Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 49:



Diệp Trác có chút ngoài ý muốn nhìn bố mình, cô ta chưa bao giờ thấy bố mình như vậy, trong trí nhớ cô ta bố luôn luôn là một người ôn hòa từ ái, cô ta không ngờ ông ta cũng sẽ đánh người.

Tuy rằng Hoắc Hồng Anh không thích Diệp Nhiễm, thậm chí là chán ghét Diệp Nhiễm, nhưng mà bà ta cho rằng chính mình sang quý, nên sẽ không đi đánh người, mẹ kế như quá tục khí, quá ác độc.

Bà ta cũng chỉ không đi chăm sóc cho Diệp Nhiễm mà thôi, cho dù cô có sinh bệnh, cũng không tới lượt bà ta chăm sóc, cho nên bà ta sẽ không thẹn với lương tâm. Cho dù Diệp Kiến Quốc không đi chăm sóc, đó cũng là vấn đề của Diệp Kiến Quốc, không có liên quan tới bà ta. Huống hồ trong tình huống này, bà ta cũng cảm thấy uất ức, dựa vào cái gì Diệp Trác không thể có được tình thương của bố một cách trọn vẹn? Dựa vào cái gì lúc Diệp Trác bị bệnh, Diệp Kiến Quốc còn nhớ thương một đứa con gái khác.

Bây giờ nhìn Diệp Kiến Quốc đánh Diệp Nhiễm, bà ta cũng chỉ lạnh lùng đứng xem, một câu cũng không nói.

Dù sao cũng không phải người làm mẹ kế là bà ta đánh con chồng, mà là Diệp Kiến Quốc tự đánh con gái ông ta.

Còn Diệp Kiến Quốc thì nhìn tay mình, sau khi đánh ra cái tát kia, ông ta lập tức ngây người.

Ông ta nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, vừa rồi ông ta làm cái gì vậy, duỗi tay đánh Diệp Nhiễm sao?

Vì sao vậy? Bởi vì Diệp Nhiễm dùng ánh mắt cực kỳ giống người phụ nữ lớn bụng đứng ở bậc thang nhìn ông ta mười bảy năm trước sao?

Hoắc Hồng Anh thấy vậy, khuyên Diệp Kiến Quốc: “Cho dù con bé học không giỏi, ông cũng không thể đánh nó, truyền ra ngoài người ta còn tưởng là do người mẹ kế là tôi ở giữa châm ngòi nữa đấy! Tốt xấu gì ông cũng vì tôi mà ngẫm lại được không."

Nói xong lại khuyên Diệp Trác: “Con đưa chị lên lầu đi."

Diệp Trác gật đầu, dẫn Diệp Nhiễm đi lên lầu, vừa lúc cô ta có chuyện muốn nói với Diệp Nhiễm.

Tuy rằng hai người là chị em, tuổi cũng chỉ kém nhau có mấy tháng, nhưng thật sự hai người không thân lắm.

Lúc trước Diệp Trác sẽ cười với Diệp Nhiễm còn kêu cô là chị, làm ra vẻ mặt thân mật, nhưng mà bây giờ, cô ta nhìn Diệp Nhiễm, cứ thấy trong lòng rất khó chịu .

Cô ta đương nhiên biết, Khâu Khai Sở năm lần bảy lượt đi tìm Diệp Nhiễm.

Cô ta không biết tình hình cụ thể như thế nào, rất muốn biết rốt cuộc quan hệ của Khâu Khai Sở cùng Diệp Nhiễm là gì.

Khâu Khai Sở có nói gì với Diệp Nhiễm không? Có phải Diệp Nhiễm cũng cảm thấy Khâu Khai Sở rất tốt hay không?

Rốt cuộc gia cảnh hay địa vị của Khâu Khai Sở đều rất tốt, người như Diệp Nhiễm, chắc hẳn là sẽ là ước gì Khâu Khai Sở thích mình đi?

