Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 555
“Tẩu tẩu, những hàng hoá đại ca mang về trong rương đều là những thứ này ư?”
“Cũng tương tự như vậy, hắn nói những thứ đó đều có thể làm trang sức.”
Kim Vân Châu méo miệng, nàng ấy chưa gì đã cảm thấy mất hứng rồi.
Nàng ấy nhìn ra được tướng công nhà mình vẫn thích làm buôn bán trân bảo như lúc trước, nhưng hắn làm loại buôn bán có nguy hiểm tới sinh mạng như vậy, nàng ấy không cách nào vui vẻ được.
“Đại ca ngươi nói, trong số những loại này chỉ có mấy miếng thạch anh là lấp lánh nhất, hắn muốn ngươi chọn hai miếng mang về làm trang sức đeo lên người. A Tường ơi, tại sao ngoại trừ cái vòng vỏ sò và lắc tay bằng bạc phụ mẫu mua cho, ta chẳng thấy ngươi dùng loại trang sức nào vậy? Chẳng lẽ những thứ trang sức ta đưa ngươi không vừa ý sao?”
Kim Vân Châu hoàn toàn hỏi theo bản năng, nhưng không biết vì sao Lê Tường lại cảm thấy chột dạ.
Dường như chỉ có vài lần nàng dùng đồ trang sức của tẩu tử và Liễu phu nhân đưa, sau này đúng là nàng không hề dùng lại lần nào nữa.
“Không phải ta không thích, chỉ là quá trân quý, với lại, ta thường xuyên ở trong phòng bếp, mang nó theo sẽ vướng víu lắm.”
Ánh mắt Lê Tường nhìn lướt qua mấy cái rương kia, nàng thầm cảm thán, có lẽ lần này đại ca nhà mình đã đào rỗng của cải trong nhà để mua đống này rồi.
“Tẩu tẩu, ta không nhận mấy thứ này đâu, cứ để đại ca giữ lại chỗ thạch anh này để bán đi. Đúng rồi, đại ca muốn làm mua bán trân bảo, vậy hắn đã chọn xong cửa hàng rồi?”
“Vẫn chưa đâu, cả ngày hôm nay hắn chỉ lo chạy tới nha môn xử lý chuyện đám cường đạo kia, còn chưa có thời gian dàn xếp chuyện mấy tiêu sư kia đâu.”
Nói như thế nào những tiêu sư đó cũng tận lực rồi, tốt xấu gì trượng phu nhà nàng ấy cũng không xảy ra chuyện gì.
Hai người trong số bọn họ còn bị trọng thương, không thể cứ trả tiền rồi tiễn người ta đi như vậy được.
Kim Vân Châu thầm thở dài một tiếng, lại nói: “Về chuyện cửa hàng, bên chỗ Tần Lục thúc còn mấy gian rất phù hợp, ngày mai cứ trực tiếp đi xem là được, đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi cùng đi.”
Hàng đã chuyển trở lại rồi, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục kéo dài không mở cửa ư? Chỉ có thể theo hắn mà thôi. Cùng lắm thì lần tới nếu hắn lại tiếp tục đi chuyển hàng, lại mướn nhiều tiêu sư hơn chút nữa.
Nhưng lần tới khi trượng phu tiếp tục ra khỏi cửa, con thuyền bọn họ đặt đã được mang trở về rồi, đi đường thuỷ vẫn an toàn hơn đường bộ nhiều, nàng ấy cũng có thể yên tâm chút.
Tâm trạng của Kim Vân Châu đã tốt hơn không ít, nàng ấy cũng nói chuyện đặt thuyền cho Lê Tường nghe.
“Cái gì? Đại ca mua thuyền?!”
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Lê Tường đã bay đi nơi nào không biết rồi.
Có thuyền!! Cũng có nghĩa là nàng có thể đi được nhiều nơi khác để mở mang kiến thức ư?
Lê Tường không có hứng thú với đá quý trong rương, nhưng lại rất tò mò với chuyện đại ca nhà mình mua thuyền.
Thế nhưng lúc này đại ca đang bận nói chuyện mua bán với Liên nhị tiểu thư, cho nên nàng không tiện đi quấy rầy hắn, cuối cùng đành phải đi tìm phụ mẫu rồi mấy người bọn họ cùng nhau trở về tửu lầu.
Nói cho cùng, trong tửu lầu vẫn còn một người bệnh, đi ra bên ngoài quá lâu như vậy, nàng cũng không yên lòng.
“Tương Nhi, ta thấy ngươi và tứ oa hiện giờ ở chung khá tốt, có muốn ước định gì đó trước hay không?”
Đột nhiên một câu có nội dung như vậy vang lên bên tai làm Lê Tường lập tức tỉnh táo trở lại.
“Phụ thâm, ngươi gấp cái gì chứ? Ta mới chừng này tuổi, nóng nảy làm chỉ? Tứ ca cũng nói rồi qua thêm vài năm nữa lại nói chuyện hôn sự.”
Phu thê Quan thị: “……”
Hoá ra hai hài tử này đã sớm nhìn trúng nhau rồi, chỉ là hai người bọn họ không biết mà thôi.
“Được được được, chuyện của ngươi, do ngươi quyết định.”
“Cũng tương tự như vậy, hắn nói những thứ đó đều có thể làm trang sức.”
Kim Vân Châu méo miệng, nàng ấy chưa gì đã cảm thấy mất hứng rồi.
Nàng ấy nhìn ra được tướng công nhà mình vẫn thích làm buôn bán trân bảo như lúc trước, nhưng hắn làm loại buôn bán có nguy hiểm tới sinh mạng như vậy, nàng ấy không cách nào vui vẻ được.
“Đại ca ngươi nói, trong số những loại này chỉ có mấy miếng thạch anh là lấp lánh nhất, hắn muốn ngươi chọn hai miếng mang về làm trang sức đeo lên người. A Tường ơi, tại sao ngoại trừ cái vòng vỏ sò và lắc tay bằng bạc phụ mẫu mua cho, ta chẳng thấy ngươi dùng loại trang sức nào vậy? Chẳng lẽ những thứ trang sức ta đưa ngươi không vừa ý sao?”
Kim Vân Châu hoàn toàn hỏi theo bản năng, nhưng không biết vì sao Lê Tường lại cảm thấy chột dạ.
Dường như chỉ có vài lần nàng dùng đồ trang sức của tẩu tử và Liễu phu nhân đưa, sau này đúng là nàng không hề dùng lại lần nào nữa.
“Không phải ta không thích, chỉ là quá trân quý, với lại, ta thường xuyên ở trong phòng bếp, mang nó theo sẽ vướng víu lắm.”
Ánh mắt Lê Tường nhìn lướt qua mấy cái rương kia, nàng thầm cảm thán, có lẽ lần này đại ca nhà mình đã đào rỗng của cải trong nhà để mua đống này rồi.
“Tẩu tẩu, ta không nhận mấy thứ này đâu, cứ để đại ca giữ lại chỗ thạch anh này để bán đi. Đúng rồi, đại ca muốn làm mua bán trân bảo, vậy hắn đã chọn xong cửa hàng rồi?”
“Vẫn chưa đâu, cả ngày hôm nay hắn chỉ lo chạy tới nha môn xử lý chuyện đám cường đạo kia, còn chưa có thời gian dàn xếp chuyện mấy tiêu sư kia đâu.”
Nói như thế nào những tiêu sư đó cũng tận lực rồi, tốt xấu gì trượng phu nhà nàng ấy cũng không xảy ra chuyện gì.
Hai người trong số bọn họ còn bị trọng thương, không thể cứ trả tiền rồi tiễn người ta đi như vậy được.
Kim Vân Châu thầm thở dài một tiếng, lại nói: “Về chuyện cửa hàng, bên chỗ Tần Lục thúc còn mấy gian rất phù hợp, ngày mai cứ trực tiếp đi xem là được, đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi cùng đi.”
Hàng đã chuyển trở lại rồi, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục kéo dài không mở cửa ư? Chỉ có thể theo hắn mà thôi. Cùng lắm thì lần tới nếu hắn lại tiếp tục đi chuyển hàng, lại mướn nhiều tiêu sư hơn chút nữa.
Nhưng lần tới khi trượng phu tiếp tục ra khỏi cửa, con thuyền bọn họ đặt đã được mang trở về rồi, đi đường thuỷ vẫn an toàn hơn đường bộ nhiều, nàng ấy cũng có thể yên tâm chút.
Tâm trạng của Kim Vân Châu đã tốt hơn không ít, nàng ấy cũng nói chuyện đặt thuyền cho Lê Tường nghe.
“Cái gì? Đại ca mua thuyền?!”
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Lê Tường đã bay đi nơi nào không biết rồi.
Có thuyền!! Cũng có nghĩa là nàng có thể đi được nhiều nơi khác để mở mang kiến thức ư?
Lê Tường không có hứng thú với đá quý trong rương, nhưng lại rất tò mò với chuyện đại ca nhà mình mua thuyền.
Thế nhưng lúc này đại ca đang bận nói chuyện mua bán với Liên nhị tiểu thư, cho nên nàng không tiện đi quấy rầy hắn, cuối cùng đành phải đi tìm phụ mẫu rồi mấy người bọn họ cùng nhau trở về tửu lầu.
Nói cho cùng, trong tửu lầu vẫn còn một người bệnh, đi ra bên ngoài quá lâu như vậy, nàng cũng không yên lòng.
“Tương Nhi, ta thấy ngươi và tứ oa hiện giờ ở chung khá tốt, có muốn ước định gì đó trước hay không?”
Đột nhiên một câu có nội dung như vậy vang lên bên tai làm Lê Tường lập tức tỉnh táo trở lại.
“Phụ thâm, ngươi gấp cái gì chứ? Ta mới chừng này tuổi, nóng nảy làm chỉ? Tứ ca cũng nói rồi qua thêm vài năm nữa lại nói chuyện hôn sự.”
Phu thê Quan thị: “……”
Hoá ra hai hài tử này đã sớm nhìn trúng nhau rồi, chỉ là hai người bọn họ không biết mà thôi.
“Được được được, chuyện của ngươi, do ngươi quyết định.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương