Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 104
Dù sao mang những con cua này đi làm tương mỡ vàng, có thể bảo quản được rất lâu, nhà hắn mua về làm tương cũng không thiệt.
Đang lúc Lê Giang muốn gật đầu đồng ý mua, đột nhiên lại phát hiện tay áo mình bị nữ nhi kéo kéo.
“Tương Nhi?”
“Phụ thân, ngươi đừng vội nha, chúng ta phải thống nhất giá trước đã.”
“Giá? Không phải bốn đồng bối mười cân sao?”
Lê Giang không hiểu.
“Bốn đồng bối đó là giá của hai ngày trước, hiện tại chúng ta không còn ý định mua bán cua lông nữa, tự nhiên phải giảm đi một chút. Vương thúc, ta nể mặt giao tình giữa ngươi và phụ thân của ta, sẽ mua hết cho ngươi với giá ba đồng bối mười cân.”
“Ngươi!”
Nhân lúc cháy nhà đi hôi của!
Vương Lão Bát chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy nhìn trân trối vào Lê Giang, ngóng trông đối phương sẽ bác bỏ lời Lê Tường vừa nói. Kết quả Lê Giang kia lại gật đầu! Đối phương thế mà lại gật đầu!!
Đường đường một nam tử hán lại nghe lời một tiểu nha đầu, quả thật quá sỉ nhục!
“Thế nào? Vương thúc, có bán không?”
“Có……”
Cuối cùng, Vương Lão Bát chỉ đành không tình không nguyện bán hết sạch chỗ cua lông nhà hắn cho Lê gia với cái giá ba đồng bối mười cân.
Lại thêm một chuyện buồn cười, chính là khi Lê gia mở bao tải kiểm tra, lại phát hiện có bảy, tám con đã chết, cuối cùng cân lên chỉ được 30 cân.
Bỏ ra hai mươi đồng bối đi mua cua, kết quả bán được chín đồng bối, người một nhà còn bị bệnh tật dày vò tới nửa c.h.ế.t nửa sống. Vương Lão Bát hối hận muốn xanh cả ruột. Vừa cầm được tiền, hắn ta lập tức dẫn theo nhi tử trở về nhà, không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.
Nhìn một đống cua đang ngắc ngoải ở trước cửa nhà mình, người Lê gia mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nhanh hấp chúng nó lên, coi chừng lại chết.”
Nói xong, Lê Giang mới nhớ tới nồi sắt với lồ ng hấp của nhà mình đều dọn lên cửa hàng hết rồi, hiện nay trong nhà chỉ còn bình gốm nấu cơm ngày xưa.
…………
Nếu dùng bình gốm từ từ hấp 30 cân cua lông, kiểu gì cũng chậm trễ.
Lê Tường cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng trước mắt, nàng chẳng nghĩ ra được cách gì hay hơn, vì vậy người một nhà chỉ còn cách nhanh tay nhanh chân, mang lũ cua lông này đi rửa sạch rồi hấp.
Cả nhà, người nhóm lửa thì đi nhóm lửa, người giặt quần áo thì đi giặt quần áo, chờ tới khi cua chín lại cùng nhau lọc thịt cua, ngẫu nhiên cảm thấy thèm ăn sẽ gặm một miếng gạch cua, mỹ vị mê người làm bọn họ quên hết mệt mỏi.
Bốn người châm đèn ngồi lọc thịt cua tới tận giờ Hợi (buổi tối 9 giờ) cuối cùng mới xử lý xong 30 cân cua lông. Thế nhưng lọc thịt cua xong cần phải bỏ vào chế biến, còn ninh nhừ, bỏ vào bình gốm cất đi, Lê Tường lập tức thúc giục phụ mẫu nàng đi ngủ trước, chỉ cần hai người nàng và biểu tỷ là được.
Phu thê hai người Lê Giang nghĩ ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm thu thập hành lý, chèo thuyền, vì vậy cũng không cố gắng thêm nữa, bọn họ chỉ đơn giản rửa mặt rồi vào trong phòng đi ngủ.
Kỳ thật Lê Tường đã mệt muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng hiếu học của biểu tỷ, nàng lại cảm thấy hưng phấn hơn một chút, vừa làm vừa dạy biểu tỷ cách làm tương mỡ cua.
Lại chật vật hơn nửa canh giờ, cuối cùng hai nàng cũng gác lại công việc, leo lên giường đi ngủ.
Buổi tối hôm trước ngủ quá muộn, buổi sáng hôm sau muốn dậy sớm đúng là một cực hình, Lê Tường vẫn nhớ kỹ thời gian ước định với Đường Huệ cho nên mệt đến mấy nàng cũng cố xốc lại tinh thần rời khỏi giường.
Rửa mặt xong, nàng vội vàng quay vào phòng, dọn dẹp chăn màn, quần áo, xong xuôi đâu đấy lại mang hết bỏ lên trên thuyền, còn ván giường với lương thực, dầu muối, tất cả cũng gom thành một đống, dọn hết lên thuyền.
Đặt xong tất cả những đồ cần mang đi, cơ hồ khoang thuyền đã không còn nơi đặt chân nữa, ba người chỉ có thể ngồi ở đầu thuyền, hứng gió đi vào trong thành.
Đang lúc Lê Giang muốn gật đầu đồng ý mua, đột nhiên lại phát hiện tay áo mình bị nữ nhi kéo kéo.
“Tương Nhi?”
“Phụ thân, ngươi đừng vội nha, chúng ta phải thống nhất giá trước đã.”
“Giá? Không phải bốn đồng bối mười cân sao?”
Lê Giang không hiểu.
“Bốn đồng bối đó là giá của hai ngày trước, hiện tại chúng ta không còn ý định mua bán cua lông nữa, tự nhiên phải giảm đi một chút. Vương thúc, ta nể mặt giao tình giữa ngươi và phụ thân của ta, sẽ mua hết cho ngươi với giá ba đồng bối mười cân.”
“Ngươi!”
Nhân lúc cháy nhà đi hôi của!
Vương Lão Bát chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy nhìn trân trối vào Lê Giang, ngóng trông đối phương sẽ bác bỏ lời Lê Tường vừa nói. Kết quả Lê Giang kia lại gật đầu! Đối phương thế mà lại gật đầu!!
Đường đường một nam tử hán lại nghe lời một tiểu nha đầu, quả thật quá sỉ nhục!
“Thế nào? Vương thúc, có bán không?”
“Có……”
Cuối cùng, Vương Lão Bát chỉ đành không tình không nguyện bán hết sạch chỗ cua lông nhà hắn cho Lê gia với cái giá ba đồng bối mười cân.
Lại thêm một chuyện buồn cười, chính là khi Lê gia mở bao tải kiểm tra, lại phát hiện có bảy, tám con đã chết, cuối cùng cân lên chỉ được 30 cân.
Bỏ ra hai mươi đồng bối đi mua cua, kết quả bán được chín đồng bối, người một nhà còn bị bệnh tật dày vò tới nửa c.h.ế.t nửa sống. Vương Lão Bát hối hận muốn xanh cả ruột. Vừa cầm được tiền, hắn ta lập tức dẫn theo nhi tử trở về nhà, không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.
Nhìn một đống cua đang ngắc ngoải ở trước cửa nhà mình, người Lê gia mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nhanh hấp chúng nó lên, coi chừng lại chết.”
Nói xong, Lê Giang mới nhớ tới nồi sắt với lồ ng hấp của nhà mình đều dọn lên cửa hàng hết rồi, hiện nay trong nhà chỉ còn bình gốm nấu cơm ngày xưa.
…………
Nếu dùng bình gốm từ từ hấp 30 cân cua lông, kiểu gì cũng chậm trễ.
Lê Tường cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng trước mắt, nàng chẳng nghĩ ra được cách gì hay hơn, vì vậy người một nhà chỉ còn cách nhanh tay nhanh chân, mang lũ cua lông này đi rửa sạch rồi hấp.
Cả nhà, người nhóm lửa thì đi nhóm lửa, người giặt quần áo thì đi giặt quần áo, chờ tới khi cua chín lại cùng nhau lọc thịt cua, ngẫu nhiên cảm thấy thèm ăn sẽ gặm một miếng gạch cua, mỹ vị mê người làm bọn họ quên hết mệt mỏi.
Bốn người châm đèn ngồi lọc thịt cua tới tận giờ Hợi (buổi tối 9 giờ) cuối cùng mới xử lý xong 30 cân cua lông. Thế nhưng lọc thịt cua xong cần phải bỏ vào chế biến, còn ninh nhừ, bỏ vào bình gốm cất đi, Lê Tường lập tức thúc giục phụ mẫu nàng đi ngủ trước, chỉ cần hai người nàng và biểu tỷ là được.
Phu thê hai người Lê Giang nghĩ ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm thu thập hành lý, chèo thuyền, vì vậy cũng không cố gắng thêm nữa, bọn họ chỉ đơn giản rửa mặt rồi vào trong phòng đi ngủ.
Kỳ thật Lê Tường đã mệt muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng hiếu học của biểu tỷ, nàng lại cảm thấy hưng phấn hơn một chút, vừa làm vừa dạy biểu tỷ cách làm tương mỡ cua.
Lại chật vật hơn nửa canh giờ, cuối cùng hai nàng cũng gác lại công việc, leo lên giường đi ngủ.
Buổi tối hôm trước ngủ quá muộn, buổi sáng hôm sau muốn dậy sớm đúng là một cực hình, Lê Tường vẫn nhớ kỹ thời gian ước định với Đường Huệ cho nên mệt đến mấy nàng cũng cố xốc lại tinh thần rời khỏi giường.
Rửa mặt xong, nàng vội vàng quay vào phòng, dọn dẹp chăn màn, quần áo, xong xuôi đâu đấy lại mang hết bỏ lên trên thuyền, còn ván giường với lương thực, dầu muối, tất cả cũng gom thành một đống, dọn hết lên thuyền.
Đặt xong tất cả những đồ cần mang đi, cơ hồ khoang thuyền đã không còn nơi đặt chân nữa, ba người chỉ có thể ngồi ở đầu thuyền, hứng gió đi vào trong thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương