, trừ khi gặp phải những biến cố ngoài tầm kiểm soát.

Ba chiếc xe, 6 nam 2 nữ, trang bị đầy đủ.

Ba chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, men theo con đường nhỏ hẹp giữa rừng và các thửa ruộng, tiếp tục di chuyển.

Con đường chỉ đủ rộng cho hai xe đi song song, không phải là đường một chiều.

Mục Tử Ca tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn những cánh đồng lúa đã khô vàng. Vừa nãy cô còn thấy một con ch.ó biến dị đuổi theo, mắt đỏ ngầu, còn biết nhe răng gầm gừ.

Nhưng tốc độ xe quá nhanh, không lâu sau con ch.ó đã bị bỏ lại phía sau.

Ban ngày gió thu mát lạnh, còn khi đêm đến lại là gió đông buốt giá. Thời tiết thất thường, không cảm thấy nắng nóng gì.

Mới hơn năm giờ chiều mà trời đã tối sầm lại.

Lãnh Thần Dực vẫn đang tập trung hấp thụ tinh hạch, chỉ mình Mục Tử Ca thư thái ngắm cảnh bên ngoài.

Cuộc sống trong tận thế xem ra cũng không tệ lắm, cô nghĩ bụng.

Vừa mới nghĩ vậy.

Từ phía trước, một chiếc xe Jeep lao tới. Một người đàn ông ngồi trên xe, trông có vẻ hoảng loạn, hét lên: “Mau quay đầu lại, dân trong làng đều điên hết rồi!”

Cả đoàn dừng xe, người đàn ông tốt bụng lên tiếng cảnh báo.

Lão Phàm đang lái xe phía trước, thấy vậy liền dừng lại, nhìn chiếc Jeep với kính chắn gió vỡ nát, tò mò hỏi: “Trong đó có chuyện gì vậy?”

Trên xe Jeep chỉ có hai người đàn ông. Người ngồi ghế phụ mặt mũi đầy tuyệt vọng, như không còn chút sức sống nào. Kỳ lạ là trên người họ còn có vài chiếc lông vũ.

Người lái xe cố gắng bình tĩnh lại, kể: “Phía trước có một làng du lịch nông thôn, có mấy người dân trong làng chặn đường, chuyên cướp của những người sống sót đi ngang qua đây.”

“Không đưa đồ, chẳng lẽ họ dám cướp thật à?” A Ngôn cảm thấy chuyện này khá vô lý.



Anh ngồi cách đó không xa nên nghe rõ toàn bộ câu chuyện.

Người đàn ông lái Jeep quay sang nhìn đoàn xe của họ, những chiếc xe này đều đã được cải tạo, trông rất mạnh mẽ, không phải là người dễ bắt nạt.

Không biết liệu họ có bị cướp sạch như những người khác không nhỉ?

.

Đột nhiên, người đàn ông ngồi ghế phụ trở nên cứng rắn: “Không, tôi phải quay lại, cứu Tiểu Lệ của tôi! Mau quay xe lại!”

Chỉ vì số lượng vật tư không đủ, đến bạn gái của anh ta cũng bị cướp đi. Bọn chúng còn bắt họ phải tìm thêm vật tư để chuộc cô gái về.

Ban đầu, họ định tới thị trấn gần đó tìm vật tư. Nhưng nghĩ kỹ lại, những lão dân làng thô bạo kia sao có thể tha cho Tiểu Lệ được chứ.

Mục Tử Ca nghe qua câu chuyện cũng hiểu đại khái tình hình. Điều cô tò mò là, liệu những kẻ chặn đường kia có mạnh như vậy không?

Người lái xe cười gằn: “Lão Thiết à, bây giờ quay lại cũng không cứu được Tiểu Lệ đâu, chỉ phí mạng mình thôi. Đừng nghĩ tôi ích kỷ, nhưng tôi không ngu mà theo anh vào chỗ chết.”

Ý anh ta rõ ràng là khuyên người kia đi một mình. Thời buổi này, tình nghĩa đã chẳng còn quan trọng, họ chỉ là bạn đồng hành trên đường tự lái xe đi du lịch, quen biết trong lúc lang thang thôi mà.

Lúc trước, đoàn của họ có hai xe với sáu người. Sau nhiều sự cố, giờ chỉ còn lại hai người, thêm một người nữa không thấy đâu.

Người đàn ông tên Lão Thiết không nói gì, lặng lẽ xuống xe: “Được, đường ai nấy đi.”

Họ cũng chẳng phải người quen thân thiết gì, kết thúc như vậy cũng là lẽ thường tình. Anh cũng không thể bắt đối phương đi vào nguy hiểm cứu bạn gái với mình được.

Chiếc Jeep tiếp tục phóng đi, vô cùng dứt khoát.

Lão Phàm thấy vậy thì gọi lớn: “A Ngôn, lão đại nói sao?”

“Tiếp tục đi.” A Ngôn nhận được tín hiệu từ Lãnh Thần Dực, hét to đáp lại.

Dù sao thì họ cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Chỗ này không phải là hố sâu hay cạm bẫy gì quá nguy hiểm.

Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...