Dị năng được kích hoạt, “thiên lý nhãn” – nhìn xa ngàn dặm.
Trong nháy mắt đã tìm thấy mục tiêu, chính là hai gia đình ba người mà hắn ta nhìn thấy lúc nãy.
Lúc này, hai người mẹ đang ôm đứa con vừa tìm lại được mà òa khóc nức nở, hai người cha độc ác ngồi cạnh nhau, nóng lòng cởi giày của đối phương ra.
“Nào, anh ăn chân tôi đi, tôi cũng ăn chân anh.”
“Nhanh lên, tôi đói đến mức không đợi được nữa rồi.”
Hai người nâng bàn chân hôi hám chưa được rửa từ khi tận thế ập đến của đối phương lên, nhét vào miệng một cách thèm thuồng, sau đó cắn mạnh một cái – “Ọe!”
Đây là một cảnh tượng “có mùi”, Đinh Vạn Lý vội vàng lấy tay che miệng nôn khan vài tiếng, sau đó loạng choạng đi vào trong phòng với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Phản ứng này của hắn ta đã nói lên tất cả, ba người Khấu Phàm, Trần Lưu và Vệ Trúc Tử đều nhìn Văn Vũ với ánh mắt sùng bái.
Khấu Phàm là người tinh ranh, lập tức chủ động bày tỏ: “Cảm ơn đại lão đã không giết, sau này chúng tôi sẽ đi theo cô!”
Hai tên đàn em gật đầu lia lịa.
Văn Vũ cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, học theo dáng vẻ lạnh lùng của Ứng Chuẩn, ra vẻ nghiêm túc “ừm” một tiếng, sau đó hỏi Đinh Vạn Lý: “Anh suy nghĩ kỹ chưa? Căn cứ chúng tôi cho phép đi hay ở tùy ý, chỉ giữ chỗ cho những người thật sự cần mà thôi.”
Ứng Chuẩn liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Ôn Tư Duệ che miệng cười khẽ.
Đinh Vạn Lý cảm nhận được sự chán ghét trong lời nói của cô, trong lòng run lên.
Hắn ta cũng không ngốc, cô gái nhỏ trước mặt rõ ràng là thật sự có thể điều khiển người khác, hơn nữa còn là điều khiển từ xa, nếu đắc tội với cô ta, cô ta chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến hắn tự chọc mù mắt mình.
Trong thời kỳ tận thế hỗn loạn này, có thể gặp được dị năng giả đỉnh cấp như vậy, lúc này không ôm đùi thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Nhưng Đinh Vạn Lý lại không muốn quỳ gối quá nhanh, mất hết khí phách.
Phải biết rằng, vết sẹo ở khóe mắt trái của hắn ta chính là do hồi bé tè dầm không chịu nhận, cứ khăng khăng nói là bố hắn ta tè rồi bị bố cho một cái tát ngã đập đầu vào đất mà thành.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn ta cố chấp hừ lạnh một tiếng: “Cô cũng có chút bản lĩnh thật, vậy được, tôi gọi cô một tiếng ba, cô có dám nhận không?”
Văn Vũ ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu: “Có gì mà không dám? Chỉ là một tiếng ba thôi mà, anh gọi mười tiếng tôi cũng đáp lại.”
Nói chuyện học hành với tôi, trăm phần trăm là tôi quỳ, nhưng nói chuyện cợt nhả với tôi, hừ hừ, mười năm lão làng đọc tiểu thuyết của tôi sẽ dẫn anh bước vào thế giới văn học bá đạo!
Đinh Vạn Lý: “Ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba!”
Văn Vũ: “Ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi!”
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Đinh Vạn Lý trịnh trọng chắp tay cúi đầu: “Khí phách thật, tôi xin bái phục!”
Văn Vũ xua tay: “Khách sáo rồi, đâu có đâu có.”
Mọi người: “…”
Bốn dị năng giả đã tự nguyện ở lại, Ứng Chuẩn bèn phân công nhiệm vụ cho bọn họ.
“Đinh Vạn Lý thị lực tốt, chịu trách nhiệm canh gác trên bục cao ở cổng, chú ý, không chỉ phải đề phòng dị thú tập kích, mà còn phải thường xuyên quan sát xem có người dân nào gặp nạn ở gần đó hay không, một khi phát hiện lập tức thông báo cho đội cứu hộ.”
Đinh Vạn Lý hào phóng làm động tác tự chọc mù mắt: “Cứ yên tâm giao cho đôi mắt này của tôi.”
“Khấu Phàm, Vệ Trúc Tử và Trần Lưu giỏi chiến đấu, sau này sẽ thay phiên nhau đi làm nhiệm vụ cùng đội cứu hộ, mỗi lần ít nhất phải để lại một người bảo vệ căn cứ, người ở lại thì dọn dẹp vệ sinh, san bằng đất cát.”
Ba người nghe xong, không chỉ được quét đất, mà còn có thể đi làm nhiệm vụ cùng đội cứu hộ, có cảm giác được tiếp nhận, được thuộc về, cũng rất hài lòng.
Thấy không khí đang tốt đẹp, Tư lệnh Ôn tranh thủ tuyên bố: “Vì mọi người đều công nhận năng lực của Văn Vũ, vậy thì cháu ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ Đại đội trưởng đội dị năng của căn cứ chúng ta, phụ trách quản lý tất cả dị năng giả.”
“Nhân tiện giới thiệu một chút, Ứng Chuẩn là Đại đội trưởng đội cứu hộ, đội phó họ Du, đang đi làm nhiệm vụ đường dài nên chưa về.”
“Tư Duệ là nghiên cứu viên của bộ phận nghiên cứu, bình thường chủ yếu phụ trách nghiên cứu động thực vật biến dị, thỉnh thoảng cũng giúp căn cứ chúng ta và các căn cứ khác liên lạc.”
Ôn Tư Duệ mím môi tự giễu: “Mỗi lần liên lạc đều là mượn người hoặc mượn lương thực, bây giờ những người quen cũ nhìn thấy tôi đều đau đầu, lần này đi lấy vật tư, chắc là đã bị bọn họ đồng loạt đơn phương cắt đứt quan hệ rồi.”
Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
Chương 18
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương