Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 583
Ném xuống những lời này, Lê Tường cũng trở về phòng bếp, chuẩn bị làm lươn của nàng.
Tẩu tẩu ở cữ, nàng cần phải chuẩn bị cho nàng ấy bốn, năm bữa ăn, thực đơn thanh đạm cũng cần phải thay đổi liên tục.
Tính cả hai kiếp rồi, đây là lần đầu tiên nàng chăm sóc một người chu đáo đến thế.
“Sư phụ, ngươi muốn dùng con lươn làm món ăn gì?”
“Cứ làm đồ ăn của các ngươi đi, phòng bếp còn chưa đủ vội ư?” Lê Tường búng cho mỗi nàng một cái vào trán.
Từ khi hai nha đầu này không còn nô tịch, thật sự là dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hai người ấy trở nên hoạt bát vui vẻ hẳn lên, may mắn nàng có thân phận sư phụ chèn ép lại, bằng không hai tỷ muội này sẽ trở thành người ‘coi trời bằng vung’ mất.
“Biểu tỷ, có phải ngươi đã hẹn với nương của ta chờ muộn hơn một chút sẽ cùng tới cửa hàng bạc hay không?”
Quan Thúy Nhi đang bận rộn, vừa nghe nàng nói như vậy đã ngượng ngùng cười gật đầu nói: “Đúng là ta đã hẹn bọn họ tới cửa hàng bạc nhìn xem, chuẩn bị của hồi môn. Biểu muội, ngươi có đi được không?”
Thật ra nàng ấy rất muốn biểu muội đi cùng với mình, nói cho cùng, cuộc đời của nàng ấy cũng nhờ phúc của biểu muội mới có chuyển biến như ngày hôm nay.
Biểu muội không chỉ cho nàng ấy tay nghề kiếm sống, còn nhờ biểu muội mà nàng ấy tìm được hạnh phúc của bản thân mình.
Có đôi khi nàng ấy sẽ ngẫm lại quãng thời gian mình còn ở trong thôn, và lần nào cũng vậy, nàng ấy đều không thể hít thở được bình thường, sau đó trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn vì lúc trước phụ thân đã đưa nàng ấy đến Lê gia. Chỉ là từ khi rời khỏi thôn vào trong thành tới giờ kỳ thật nàng ấy không quen nhiều người lắm, cùng tuổi lại chỉ có mấy người làm cùng trong bếp này thôi.
Bởi vậy, chuyện đi xem của hồi môn này, nàng ấy lập tức nghĩ ngay đến biểu muội, người thân cận nhất...
Thế nhưng tửu lầu bận quá……
Đúng là Lê Tường không có chút thời gian rảnh nào. Tửu lầu cần nàng chăm sóc, nương vừa đi, nàng cũng phải thường xuyên qua chỗ tẩu tử nhìn xem.
Kim Thư không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu nãi oa, cho nên nàng ấy không dám đi lên ôm Tiểu Phúc Bảo.
Đại ca cũng vậy, bảo hắn làm việc nặng thì không sao nhưng mỗi lần ôm tiểu oa nhì sẽ cứng ngắc không khác gì ôm cục đá, nhìn đã biết hắn đang cực kỳ căng thẳng.
Hai người ấy đều không đáng tin cậy, thế nên chuyện chăm sóc Tiểu Phúc Bảo đều rơi cả vào tay của nàng và tẩu tử.
“Ta cũng muốn mà không đi được, thôi có nương ta đi là được rồi. Đến lúc đó ta sẽ dặn bà chọn thêm vài món giúp cho ngươi. Không xem như đồ trang sức tặng thêm, ta sẽ lấy thân phận chủ nhân tửu lầu đưa lễ.”
Lại nói, biểu tỷ cũng coi như cấp bậc nguyên lão trong tửu lầu, từ lúc bắt đầu ở cửa hàng nhỏ, nàng ấy vẫn một mực theo tới bây giờ.
Không nói tới tầng quan hệ thân thích này, chỉ lấy thân phận chủ nhân tửu lầu, nàng cũng nên có một phần lễ vật. Còn trang sức tặng thêm của người nhà mẹ đẻ lại là một chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Lê Tường lại cảm khái một phen.
Rõ ràng nàng mới lên trên này được một năm, vậy mà những người xung quanh lại phát sinh biến hoá lớn như vậy. Chỉ trong chớp mắt, biểu tỷ sắp thành thân rồi……
Sớm chiều ở chung lâu như vậy, cứ nghĩ tới một ngày biểu tỷ dọn đi, nàng lại cảm thấy rất lưu luyến.
“Biểu tỷ, ngươi cứ đi sớm một chút, trong phòng bếp có ta rồi.”
Lê Tường cho nàng ấy nghỉ trước.
Hiện giờ tay nghề của mấy người Đào Tử càng ngày càng thành thạo, có thể xử lý càng lúc càng nhanh tất cả những thực đơn trong phòng bếp.
Trừ phi là đồ ăn thật sự thực tốn thời gian, lúc đó mới khiến đám người trong phòng bếp không lo xuể, nhưng trước mắt sẽ không thành vấn đề.
Mỗi ngày Quan Thúy Nhi đều ở phòng bếp tự nhiên nàng ấy cũng hiểu, cho nên không khách khí chút nào.
Tẩu tẩu ở cữ, nàng cần phải chuẩn bị cho nàng ấy bốn, năm bữa ăn, thực đơn thanh đạm cũng cần phải thay đổi liên tục.
Tính cả hai kiếp rồi, đây là lần đầu tiên nàng chăm sóc một người chu đáo đến thế.
“Sư phụ, ngươi muốn dùng con lươn làm món ăn gì?”
“Cứ làm đồ ăn của các ngươi đi, phòng bếp còn chưa đủ vội ư?” Lê Tường búng cho mỗi nàng một cái vào trán.
Từ khi hai nha đầu này không còn nô tịch, thật sự là dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hai người ấy trở nên hoạt bát vui vẻ hẳn lên, may mắn nàng có thân phận sư phụ chèn ép lại, bằng không hai tỷ muội này sẽ trở thành người ‘coi trời bằng vung’ mất.
“Biểu tỷ, có phải ngươi đã hẹn với nương của ta chờ muộn hơn một chút sẽ cùng tới cửa hàng bạc hay không?”
Quan Thúy Nhi đang bận rộn, vừa nghe nàng nói như vậy đã ngượng ngùng cười gật đầu nói: “Đúng là ta đã hẹn bọn họ tới cửa hàng bạc nhìn xem, chuẩn bị của hồi môn. Biểu muội, ngươi có đi được không?”
Thật ra nàng ấy rất muốn biểu muội đi cùng với mình, nói cho cùng, cuộc đời của nàng ấy cũng nhờ phúc của biểu muội mới có chuyển biến như ngày hôm nay.
Biểu muội không chỉ cho nàng ấy tay nghề kiếm sống, còn nhờ biểu muội mà nàng ấy tìm được hạnh phúc của bản thân mình.
Có đôi khi nàng ấy sẽ ngẫm lại quãng thời gian mình còn ở trong thôn, và lần nào cũng vậy, nàng ấy đều không thể hít thở được bình thường, sau đó trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn vì lúc trước phụ thân đã đưa nàng ấy đến Lê gia. Chỉ là từ khi rời khỏi thôn vào trong thành tới giờ kỳ thật nàng ấy không quen nhiều người lắm, cùng tuổi lại chỉ có mấy người làm cùng trong bếp này thôi.
Bởi vậy, chuyện đi xem của hồi môn này, nàng ấy lập tức nghĩ ngay đến biểu muội, người thân cận nhất...
Thế nhưng tửu lầu bận quá……
Đúng là Lê Tường không có chút thời gian rảnh nào. Tửu lầu cần nàng chăm sóc, nương vừa đi, nàng cũng phải thường xuyên qua chỗ tẩu tử nhìn xem.
Kim Thư không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu nãi oa, cho nên nàng ấy không dám đi lên ôm Tiểu Phúc Bảo.
Đại ca cũng vậy, bảo hắn làm việc nặng thì không sao nhưng mỗi lần ôm tiểu oa nhì sẽ cứng ngắc không khác gì ôm cục đá, nhìn đã biết hắn đang cực kỳ căng thẳng.
Hai người ấy đều không đáng tin cậy, thế nên chuyện chăm sóc Tiểu Phúc Bảo đều rơi cả vào tay của nàng và tẩu tử.
“Ta cũng muốn mà không đi được, thôi có nương ta đi là được rồi. Đến lúc đó ta sẽ dặn bà chọn thêm vài món giúp cho ngươi. Không xem như đồ trang sức tặng thêm, ta sẽ lấy thân phận chủ nhân tửu lầu đưa lễ.”
Lại nói, biểu tỷ cũng coi như cấp bậc nguyên lão trong tửu lầu, từ lúc bắt đầu ở cửa hàng nhỏ, nàng ấy vẫn một mực theo tới bây giờ.
Không nói tới tầng quan hệ thân thích này, chỉ lấy thân phận chủ nhân tửu lầu, nàng cũng nên có một phần lễ vật. Còn trang sức tặng thêm của người nhà mẹ đẻ lại là một chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Lê Tường lại cảm khái một phen.
Rõ ràng nàng mới lên trên này được một năm, vậy mà những người xung quanh lại phát sinh biến hoá lớn như vậy. Chỉ trong chớp mắt, biểu tỷ sắp thành thân rồi……
Sớm chiều ở chung lâu như vậy, cứ nghĩ tới một ngày biểu tỷ dọn đi, nàng lại cảm thấy rất lưu luyến.
“Biểu tỷ, ngươi cứ đi sớm một chút, trong phòng bếp có ta rồi.”
Lê Tường cho nàng ấy nghỉ trước.
Hiện giờ tay nghề của mấy người Đào Tử càng ngày càng thành thạo, có thể xử lý càng lúc càng nhanh tất cả những thực đơn trong phòng bếp.
Trừ phi là đồ ăn thật sự thực tốn thời gian, lúc đó mới khiến đám người trong phòng bếp không lo xuể, nhưng trước mắt sẽ không thành vấn đề.
Mỗi ngày Quan Thúy Nhi đều ở phòng bếp tự nhiên nàng ấy cũng hiểu, cho nên không khách khí chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương