Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng
Chương 6:
Diệp Nhiễm lên lầu, không phải là không muốn nhìn một nhà ba người kia thân thiết, mà là muốn xem hết mấy quyển sách giáo khoa thật nhanh, ba ngày sau là kỳ thi cuối kỳ, cô cần phải thi được thành tích tốt.Thi được thành tích tốt, đậu đại học hàng đầu, đây là bước đầu tiên trên con đường thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm.Hệ thống nhìn Diệp Nhiễm đọc sách nhanh như chớp, buồn bực nói: "Cô lướt nhanh như vậy, có thể nhớ kỹ hả?”Diệp Nhiễm không ngẩng đầu nói: “Có thể. Tôi vừa gặp sẽ nhớ, nhớ sẽ không quên.”Nói xong, lại lật qua trang tiếp theo.Hệ thống: “Đây là toán học phổ thông, chẳng những phải nhớ kỹ, còn phải hiểu nó, phân tích lý giải nó, cần phải có khả năng logic.”Diệp Nhiễm dùng ý thức nhàn nhạt liếc nó một cái: "Cậu nghi ngờ tôi?”Cái liếc mắt này, trong trẻo nhưng sâu thẳm, tựa như ngày mùa thu thấm sương lạnh.Số liệu của hệ thống dao động, run rẩy nói: “Không không không tôi không có nghi ngờ cô!”Nó sao lại nghi ngờ vị ký chủ này chứ, chẳng lẽ nó quên mất bản thân bị cô tìm tới cửa như nào rồi sao, lai lịch của vị ký chủ này của nó nhất định không đơn giản!Diệp Nhiễm đang đọc sách giáo khoa, chợt vang lên tiếng gõ cửa, mở cửa ra, là Diệp Kiến Quốc.Diệp Kiến Quốc lấy ra một phong thư đưa cho Diệp Nhiễm: “Đây là một trăm đồng, cho mày.”Diệp Nhiễm nghi hoặc nhìn Diệp Kiến Quốc, cơm sáng cơm tối cô đều ăn ở nhà, cơm trưa cộng với các loại đồ dùng học tập khác một tháng khoảng 20 đồng, một trăm đồng này một số tiền khổng lồ đối với cô, tiền sinh hoạt 5 tháng.Diệp Kiến Quốc: “Nghỉ hè tao muốn dẫn mẹ mày và Trác Trác đi Thượng Hải, đến lúc đó dì Ninh cũng sẽ về nhà thăm người thân, một mình mày ở nhà mua chút gì đó ngon ngon mà ăn.”Diệp Nhiễm minh bạch, cô nhận 100 đồng kia của Diệp Kiến Quốc, cười nói: “Cảm ơn bố.”Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cô cười, sửng sốt, vốn dĩ còn cho rằng cô sẽ không vui, loại phản ứng này nằm ngoài suy nghĩ của ông ta.Vốn tính là cho tiền xong sẽ về phòng, thấy cô như vậy, ông liền hỏi nhiều thêm một câu: "Sắp tới phải thi cuối kỳ, con chuẩn bị đến đâu rồi?”Diệp Nhiễm: “Cũng không tốt lắm, bây giờ lâm thời mới tính ôm chân Phật ôn tập cho tốt, tranh thủ có thể thi khả quan một chút.”Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Diệp Kiến Quốc kiến nghị nói: “Trác Trác học vẫn luôn rất giỏi, nếu Trác Trác không bận, có vấn đề gì con cũng có thể hỏi Trác Trác một chút. Nó vẫn luôn rất thích người chị gái là con.”Diệp Nhiễm: "Biết rồi, thưa bố.”Tiễn Diệp Kiến Quốc đi, Diệp Nhiễm cũng không có lập tức vùi đầu vào ôn tập ngay, cô rơi vào trầm tư.Hệ thống: “Ký chủ, người bố này của cậu đối với cậu chẳng ra gì, cậu buồn ư?”Diệp Nhiễm: “Không có.”Những việc này đều có trong thông tin ở não của cô, cô biết chuyện sẽ phát triển như thế nào, không có buồn bã gì cả, chỉ là tự thể nghiệm một chút chuyện đã xảy ra mà thôi.Hệ thống: “Vậy sao cậu không học?”Diệp Nhiễm: "Tôi suy nghĩ, cái gì gọi là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm?”Hệ thống: “Chính là thay đổi á!”Diệp Nhiễm: "Tôi phản kích những người ức hiếp tôi, tiến độ hoàn thành được 10%, vậy còn tiếp theo thì sao, yêu cầu là phải đến mức nào mới có thể đạt trăm phần trăm? Rốt cuộc thứ tôi muốn là gì? Là có được vô số tiền tài, hay là có được địa vị vô cùng cao để đặt những người cô ấy đã cầu xin trong kiếp trước ở dưới chân mà dẫm đạp? Hay là nói, mục tiêu của cô ấy là Diệp Trác siêu ưu tú kia? Hoặc là làm cha của cô ấy phải hối hận vì hành vi bỏ rơi cô ấy ngày hôm nay?”Hệ thống: “…… Ký chủ cô nghĩ cũng nhiều thật, chúng ta đi một bước tính một bước, từ từ thôi, trước tiên chọc cho những người khi dễ cô tức chết, không được thì chúng ta đánh bọn chúng! Một lần không được, thì chúng ta có thể đánh hai lần!”Diệp Nhiễm ngay lập tức lười phản ứng hệ thống, cô vẫn nên tiếp tục vùi đầu đọc sách thì hơn.**********************Diệp Nhiễm tới trường, vào lúc dựng xe vào chỗ đổ xe, chợt một tiếng nói vang lên: "Này, là cậu làm trầy xe mới của tôi phải không?”Giọng nói này lười biếng buông thả, còn ẩn ẩn mang theo chút gợi cảm.Bất quá vẫn có thể nghe ra, đây là giọng của một thiếu niên.Diệp Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói.Sáng sớm, ánh nắng ban mai từ bên ngoài tường của trường học chiếu vào, rọi lên sân trường rực rỡ ánh nắng, khiến tinh thần phấn chấn, cô không khỏi nheo mắt khi đối diện với ánh mặt trời.Cô thấy được người thiếu niên đó, anh đang dựa nghiêng lên yên sau xe đạp, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó không biết ở nơi nào ra, biếng nhác nhìn cô, bên môi còn mang theo một nụ cười chế nhạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương