Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 563
Có thêm một đồng bọn hợp tác làm ăn rực rỡ kiểu này, ai mà chịu bỏ qua cho được?
Lê Tường đã sớm nghe tới cái tên Bạch Gia Tửu Nghiệp, suy cho cùng cửa hàng cách vách nhà bọn họ trước kia chính là tiệm rượu Bạch gia, cho nên hoặc nhiều hoặc ít nàng cũng hiểu biết một ít.
Bọn họ là một thương hộ không tính là quá mạnh ở thành An Lăng, nhưng sau lưng lại có liên kết với sản nghiệp gia tộc khổng lồ, đặc biệt là vùng duyên hải bên kia, nói Bạch gia là một phương bá chủ cũng không quá.
Cho nên thị trường hải sản ở An Lăng đều nằm trong Bạch gia. So sánh với thị trường hải sản, tửu nghiệp lại thành một phần không mấy thu hút trong cả sản nghiệp của nhà bọn họ.
Đương nhiên phần không mấy thu hút này chỉ là so sánh với tổng bộ Bạch gia mà thôi, ở An Lăng này, bọn họ vẫn là gia tộc có số có má. Được nhà bọn họ cung cấp rượu, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với tình trạng mua lẻ hiện giờ.
Lê Tường và Bạch lão bản vừa gặp mặt không đến ba mươi phút đã thương lượng xong giá cả, chỉ cần nàng tự mình xác định rượu không có vấn đề là có thể ký hợp đồng được.
Ngày hôm nay nàng quá vội, cho nên chẳng thể rút ra thời gian vào thăm Ngũ Thừa Phong.
Phải làm đồ ăn còn phải bàn chuyện mua bán, lại thêm chuyện dạy người của Liên gia bên kia cách làm đậu hũ.
Chỉ còn hai ngày nữa là Liên Nghi Lan rời khỏi nơi đây rồi, nàng cần phải dạy cho người của nàng ấy biết cách làm trước khi bọn họ rời đi.
Đã vài lần Ngũ Thừa Phong muốn bảo nàng nên nghỉ ngơi một chút đi, nhưng lời muốn nói đến miệng, hắn lại không thể thốt ra.
Ở chung với nàng trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn tự nhận mình đã có chút hiểu biết về Lê Tường. Nàng không hề giống phần đông những nữ tử kia, nàng không hề có ý tưởng muốn ỷ lại vào nam nhân, cũng chưa từng có suy nghĩ sau khi thành thân sẽ ở trong hậu viện giúp trượng phu dạy hài tử.
Bảo nàng ở một chỗ nhàn rỗi còn làm nàng khó chịu hơn bảo nàng đi làm việc. Thứ duy nhất hắn có thể làm, đại khái chỉ là ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng trong khả năng cho phép mà thôi.
Ban ngày Lê Tường bận rộn, Ngũ Thừa Phong cũng thành thành thật thật dưỡng thương. Hai người bọn họ chỉ có thể chờ tới buổi tối khi Lê Tường bận làm sổ sách mới có thời gian nói chuyện với nhau vài câu.
Sau ba ngày dưỡng thương, miệng vết thương trên eo Ngũ Thừa Phong đã kết vảy, bây giờ hắn đã có thể thực hiện những hành động nhẹ nhàng, chỉ cần không vận động mạnh là được.
Lúc Lê Giang qua giúp đỡ hắn thay thuốc đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Ngũ Thừa Phong cũng ngượng ngùng cứ nằm ỳ ở đây mãi, cho nên qua ngày thứ tư, hắn đã thông báo cho mọi người chuyện hắn phải trở về tiêu cục.
Trên đời này không chỉ có nhi nữ tình trường, hắn thấy Lê Tường nỗ lực kiếm tiền như vậy, bản thân hắn cũng không được lười nhác.
Dù hắn kiếm được không nhiều bằng nàng, nhưng cũng phải quyết tâm nỗ lực. Bằng không, hắn lấy cái gì ra mà đòi xứng với nàng?
Ngũ Thừa Phong trở lại tiêu cục lại dưỡng thương thêm nửa tháng nữa, sau đó hắn mới tiếp tục theo tiêu đầu Sài ra cửa vận tiêu.
Lúc này bọn họ đi khá xa, cần phải đi tới vùng duyên hải, tới tới lui lui nhanh nhất cũng cần phải đi ba tháng, còn chậm thì khó mà nói chính xác được.
Trong lòng Lê Tường không muốn hắn đi, áp tải quá mức nguy hiểm, mỗi khi nàng nhớ tới vết thương trên người hắn, lại không nhịn được lo lắng vô cùng.
Nhưng khuyên hai lần, lại không cách nào khuyên được hắn. Ngày thường hắn chịu khó nghe lời như vậy, nhưng vừa nói đến chuyện áp tải này, hắn lập tức trở nên cứng đầu không chịu nổi. Nàng cũng hết cách với hắn.
Cuối cùng, tránh nghĩ tới chuyện làm mình phiền lòng ấy, Lê Tường đành phải một lòng một dạ suy nghĩ tới chuyện của tửu lầu.