Diệp Trác nhìn người mới bị đánh là Diệp Nhiễm, trong ánh mắt toàn là đánh giá.

Diệp Nhiễm bị đánh một cái tát, nhưng cũng không cảm thấy uất ức hay khổ sở gì.

Một tát này, về cơ bản đã đem tình cha con còn sót lại một chút của hai người đánh cho không còn gì cả.

Cái này khiến cho cô cảm thấy không còn có bất cứ điều gì phải cố kỵ nữa cả.

Chờ sau khi cô thi đậu đại học, người bố này, cái gia đình này, sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa.

Lúc này cô nghe thấy Diệp Trác thật thật giả giả mơ hồ hỏi chuyện, cô nhàn nhạt mà nhìn cô ta một cái: “Em muốn biết quan hệ của tôi và Khâu Khai Sở sao?”

Diệp Trác ở nơi đó hàm súc nửa ngày, không nghĩ tới Diệp Nhiễm sẽ nói rõ ra như vậy.

Cô ta có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên nhưng vẫn nói: “Ừ, tôi muốn biết.”

Diệp Nhiễm nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Nếu tôi không nhằm, lúc em thi bị trượt hạng xuống, là bởi vì trong nhật ký của em viết tất cả đều là Khâu Khai Sở phải không.”

Mặt Diệp Trác lập tức đỏ lên.

Đây là sự sỉ nhục của cô ta.

Sau khi xảy ra chuyện này, Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đã nổi trận lôi đình, sau đó thì bắt đầu tâm sự với cô ta, các loại tâm sự này giống như là một nhà giam, thế nên mới khiến cô ta bị sốt, thân thể suy yếu dẫn đến thiếu máu, phải đưa vào bệnh viện.

Bây giờ cô ta khỏi bệnh rồi, thái độ của bố mẹ cũng dần nguôi ngoai.

Cô ta có nghe bố mẹ nói nhỏ với nhau, ý trong lời nói hẳn là chỉ cần việc học tập của cô ta không bị ảnh hưởng thì cho dù cô ta có tiếp xúc với Khâu Khai Sở cũng không sao cả. Nói bây giờ cô đang học lớp mười hai, là thời điểm mấu chốt, nếu bọn họ quản quá sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, càng ảnh hưởng đến việc học hơn.

Thậm chí bố cô ta còn hẹn với Khâu viện trưởng nghỉ đông cùng đi Tam Á du lịch.

Diệp Trác đương nhiên biết Khâu Khai Sở cũng sẽ đi Tam Á.

Cơ hội ở ngay trước mắt, phải xem bản thân cô ta có nắm bắt được hay không. Nhưng đối với Diệp Trác mà nói, cái mà cô quan tâm nhất chính là thái độ của Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm có nhớ Khâu Khai Sở hay không, chị ta và Khâu Khai Sở đã tiến triển đến mức nào rồi?

Bị Diệp Nhiễm trực tiếp nói toạc ra như vậy, sau khi xấu hổ một lát, cuối cùng Diệp Trác khẽ cắn môi, nói: “Chuyện của tôi, bố mẹ sẽ sắp xếp, chị không cần xen vào. Chị…chị có thể nói với tôi, chị sẽ không dây dưa với anh ấy nữa được không?”

Dây dưa?

Diệp Nhiễm đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.

Cô nhìn Diệp Trác, phát hiện Diệp Trác quả nhiên rất giống Hoắc Hồng Anh, đều cho rằng mình là người tốt nhất từ trong xương cốt, người khác đều mơ ước muốn cướp đồ của họ.

Cô trào phúng cười một cái: “Em yên tâm đi, tôi không có cha mẹ sắp xếp cho, nhưng mà tôi cũng sẽ không mơ ước đồ của người khác. Cô có thể bắt được tới tay thì đó là đồ của cô, tôi không thích đoạt đồ ở trong tay người khác, tôi chỉ hứng thú với đồ mà mình có thể nắm chắc trong tay."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...