Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 14
Lê Tường vui vui vẻ vẻ mang theo cái rổ lớn, bắt đầu đi về, lúc ngang qua một tiệm cháo, nàng theo bản năng dừng chân lại.
Nói gì thì nói, những người làm nghề ăn uống này cũng coi như có chí hướng giống nàng. Vì vậy, lúc ngang qua nơi này, nàng ngừng lại một chút, muốn thăm dò xem thói quen ăn uống và khẩu vị ưa thích của người dân nơi đây.
Thoáng qua, nàng đã phát hiện cháo trong tiệm chỉ có hai loại, cháo ngô và cháo đậu đỏ. Chắc món cháo đậu đỏ được bỏ thêm đường, bởi vì nàng nghe thấy một tiểu oa nhi nói hơi ngọt một chút.
Đồ ăn kèm với cháo có hai dạng, dưa chuột muối và dưa chuột bao tử, vừa nhìn những món này đã khiến người ta có hứng thú muốn ăn rồi.
Nhìn tới đây, trong miệng đã tự động tuôn nước bọt, trong khi đó, dạ dày của nàng cũng chẳng chịu thua kém chút nào, bắt đầu ùng ục ùng ục biểu tình.
Lê Tường quyết đoán quay đầu lại, rời khỏi tiệm cháo. Nếu nàng còn tiếp tục đứng ở đó nhìn với cái bụng kêu ùng ục như vậy thì sẽ xấu hổ lắm.
Mắt thấy nàng đã chuẩn bị bước tới sạp cá của nhà mình, bỗng nhiên nàng lại chạm mặt với hai nam nhân mặc đồng phục người khuân vác của bến tàu đang tiến tới.
“Ngươi nói xem, tên Ngũ lão tứ kia ăn gì mới lớn vậy? Chẳng hiểu vì sao sức lực của hắn lại lớn đến mức này. Mấy người chúng ta mệt c.h.ế.t mệt sống mà một ngày chỉ kiếm được 30 đồng bối, trong khi đó hắn lại nhận được gấp đôi. Đúng là bực bội mà.”
“Ăn hại. Tiền công cao thì sao chứ? Ngươi xem hắn có tiền nhưng đâu dám ăn uống thả cửa, trời lạnh cũng chắng dám bỏ tiền ra mua một bộ quần áo. Kiếm nhiều tiền có ích lợi gì?”
“Kể cũng đúng, những tiểu mao đầu chưa thành hôn này, chẳng biết cách hưởng thụ, ha ha ha ha……”
Hai người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua Lê Tường, sau đó thẳng tắp đi về tiệm cháo cách đó không xa.
Ngũ lão tứ? Tiền công một ngày được 60? Nàng không nghe lầm chứ? Kiều thẩm suốt ngày gân cổ lên mắng hắn vô dụng, bận rộn cả ngày mới kiếm được 20 đồng bối. Nếu Ngũ lão tứ mà hai người kia vừa nhắc tới chính là tên Ngũ lão tứ nàng quen biết, vậy…… Tiểu tử này cũng không ngốc đâu.
Suy cho cùng ở thời cổ đại, đạo hiếu lớn bằng trời, nếu Ngũ lão tứ không có một chút mưu trí, chỉ sợ đã bị Kiều thẩm bóc lột tới mức chỉ còn lại lớp da.
Trên đời này cũng chỉ có một vị mẫu thân ruột thịt như vậy mà thôi.
Lê Tường thật sự cảm thấy muốn vạn phần cảm tạ ông trời đã cho nàng xuyên tới Lê gia. Tiền thiếu vẫn còn cách kiếm được, nhưng người nhà cực phẩm thì không có cách nào thay đổi được.
Tới xẩm tối, thời điểm hai cha con về đến nhà, mặt mày đều mang ý cười, vừa nhìn đã biết thu hoạch hôm nay không tồi. Quan thị cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng đi đôi chút, bà sợ nhất chính là nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng nặn ra nụ cười của trượng phu và nữ nhi.
“Đầu tiên hai người đi rửa mặt đi, ta đã hầm xong cháo, bỏ trong hũ, chờ nguội một chút là có thể ăn ngay.”
Lê Tường vội vàng tiến lên lấy cái chậu, tự mình vắt khăn rửa mặt. Sau khi lau sạch sẽ gương mặt, nàng mới hưng phấn kéo nương đi, chỉ cho nương xem thứ tốt hôm nay nàng mang về.
Bị nữ nhi giành mất thê tử, Lê Giang chỉ có thể hậm hực bỏ chuỗi đồng bối vừa lấy từ trong túi ra, cất trở lại trong túi, sau đó xoay người tới trong sân bổ củi khô.
“Nương ngươi xem, chúng ta có dầu ăn rồi! Cũng mua thêm năm cân ngô nữa.”
“Nhiều như vậy sao?” Quan thị có chút thương tiếc nói: “Nhà chúng ta không ăn dầu cũng không sao cả. Tại sao không tích cóp để dành mua cho ngươi một miếng vải dệt chứ?”
“Sao nương lại nói như vậy? Ta tình nguyện không có quần áo mới cũng muốn nếm thử một chút mỡ động vật. Nương, ngươi đừng lo lắng, hôm nay chúng ta vớt lên được một con cá trê vàng, bán được tận 90 đồng bối đó, vẫn bỏ ra được để mua một chút dầu.”
Nói gì thì nói, những người làm nghề ăn uống này cũng coi như có chí hướng giống nàng. Vì vậy, lúc ngang qua nơi này, nàng ngừng lại một chút, muốn thăm dò xem thói quen ăn uống và khẩu vị ưa thích của người dân nơi đây.
Thoáng qua, nàng đã phát hiện cháo trong tiệm chỉ có hai loại, cháo ngô và cháo đậu đỏ. Chắc món cháo đậu đỏ được bỏ thêm đường, bởi vì nàng nghe thấy một tiểu oa nhi nói hơi ngọt một chút.
Đồ ăn kèm với cháo có hai dạng, dưa chuột muối và dưa chuột bao tử, vừa nhìn những món này đã khiến người ta có hứng thú muốn ăn rồi.
Nhìn tới đây, trong miệng đã tự động tuôn nước bọt, trong khi đó, dạ dày của nàng cũng chẳng chịu thua kém chút nào, bắt đầu ùng ục ùng ục biểu tình.
Lê Tường quyết đoán quay đầu lại, rời khỏi tiệm cháo. Nếu nàng còn tiếp tục đứng ở đó nhìn với cái bụng kêu ùng ục như vậy thì sẽ xấu hổ lắm.
Mắt thấy nàng đã chuẩn bị bước tới sạp cá của nhà mình, bỗng nhiên nàng lại chạm mặt với hai nam nhân mặc đồng phục người khuân vác của bến tàu đang tiến tới.
“Ngươi nói xem, tên Ngũ lão tứ kia ăn gì mới lớn vậy? Chẳng hiểu vì sao sức lực của hắn lại lớn đến mức này. Mấy người chúng ta mệt c.h.ế.t mệt sống mà một ngày chỉ kiếm được 30 đồng bối, trong khi đó hắn lại nhận được gấp đôi. Đúng là bực bội mà.”
“Ăn hại. Tiền công cao thì sao chứ? Ngươi xem hắn có tiền nhưng đâu dám ăn uống thả cửa, trời lạnh cũng chắng dám bỏ tiền ra mua một bộ quần áo. Kiếm nhiều tiền có ích lợi gì?”
“Kể cũng đúng, những tiểu mao đầu chưa thành hôn này, chẳng biết cách hưởng thụ, ha ha ha ha……”
Hai người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua Lê Tường, sau đó thẳng tắp đi về tiệm cháo cách đó không xa.
Ngũ lão tứ? Tiền công một ngày được 60? Nàng không nghe lầm chứ? Kiều thẩm suốt ngày gân cổ lên mắng hắn vô dụng, bận rộn cả ngày mới kiếm được 20 đồng bối. Nếu Ngũ lão tứ mà hai người kia vừa nhắc tới chính là tên Ngũ lão tứ nàng quen biết, vậy…… Tiểu tử này cũng không ngốc đâu.
Suy cho cùng ở thời cổ đại, đạo hiếu lớn bằng trời, nếu Ngũ lão tứ không có một chút mưu trí, chỉ sợ đã bị Kiều thẩm bóc lột tới mức chỉ còn lại lớp da.
Trên đời này cũng chỉ có một vị mẫu thân ruột thịt như vậy mà thôi.
Lê Tường thật sự cảm thấy muốn vạn phần cảm tạ ông trời đã cho nàng xuyên tới Lê gia. Tiền thiếu vẫn còn cách kiếm được, nhưng người nhà cực phẩm thì không có cách nào thay đổi được.
Tới xẩm tối, thời điểm hai cha con về đến nhà, mặt mày đều mang ý cười, vừa nhìn đã biết thu hoạch hôm nay không tồi. Quan thị cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng đi đôi chút, bà sợ nhất chính là nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng nặn ra nụ cười của trượng phu và nữ nhi.
“Đầu tiên hai người đi rửa mặt đi, ta đã hầm xong cháo, bỏ trong hũ, chờ nguội một chút là có thể ăn ngay.”
Lê Tường vội vàng tiến lên lấy cái chậu, tự mình vắt khăn rửa mặt. Sau khi lau sạch sẽ gương mặt, nàng mới hưng phấn kéo nương đi, chỉ cho nương xem thứ tốt hôm nay nàng mang về.
Bị nữ nhi giành mất thê tử, Lê Giang chỉ có thể hậm hực bỏ chuỗi đồng bối vừa lấy từ trong túi ra, cất trở lại trong túi, sau đó xoay người tới trong sân bổ củi khô.
“Nương ngươi xem, chúng ta có dầu ăn rồi! Cũng mua thêm năm cân ngô nữa.”
“Nhiều như vậy sao?” Quan thị có chút thương tiếc nói: “Nhà chúng ta không ăn dầu cũng không sao cả. Tại sao không tích cóp để dành mua cho ngươi một miếng vải dệt chứ?”
“Sao nương lại nói như vậy? Ta tình nguyện không có quần áo mới cũng muốn nếm thử một chút mỡ động vật. Nương, ngươi đừng lo lắng, hôm nay chúng ta vớt lên được một con cá trê vàng, bán được tận 90 đồng bối đó, vẫn bỏ ra được để mua một chút dầu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương