Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 53
Khi mang lên thuyền chỉ cần chờ một lát cho bột nghỉ là có thể làm vỏ bánh bao được ngay. Còn nơi để láng mỏng vỏ bánh bao, Lê Tường đã mang theo một phiến đá bóng loáng, kích thước vừa vặn đủ dùng.
Mang theo nhiều đồ vật như thế cơ hồ đã chiếm hơn phân nửa cái khoang thuyền. May mắn bếp lò hấp bánh bao được đặt ở đầu thuyền, nếu không diện tích trên thuyền không đủ để triển khai kế hoạch lần này.
Lê Tường kiểm tra bên trong rồi bên ngoài một lần nữa, sau khi xác định không có để sót thứ gì, nàng mới gọi phụ thân bắt đầu đi thuyền.
Nghe phụ thân nói hôm qua Ngũ Thừa Phong đã tự mình tới gặp riêng hắn, nói đối phương đã tìm được một công việc bao ăn bao ở trong thành, về sau trong một khoảng thời gian ngắn đối phương sẽ không trở về trong thôn, cho nên Ngũ Thừa Phong sẽ không tiếp tục ngồi thuyền nhà nàng lên trấn trên nữa.
Có thể tìm được một phần công việc bao ăn bao ở trong thành, khẳng định là chuyện tốt, hơn nữa lại có thể thoát khỏi gia đình cực phẩm kia, nói thật Lê Tường cảm thấy rất bội phục Ngũ Thừa Phong.
Tuổi còn nhỏ đã dám một mình ra ngoài lang bạt.
“Tương Nhi, mau tới dạy ta gói bánh bao.”
“A! Tới ngay!”
Lê Tường chui vào trong khoang thuyền, bắt đầu bận việc.
Từ trong nhà vào trong thành cần phải đi hơn nửa canh giờ, vì vậy người một nhà cũng không vội vã châm lửa bếp lò. Trước tiên nàng đem cục bột chia thành những nắm bột nhỏ, sau đó cán vỏ bánh bao.
Quan thị học cực kỳ nghiêm túc, rất nhanh sau đó bà đã có thể tự mình gói xong xuôi một cái bánh bao. Dọc theo đường đi, hai mẫu nữ phối hợp ăn ý, một người đảm nhiệm công việc cán vỏ, một người gói bánh bao, cứ như vậy đi còn chưa tới trong thành, cục bột đã bị gói hết một nửa.
Lê Tường đếm, một nửa cục bột này tổng cộng gói được 48 cái. Nàng gói bánh bao có kích thước bằng nắm tay của mình, chứ không làm loại lớn. Người bình thường chỉ cần ăn hai cái đã no bụng.
“Đã sắp vào trong thành rồi, để ta đi châm lửa đốt lò hấp bánh, nương cứ ngồi gói tiếp đi.”
Lê Tường ôm củi khô đi đến đầu thuyền, bây giờ nàng đã cực kỳ thành thục công đoạn đốt lửa nhóm lò. Hiện tại phải hấp bánh bao, chờ tới khi thuyền neo đậu gọn gàng, chắc chắn bánh bao cũng chín rồi.
Đáng tiếc nơi này không có đồng hồ báo thức, mỗi ngày cần phải tự mình tính toán thời gian bánh bao chín, đúng là rất phiền phức.
“Nương, chờ sau khi bánh bao chín, ta sẽ mang ra ngoài bán, để phụ thân lưu lại trên thuyền cán bột cho ngươi gói bánh bao. Một lồ ng hấp chỉ đặt vừa sáu cái bánh bao, hấp chừng mười lăm phút là được.”
Quan thị nghe xong nhẩm đi nhẩm lại hai lần, sau đó mới gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
“Nếu không cứ để phụ thân đi cùng ngươi? Một mình ta ở trên thuyền cũng được.”
“Không cần, chỉ có một rổ bánh bao, đâu cần tới tận hai người. Lại nói, nương, ngươi cũng biết tính tình của phụ thân, hắn có thể giúp ta rao hàng trên phố sao? Đến lúc bận rộn bán hàng, hắn không tính sai tiền ư?”
Lê Giang: “……”
“Tuệ Nương, ngươi vàTường Nhi đang nghĩ rằng ta không nghe thấy sao?”
“Ai! Đã quên mất ngươi có thể nghe được rồi.”
Quan thị cười tới mức run cả tay, khiến cho một cái bánh bao đã gói cẩn thận suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
“Được rồi, đúng là phụ thân đi theo ngươi chẳng có tác dụng gì cả. Vậy ngươi tự mình chú ý nhé, chỉ bán ở chợ thôi, đừng qua những nơi ít người, bán xong phải nhanh chóng trở về.”
“Ừm ừm ừm…nương, ngươi cứ yên tâm đi.”
Lê Tường không phải tiểu hài nhi, nàng đều hiểu tất cả những điều kia, nàng cũng biết nên bảo hộ chính mình như thế nào.
Rất nhanh sau đó thuyền đã tới trong thành, sau đó Lê Giang điều khiển cho thuyền neo đậu vào khúc sông hôm qua.
Lúc này bánh bao trong lồ ng hấp cũng chín, Lê Tường đang cầm chiếc đũa gắp chúng vào trong làn.
Mang theo nhiều đồ vật như thế cơ hồ đã chiếm hơn phân nửa cái khoang thuyền. May mắn bếp lò hấp bánh bao được đặt ở đầu thuyền, nếu không diện tích trên thuyền không đủ để triển khai kế hoạch lần này.
Lê Tường kiểm tra bên trong rồi bên ngoài một lần nữa, sau khi xác định không có để sót thứ gì, nàng mới gọi phụ thân bắt đầu đi thuyền.
Nghe phụ thân nói hôm qua Ngũ Thừa Phong đã tự mình tới gặp riêng hắn, nói đối phương đã tìm được một công việc bao ăn bao ở trong thành, về sau trong một khoảng thời gian ngắn đối phương sẽ không trở về trong thôn, cho nên Ngũ Thừa Phong sẽ không tiếp tục ngồi thuyền nhà nàng lên trấn trên nữa.
Có thể tìm được một phần công việc bao ăn bao ở trong thành, khẳng định là chuyện tốt, hơn nữa lại có thể thoát khỏi gia đình cực phẩm kia, nói thật Lê Tường cảm thấy rất bội phục Ngũ Thừa Phong.
Tuổi còn nhỏ đã dám một mình ra ngoài lang bạt.
“Tương Nhi, mau tới dạy ta gói bánh bao.”
“A! Tới ngay!”
Lê Tường chui vào trong khoang thuyền, bắt đầu bận việc.
Từ trong nhà vào trong thành cần phải đi hơn nửa canh giờ, vì vậy người một nhà cũng không vội vã châm lửa bếp lò. Trước tiên nàng đem cục bột chia thành những nắm bột nhỏ, sau đó cán vỏ bánh bao.
Quan thị học cực kỳ nghiêm túc, rất nhanh sau đó bà đã có thể tự mình gói xong xuôi một cái bánh bao. Dọc theo đường đi, hai mẫu nữ phối hợp ăn ý, một người đảm nhiệm công việc cán vỏ, một người gói bánh bao, cứ như vậy đi còn chưa tới trong thành, cục bột đã bị gói hết một nửa.
Lê Tường đếm, một nửa cục bột này tổng cộng gói được 48 cái. Nàng gói bánh bao có kích thước bằng nắm tay của mình, chứ không làm loại lớn. Người bình thường chỉ cần ăn hai cái đã no bụng.
“Đã sắp vào trong thành rồi, để ta đi châm lửa đốt lò hấp bánh, nương cứ ngồi gói tiếp đi.”
Lê Tường ôm củi khô đi đến đầu thuyền, bây giờ nàng đã cực kỳ thành thục công đoạn đốt lửa nhóm lò. Hiện tại phải hấp bánh bao, chờ tới khi thuyền neo đậu gọn gàng, chắc chắn bánh bao cũng chín rồi.
Đáng tiếc nơi này không có đồng hồ báo thức, mỗi ngày cần phải tự mình tính toán thời gian bánh bao chín, đúng là rất phiền phức.
“Nương, chờ sau khi bánh bao chín, ta sẽ mang ra ngoài bán, để phụ thân lưu lại trên thuyền cán bột cho ngươi gói bánh bao. Một lồ ng hấp chỉ đặt vừa sáu cái bánh bao, hấp chừng mười lăm phút là được.”
Quan thị nghe xong nhẩm đi nhẩm lại hai lần, sau đó mới gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
“Nếu không cứ để phụ thân đi cùng ngươi? Một mình ta ở trên thuyền cũng được.”
“Không cần, chỉ có một rổ bánh bao, đâu cần tới tận hai người. Lại nói, nương, ngươi cũng biết tính tình của phụ thân, hắn có thể giúp ta rao hàng trên phố sao? Đến lúc bận rộn bán hàng, hắn không tính sai tiền ư?”
Lê Giang: “……”
“Tuệ Nương, ngươi vàTường Nhi đang nghĩ rằng ta không nghe thấy sao?”
“Ai! Đã quên mất ngươi có thể nghe được rồi.”
Quan thị cười tới mức run cả tay, khiến cho một cái bánh bao đã gói cẩn thận suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
“Được rồi, đúng là phụ thân đi theo ngươi chẳng có tác dụng gì cả. Vậy ngươi tự mình chú ý nhé, chỉ bán ở chợ thôi, đừng qua những nơi ít người, bán xong phải nhanh chóng trở về.”
“Ừm ừm ừm…nương, ngươi cứ yên tâm đi.”
Lê Tường không phải tiểu hài nhi, nàng đều hiểu tất cả những điều kia, nàng cũng biết nên bảo hộ chính mình như thế nào.
Rất nhanh sau đó thuyền đã tới trong thành, sau đó Lê Giang điều khiển cho thuyền neo đậu vào khúc sông hôm qua.
Lúc này bánh bao trong lồ ng hấp cũng chín, Lê Tường đang cầm chiếc đũa gắp chúng vào trong làn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương