Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 14



Hứa Dung Hoa nhận được nhiều ban thưởng ngoài mong đợi: Thái hậu thưởng, Hoàng Thượng thưởng, Hoàng hậu, Liễu Hiền phi, Tần Quý phi đều vui vẻ chúc mừng. 

Nàng ngơ ngác, vào cung lâu thế, chưa từng mơ có ngày này. Nàng vốn không được sủng ái, trong mắt Hoàng Thượng chỉ là một cái tên, một tháng chưa chắc được triệu thị tẩm lần nào.

 Có thai là ngoài ý muốn, giữ thai cần hết sức cẩn thận. Lần này suýt chết mới sinh được công chúa, tưởng chẳng được coi trọng, ai ngờ mọi chuyện khác hẳn.

Đây là vật cực tất phản sao?

Khi Thái hậu, Hoàng Thượng rời đi, Hứa Dung Hoa nhìn tiểu công chúa được bế cho Thái hậu và Hoàng Thượng xem, lặng lẽ rơi lệ. 

Nàng muốn khóc to, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh, đành kìm lại. 

Cung nữ thân cận Hỷ Lạc cũng lau nước mắt. Hôm nay quá nguy hiểm, Hứa Dung Hoa suýt nữa đã mất mạng. Nhớ cảnh xuất huyết, Hỷ Lạc vẫn run rẩy. Hứa Dung Hoa đi một vòng Quỷ Môn Quan, tiểu công chúa sinh ra mà mất mẹ, ngày sau sẽ khổ thế nào?

Hứa Dung Hoa lau lệ, nhìn Hỷ Lạc, giọng nghiêm nghị mà kiên quyết: "Khóc gì chứ? Ta hôm nay không chết, sau này cũng không chết. Ta sẽ bảo vệ công chúa bình an lớn lên." 

Thân thể tổn thương, trước tiên phải dưỡng tốt, còn lại tính sau. Có công chúa bên cạnh, ngày sau ít nhiều sẽ khá hơn. 

Đường còn dài, trong cung mờ mịt chẳng thấy tương lai, nếu không đánh cược, sao biết số phận mình?

Bên kia, từ Chung Tường Cung ra, Hoàng Thượng bế Tiêu Yến Ninh về Càn An Cung. Ngài vốn không muốn bế, nhưng hắn cứ nắm áo ngài không buông. 

Ngài hoàn toàn có thể đưa hắn về Vĩnh Chỉ Cung trước, nhưng thấy Tần Quý phi nhìn mình đầy trông mong, ngài nổi hứng trêu đùa, lơ đãng nói: "Tiểu Thất ngủ say, lại không chịu buông tay, trẫm mang nó về Càn An Cung đây."

Tần Quý phi: "Hơ?!"

Mọi người: "..." 

Hoàng Thượng coi trọng Thất hoàng tử thế sao? Thất hoàng tử nhỏ vậy đã được ngủ Càn An Cung? Thái tử lớn thế còn chưa từng được ngủ!

Quy củ vì Thất hoàng tử liên tục bị phá, đối với các hoàng tử khác chẳng phải chuyện tốt.

Hoàng Thượng vừa nói, ngay Hoàng hậu điềm tĩnh cũng khẽ đổi sắc. 

Càn An Cung, ngày thường các hoàng tử nhìn lâu chút đã bị cho là có tâm tư vượt phận, đáng bị quở trách. Càn An Cung là nơi hoàng tử được ngủ sao? Vậy mà Hoàng Thượng giờ lại tùy tiện mở miệng, nói muốn mang Thất hoàng tử đi.

Tần Quý phi lo lắng đến nói lắp: "Hoàng Thượng, cái này, cái này... không hợp đâu ạ."

Hoàng Thượng liếc nàng, cười hỏi: "Sao lại không hợp?"

Đương nhiên là không hợp! Tần Quý phi sốt ruột muốn bốc hỏa. 

Nàng có chút tùy hứng, thấy Hoàng Thượng đối với Tiêu Yến Ninh khác các hoàng tử, nàng cũng đắc ý, vui vẻ lắm. Nhưng nàng không ngốc, biết một số quy củ không nên phá. 

Từ xưa, có hoàng tử nào ngủ trên long sàng đâu? Hoàng Thượng giờ thì dễ nói, nhưng lỡ sau hối hận, chẳng phải sẽ lấy Tiểu Thất ra trút giận sao?

Tiêu Yến Ninh nhỏ thế đã phải mang tiếng vượt phận sao? Nghĩ đến đám Ngự sử sẽ lấy chuyện này tham tấu một đứa trẻ mới hơn một tuổi, nàng càng lo.

Người ta lo quá dễ hồ đồ, hồ đồ thì nói chẳng thông qua não, dễ nói sai. Như Tần Quý phi bây giờ vậy, nàng buột miệng hét: "Hoàng Thượng, lần trước Thất hoàng tử đến chỗ Thái hậu đã đốt Phật đường, thiếp sợ nó ở Càn An Cung cũng... cũng... cũng không an phận."

Nói chưa xong, nàng muốn cắn lưỡi. Nàng nói bậy gì thế? Suýt nói thành đốt Càn An Cung! Từ xưa, đốt Càn An Cung chỉ có vua mất nước không chịu đầu hàng. May mà nàng sửa miệng kịp, nhưng lời lẽ nghe vào tai vẫn không hay chút nào. 

Nàng tái mặt, quỳ xuống xin tội: "Thiếp muốn nói Thất hoàng tử nghịch quá, nếu tỉnh mà không thấy người quen sẽ quậy phá, e rằng sẽ làm Hoàng Thượng phiền lòng. Chi bằng để thiếp mang nó về Vĩnh Chỉ Cung nghỉ ngơi."

Hoàng hậu: "..." Tần Quý phi luôn khiến nàng cảm thấy vừa là mối đe dọa lớn, vừa chẳng có chút đe dọa nào.

Thái hậu: "..." Nói Càn An Cung thì nói đi, còn lôi Phật đường của bà làm gì? Muốn cả thiên hạ biết Phật đường bà bị đốt sao? Thái hậu hít sâu, kìm giận: "Hoàng Thượng, trời lạnh, ta bị gió thổi đau đầu, về cung trước."

Hoàng Thượng và mọi người cung tiễn Thái hậu, nhưng nhìn bà trừng Tần Quý phi khi rời đi, chẳng giống bị gió thổi đau đầu, mà như bị chọc tức thì đúng hơn.

Hoàng Thượng vốn chỉ muốn trêu, nghe Tần Quý phi nói vậy, cũng không vui. Thái hậu là Thái hậu, ngài là ngài, sao giống nhau được? 

Tần Quý phi nói chuyện không biết suy nghĩ, quá bỗ bã, ngài muốn dạy nàng một bài học. Thế nên, ngài bế Tiêu Yến Ninh với tư thế càng chắc chắn, giọng lạnh lẽo: "Trẫm là phụ hoàng nó, trẫm muốn xem có trẫm ở, nó dám đốt Càn An Cung không." 

Nói xong, ngài bế hắn một mạch rời đi.

Tần Quý phi: "..." Được Lạc Mi đỡ dậy, nàng chỉ nghĩ, phải về cung thắp hương, cầu các thần tiên phù hộ Thất hoàng tử đừng chọc giận Hoàng Thượng.

---

Tiêu Yến Ninh ngủ rất say. Dù được đặt lên long sàng, hắn vẫn không tỉnh. Hoàng Thượng nhìn đứa trẻ ngủ ngon lành, đứng đó, không biết đang nghĩ gì.

Càn An Cung lần đầu đón hoàng tử, lại là một hoàng tử nhỏ xíu chẳng biết gì, cung nhân không biết hầu hạ ra sao, hơi luống cuống.

Ra khỏi nội điện, Hoàng Thượng hỏi Lưu Hải: "Ngươi nói xem, Tiểu Thất tỉnh ở chỗ lạ sẽ sợ không?"

Lưu Hải cười: "Bệ hạ là quân phụ, Thất hoàng tử tỉnh dậy cảm nhận được hơi thở bệ hạ, chắc không sợ."

Hoàng Thượng "ồ" một tiếng, lơ đãng: "Trẫm có nên mang nó về không?" Long sàng là nơi đặc biệt, dù vô ý, cũng dễ khiến kẻ khác hiểu lầm.

Lưu Hải thầm chửi thề. Rốt cuộc ngài muốn Thất hoàng tử ngủ hay không? Muốn hoàng tử sợ hay không sợ? Nếu hoàng tử sợ mà đốt Càn An cung, ngài sẽ trị tội? Còn nếu không đốt, ngài sẽ để bụng, cho rằng hắn có ý với long sàng?

Lưu Hải biết con người hay mâu thuẫn, Hoàng Thượng cũng thế, nhưng mâu thuẫn đến mức này thì không cần thiết. Thất hoàng tử hơn mới một tuổi, đã biết gì đâu, cũng đâu phải là người tự ý đòi nằm lên long sàng.

Lời này Lưu Hải không dám nói, đây lần đầu ông không đoán được tâm tư Hoàng Thượng. Tâm đế vương như đáy biển, khó dò. 

Nhưng ngài đã hỏi, không trả lời không được. Lưu Hải nghĩ nhanh, cúi đầu đáp: "Bệ hạ là thiên tử, muốn bế hoàng tử nào về thì bế, không vui thì đuổi đi. Nên hay không, tùy tâm ý bệ hạ."

Hoàng Thượng liếc ông: "Miệng lưỡi trơn tru."

Lưu Hải: "Đây là lời thật lòng, lão nô không dám dối bệ hạ."

Hoàng Thượng hừ lạnh: "Lời tuy thô, nhưng cũng không sai." Ngài là Hoàng đế, mọi chuyện tùy tâm ý ngài.

"Truyền Thái tử đến yết kiến," Hoàng Thượng dặn.

Lưu Hải vâng lời, rời đi, thầm nghĩ, Thất hoàng tử ngủ long sàng, chẳng biết là tốt hay xấu. Vấn đề này ông không lo nổi, chỉ đành chờ Thất hoàng tử tỉnh để xem kết quả thế nào.

---

Khi Thái tử Tiêu Yến Cẩn đến Càn An Cung, Hoàng Thượng đã bày bàn cờ. 

Năm nay tuyết nhiều, Hoàng Thượng thương triều thần, thường miễn triều vào mùa đông. Nếu mọi sự suôn sẻ, đến thời gian tạm ngừng thiết triều sẽ có thời gian rảnh. Không có chính sự phải xử lý, triều đình vẫn có Nội Các và Tư Lễ Giám vận hành bình thường.

Hoàng Thượng rảnh rỗi thường khảo nghiệm học vấn Thái tử và các hoàng tử khác, trong đó Thái tử là nhiều nhất. 

Thái tử hành lễ, Hoàng Thượng vẫy tay, bảo y cùng chơi cờ với mình.

Hoàng Thượng thuở nhỏ được dạy cầm kỳ thư họa, Thái tử cũng thế, thậm chí vì thân phận, y học còn nhiều hơn ngài ngày trước. 

Phụ tử đấu cờ, Thái tử tuy nhỏ nhưng phong thái cờ vững vàng, nhẫn nại, vài lần dồn Hoàng Thượng vào thế bí, nhưng cuối cùng thua hai quân.

Buông cờ, Hoàng Thượng cười khen: "Cờ nghệ có tiến bộ."

Thái tử vội: "Tạ phụ hoàng khen, nhi thần còn kém xa, cần học hỏi phụ hoàng nhiều."

Nhìn Thái tử đoan chính, quý phái, lễ độ, Hoàng Thượng càng hài lòng, chỉ vào bàn cờ: "Mang về nghiên cứu thêm đi."

Thái tử ngẩn ra, lòng chấn động, lại tạ ơn. Bộ cờ này, quân trắng ngọc bạch, quân đen ngọc mực, dù không quá hiếm, nhưng ngọc ấm áp, đông cũng không lạnh, là báu vật vô giá. Vậy mà Hoàng Thượng lại tùy ý ban cho Thái tử.

Thấy Thái tử cảm động đỏ mắt, Hoàng Thượng phẩy tay: "Chỉ là bộ cờ, đáng để vui thế sao?"

Thái tử cười, lệ lưng tròng: "Cờ dù quý, sao sánh được tấm lòng yêu thương dạy dỗ của phụ hoàng dành cho nhi thần."

Hoàng Thượng thở dài: "Ngươi hiểu là tốt. Ngươi là Thái tử, lại là trưởng tử, sau này phải dạy dỗ các đệ đệ của mình, không để chúng lầm đường lỡ lối."

Thái tử cúi người: "Nhi thần hiểu."

Hoàng Thượng định nói thêm, thái giám Phùng Ân hầu Tiêu Yến Ninh vội đến báo: "Thất hoàng tử tỉnh rồi."

Hoàng Thượng khựng lại, cười nhìn Thái tử, hơi kiêu ngạo, xen chút khoe khoang: "Ngươi chưa gặp Tiểu Thất nhiều nhỉ? Nó sinh non, Quý phi trông nom chặt  chẽ nên ít cho ra ngoài, nhưng là đứa trẻ đáng yêu. Hôm nay nó bám trẫm không buông, trẫm đành mang nó về, các huynh đệ gặp nhau chút đi. Ngươi là ca ca, có ngươi, nó có lẽ cũng bớt quậy."

Bình thường các hoàng tử, công chúa sợ ngài, chỉ Tiểu Thất hay đòi bế, miệng hay gọi "phụ phụ". Bế lâu, nghe nhiều, tâm trạng tự nhiên khác.

Thái tử cúi mắt: "Vâng."

Phùng Ân đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.

Hoàng Thượng thấy dáng vẻ ấy của Phùng Ân, lòng dâng cảm giác chẳng lành: "Có chuyện gì?"

Phùng Ân mấp máy môi, tuyệt vọng nhắm mắt: "Bẩm... bẩm Hoàng Thượng, Thất hoàng tử, người... người..."

"Thất đệ làm sao? Nói ấp úng thế, muốn làm người ta sốt ruột à?" Thấy Hoàng Thượng không vui, Thái tử tiến lên.

Phùng Ân cắn răng, nói nhanh: "Thất hoàng tử tè dầm trên giường..." Nói trắng ra là: Tiêu Yến Ninh tè lên long sàng.

"Cái gì?" Hoàng Thượng sắc mặt vỡ vụn: "Ngươi nói gì?"

Lưu Hải: "..."

Lưu Hải sốc, không ngờ sự việc lại đi theo hướng này. Ông còn lo Thất hoàng tử tỉnh sẽ quậy, Hoàng Thượng sẽ nghĩ gì về việc cho hắn ngủ long sàng. Kết quả, Thất hoàng tử lại làm một màn chấn động này.

Hắn hóa ra chẳng cần quậy, Hoàng Thượng cũng chẳng cần nghĩ gì, giờ ngài đã sắp tức điên rồi!

"Đồ hỗn láo!" Hoàng Thượng mặt đỏ bừng, giận dữ bước vào nội điện.

Thái tử: "..." 

Y câm nín, lặng lẽ đi theo.

Hoàng Thượng đi hai bước, đột nhiên dừng, quay lại nhìn Thái tử, nghiến răng: "Ngươi lập tức đưa nó về Vĩnh Chỉ Cung ngay."

Thái tử: "... Nhi thần?"

Hoàng Thượng xoay hai vòng tại chỗ, tức tối: "Rửa sạch rồi mới đưa đi!"

. . .

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...