Lê Tường đã sớm nghe tới cái tên Bạch Gia Tửu Nghiệp, suy cho cùng cửa hàng cách vách nhà bọn họ trước kia chính là tiệm rượu Bạch gia, cho nên hoặc nhiều hoặc ít nàng cũng hiểu biết một ít.
Bọn họ là một thương hộ không tính là quá mạnh ở thành An Lăng, nhưng sau lưng lại có liên kết với sản nghiệp gia tộc khổng lồ, đặc biệt là vùng duyên hải bên kia, nói Bạch gia là một phương bá chủ cũng không quá.
Cho nên thị trường hải sản ở An Lăng đều nằm trong Bạch gia. So sánh với thị trường hải sản, tửu nghiệp lại thành một phần không mấy thu hút trong cả sản nghiệp của nhà bọn họ.
Đương nhiên phần không mấy thu hút này chỉ là so sánh với tổng bộ Bạch gia mà thôi, ở An Lăng này, bọn họ vẫn là gia tộc có số có má. Được nhà bọn họ cung cấp rượu, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với tình trạng mua lẻ hiện giờ.
Lê Tường và Bạch lão bản vừa gặp mặt không đến ba mươi phút đã thương lượng xong giá cả, chỉ cần nàng tự mình xác định rượu không có vấn đề là có thể ký hợp đồng được.
Ngày hôm nay nàng quá vội, cho nên chẳng thể rút ra thời gian vào thăm Ngũ Thừa Phong.
Phải làm đồ ăn còn phải bàn chuyện mua bán, lại thêm chuyện dạy người của Liên gia bên kia cách làm đậu hũ.
Chỉ còn hai ngày nữa là Liên Nghi Lan rời khỏi nơi đây rồi, nàng cần phải dạy cho người của nàng ấy biết cách làm trước khi bọn họ rời đi.
Đã vài lần Ngũ Thừa Phong muốn bảo nàng nên nghỉ ngơi một chút đi, nhưng lời muốn nói đến miệng, hắn lại không thể thốt ra.
Ở chung với nàng trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn tự nhận mình đã có chút hiểu biết về Lê Tường. Nàng không hề giống phần đông những nữ tử kia, nàng không hề có ý tưởng muốn ỷ lại vào nam nhân, cũng chưa từng có suy nghĩ sau khi thành thân sẽ ở trong hậu viện giúp trượng phu dạy hài tử.
Bảo nàng ở một chỗ nhàn rỗi còn làm nàng khó chịu hơn bảo nàng đi làm việc. Thứ duy nhất hắn có thể làm, đại khái chỉ là ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng trong khả năng cho phép mà thôi.
Ban ngày Lê Tường bận rộn, Ngũ Thừa Phong cũng thành thành thật thật dưỡng thương. Hai người bọn họ chỉ có thể chờ tới buổi tối khi Lê Tường bận làm sổ sách mới có thời gian nói chuyện với nhau vài câu.
Sau ba ngày dưỡng thương, miệng vết thương trên eo Ngũ Thừa Phong đã kết vảy, bây giờ hắn đã có thể thực hiện những hành động nhẹ nhàng, chỉ cần không vận động mạnh là được.
Lúc Lê Giang qua giúp đỡ hắn thay thuốc đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Ngũ Thừa Phong cũng ngượng ngùng cứ nằm ỳ ở đây mãi, cho nên qua ngày thứ tư, hắn đã thông báo cho mọi người chuyện hắn phải trở về tiêu cục.
Trên đời này không chỉ có nhi nữ tình trường, hắn thấy Lê Tường nỗ lực kiếm tiền như vậy, bản thân hắn cũng không được lười nhác.
Dù hắn kiếm được không nhiều bằng nàng, nhưng cũng phải quyết tâm nỗ lực. Bằng không, hắn lấy cái gì ra mà đòi xứng với nàng?
Ngũ Thừa Phong trở lại tiêu cục lại dưỡng thương thêm nửa tháng nữa, sau đó hắn mới tiếp tục theo tiêu đầu Sài ra cửa vận tiêu.
Lúc này bọn họ đi khá xa, cần phải đi tới vùng duyên hải, tới tới lui lui nhanh nhất cũng cần phải đi ba tháng, còn chậm thì khó mà nói chính xác được.
Trong lòng Lê Tường không muốn hắn đi, áp tải quá mức nguy hiểm, mỗi khi nàng nhớ tới vết thương trên người hắn, lại không nhịn được lo lắng vô cùng.
Nhưng khuyên hai lần, lại không cách nào khuyên được hắn. Ngày thường hắn chịu khó nghe lời như vậy, nhưng vừa nói đến chuyện áp tải này, hắn lập tức trở nên cứng đầu không chịu nổi. Nàng cũng hết cách với hắn.
Cuối cùng, tránh nghĩ tới chuyện làm mình phiền lòng ấy, Lê Tường đành phải một lòng một dạ suy nghĩ tới chuyện của tửu lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương