Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 590
“Đương nhiên không thể tìm sư phụ rồi, chúng ta có thể tìm A Nhược. Buổi tối A Nhược cũng không có chuyện gì làm, chốc lát nữa ta sẽ đi nói chuyện này với nàng.”
Lòng Hạnh Tử tràn đầy chờ mong, nàng ấy quyết định thức đợi A Nhược trở về, kết quả đợi hơn một canh giờ cũng không thấy A Nhược đâu, hai tỷ muội buồn ngủ không chịu nổi.
Đào Tử không chịu nổi đã ngủ trước rồi. Hạnh Tử cũng đang chuẩn bị đi ngủ lại nhìn thấy sư phụ cầm đèn vào phòng bếp.
“Sư phụ?”
“Hạnh Tử, sao ngươi còn chưa ngủ?” Lê Tường châm hai ngọn đèn đặt lên bệ bếp, rồi thuần thục đeo tạp dề vào người: “Nếu chưa ngủ thì qua giúp ta nhóm lửa đi, ta muốn nấu bữa ăn khuya.”
Hạnh Tử nghe lời ngồi xuống trước bếp, chuẩn bị nhóm lửa. Nàng ấy tính toán canh giờ, thời điểm này đã qua giờ Tỵ rồi.
Ngày thường sư phụ và A Nhược xử lý chuyện phòng thu chi, nhiều nhất chỉ mất chừng ba mươi phút là xong, sao hôm nay lại làm lâu như vậy?
Trong lòng nàng ấy đầy tò mò nên thuận miệng hỏi một câu: “Làm bữa ăn khuya ư? Sư phụ, hai người còn chưa ngủ sao?”
Lê Tường lắc đầu, trên mặt nàng có chút buồn bực.
Thời đại này, ánh đèn quá kém chất lượng, nàng châm lên vài ngọn đèn mà ánh sáng vẫn mù mờ lắm, đã vậy còn phải nhìn chằm chằm vào những con số kia, nhìn thời gian dài đôi mắt đã chịu không nổi.
Thế nhưng công việc này cần phải làm càng nhanh càng tốt, làm xong mới biết hiện nay tửu lầu còn có thể rút ra bao nhiêu bạc… Tóm lại chắc chắn đêm nay hai mắt nàng sẽ bị thương rồi.
“Đêm nay ta và A Nhược cần làm muộn một chút, chờ lát nữa ngươi cũng ăn cùng chúng ta luôn, ăn xong cứ đi ngủ thôi. Ngày mai ta cần ra ngoài một chuyến, trong phòng bếp đều phải dựa vào mấy người các ngươi trông nom.”
Hạnh Tử nghe ra sư phụ không muốn nhiều lời nên cũng ngoan ngoãn không hỏi nhiều nữa.
Lê Tường quay đầu lại mở ngăn tủ ra xem, thịt dư lại của ngày hôm nay chỉ còn chừng một nắm tay, rau xanh chỉ còn lại chút cải trắng khoai tây gì đó, ngoài ra còn lại một ít cá, lươn và tôm hùm đất.
Đã trễ thế này, phòng thu chi vẫn còn một đống sổ sách cần sửa sang lại, hiển nhiên không đủ thời gian để rửa sạch tôm hùm đất, kể cả nấu xong ăn món này cũng khá phiền toái, cho nên nàng chỉ bắt hai con cá ra thịt sạch sẽ rồi cắt khúc, đổ thêm chút rượu gia vị trước khi cho vào chế biến. Lúc này nồi đã nóng, Lê Tường lấy ít hoa tiêu và ớt khô, cộng thêm một xíu vỏ quýt vào nồi xào thơm rồi nghiền thành bột.
Nàng làm món ăn đơn giản một chút, chỉ bỏ mấy khúc cá vào chiên, lại pha thêm một bình trà xanh, chỉ cần lót bụng là được.
Món cá chiên giòn cũng giống hệt món thịt chiên giòn, chỉ khác phối liệu thôi. Món cá bao giờ cũng cần tương đối nhiều rượu gia vị, cả nước gừng nữa, hoặc là vỏ quýt, chúng đều là những phối liệu có thể làm mất mùi tanh của cá.
Lê Tường dùng một tay cầm chậu bột nhão, một tay cầm chiếc đũa gắp cá lên bỏ vào chậu bột nhão, nhúng cho thật đều rồi bỏ vào trong chảo dầu.
Đây là lần thứ hai nàng chiên khúc cá từ sau khi ăn tết, hương rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi gia vị, được chiên trong dầu lập tức biến một thứ hương vị cuốn hút hoàn toàn khác, cũng triệt để gợi lên cảm giác thèm ăn của người ta.
Hạnh Tử biết làm món thịt chiên giòn, nhưng lại chưa học xong món cá chiên giòn này.
“Sư phụ, mấy khúc cá này không cần chiên lại lần thứ hai ư?”
Nàng ấy vẫn nhớ, món thịt chiên giòn phải chiên hai lần mới đảm bảo lớp vỏ bên ngoài thịt càng thêm giòn, miếng thịt càng thêm thơm.
“Không cần, thịt cá cần ăn tươi mới đủ hương vị. Nếu chiên thêm lần nữa, cá sẽ bị cứng, làm giảm khẩu vị của người ta. Được rồi, ngươi mang cái này tới chỗ Kim Thư, hai người các ngươi chia nhau ăn, chắc chắn bây giờ nàng còn chưa ngủ đâu. Ăn xong thì vào dọn dẹp phòng bếp một chút, ta và A Nhược vẫn còn việc phải làm.”
Lê Tường dặn dò xong mới bưng một đĩa cá khúc chiên vàng ươm trở về phòng thu chi.
Cửa vừa mở, đã có gió nhẹ thổi vào, đèn dầu trên bàn lập tức trở nên lập loè chực tắt, khiến A Nhược vốn đã hoa mắt, lại càng trực tiếp không nhìn thấy con số gì trên thẻ tre nữa.
“A Nhược, qua đây nghỉ ngơi một chút, ăn cái này rồi lại xem. Nhìn chằm chằm vào hồi lâu, đôi mắt sẽ chịu không nổi.”
Nghe được lời này, cả người A Nhược đều lên tinh thần, có trời mới biết, nàng ấy đã xem sổ nhiều tới mức mắt sắp mù luôn rồi, cuối cùng cũng được tạm nghỉ.
A Nhược xoa xoa mắt, cố lên tinh thần uống ly trà xanh, sau khi bỏ mấy khúc cá chiên vàng ươm ngon miệng kia vào bụng, nàng ấy đã cảm giác hai mắt mình được thả lỏng hơn không ít.
Sau khi vui vui vẻ vẻ ăn no cái bụng, hai người bọn họ lại bắt đầu một vòng bận rộn mới.
Lòng Hạnh Tử tràn đầy chờ mong, nàng ấy quyết định thức đợi A Nhược trở về, kết quả đợi hơn một canh giờ cũng không thấy A Nhược đâu, hai tỷ muội buồn ngủ không chịu nổi.
Đào Tử không chịu nổi đã ngủ trước rồi. Hạnh Tử cũng đang chuẩn bị đi ngủ lại nhìn thấy sư phụ cầm đèn vào phòng bếp.
“Sư phụ?”
“Hạnh Tử, sao ngươi còn chưa ngủ?” Lê Tường châm hai ngọn đèn đặt lên bệ bếp, rồi thuần thục đeo tạp dề vào người: “Nếu chưa ngủ thì qua giúp ta nhóm lửa đi, ta muốn nấu bữa ăn khuya.”
Hạnh Tử nghe lời ngồi xuống trước bếp, chuẩn bị nhóm lửa. Nàng ấy tính toán canh giờ, thời điểm này đã qua giờ Tỵ rồi.
Ngày thường sư phụ và A Nhược xử lý chuyện phòng thu chi, nhiều nhất chỉ mất chừng ba mươi phút là xong, sao hôm nay lại làm lâu như vậy?
Trong lòng nàng ấy đầy tò mò nên thuận miệng hỏi một câu: “Làm bữa ăn khuya ư? Sư phụ, hai người còn chưa ngủ sao?”
Lê Tường lắc đầu, trên mặt nàng có chút buồn bực.
Thời đại này, ánh đèn quá kém chất lượng, nàng châm lên vài ngọn đèn mà ánh sáng vẫn mù mờ lắm, đã vậy còn phải nhìn chằm chằm vào những con số kia, nhìn thời gian dài đôi mắt đã chịu không nổi.
Thế nhưng công việc này cần phải làm càng nhanh càng tốt, làm xong mới biết hiện nay tửu lầu còn có thể rút ra bao nhiêu bạc… Tóm lại chắc chắn đêm nay hai mắt nàng sẽ bị thương rồi.
“Đêm nay ta và A Nhược cần làm muộn một chút, chờ lát nữa ngươi cũng ăn cùng chúng ta luôn, ăn xong cứ đi ngủ thôi. Ngày mai ta cần ra ngoài một chuyến, trong phòng bếp đều phải dựa vào mấy người các ngươi trông nom.”
Hạnh Tử nghe ra sư phụ không muốn nhiều lời nên cũng ngoan ngoãn không hỏi nhiều nữa.
Lê Tường quay đầu lại mở ngăn tủ ra xem, thịt dư lại của ngày hôm nay chỉ còn chừng một nắm tay, rau xanh chỉ còn lại chút cải trắng khoai tây gì đó, ngoài ra còn lại một ít cá, lươn và tôm hùm đất.
Đã trễ thế này, phòng thu chi vẫn còn một đống sổ sách cần sửa sang lại, hiển nhiên không đủ thời gian để rửa sạch tôm hùm đất, kể cả nấu xong ăn món này cũng khá phiền toái, cho nên nàng chỉ bắt hai con cá ra thịt sạch sẽ rồi cắt khúc, đổ thêm chút rượu gia vị trước khi cho vào chế biến. Lúc này nồi đã nóng, Lê Tường lấy ít hoa tiêu và ớt khô, cộng thêm một xíu vỏ quýt vào nồi xào thơm rồi nghiền thành bột.
Nàng làm món ăn đơn giản một chút, chỉ bỏ mấy khúc cá vào chiên, lại pha thêm một bình trà xanh, chỉ cần lót bụng là được.
Món cá chiên giòn cũng giống hệt món thịt chiên giòn, chỉ khác phối liệu thôi. Món cá bao giờ cũng cần tương đối nhiều rượu gia vị, cả nước gừng nữa, hoặc là vỏ quýt, chúng đều là những phối liệu có thể làm mất mùi tanh của cá.
Lê Tường dùng một tay cầm chậu bột nhão, một tay cầm chiếc đũa gắp cá lên bỏ vào chậu bột nhão, nhúng cho thật đều rồi bỏ vào trong chảo dầu.
Đây là lần thứ hai nàng chiên khúc cá từ sau khi ăn tết, hương rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi gia vị, được chiên trong dầu lập tức biến một thứ hương vị cuốn hút hoàn toàn khác, cũng triệt để gợi lên cảm giác thèm ăn của người ta.
Hạnh Tử biết làm món thịt chiên giòn, nhưng lại chưa học xong món cá chiên giòn này.
“Sư phụ, mấy khúc cá này không cần chiên lại lần thứ hai ư?”
Nàng ấy vẫn nhớ, món thịt chiên giòn phải chiên hai lần mới đảm bảo lớp vỏ bên ngoài thịt càng thêm giòn, miếng thịt càng thêm thơm.
“Không cần, thịt cá cần ăn tươi mới đủ hương vị. Nếu chiên thêm lần nữa, cá sẽ bị cứng, làm giảm khẩu vị của người ta. Được rồi, ngươi mang cái này tới chỗ Kim Thư, hai người các ngươi chia nhau ăn, chắc chắn bây giờ nàng còn chưa ngủ đâu. Ăn xong thì vào dọn dẹp phòng bếp một chút, ta và A Nhược vẫn còn việc phải làm.”
Lê Tường dặn dò xong mới bưng một đĩa cá khúc chiên vàng ươm trở về phòng thu chi.
Cửa vừa mở, đã có gió nhẹ thổi vào, đèn dầu trên bàn lập tức trở nên lập loè chực tắt, khiến A Nhược vốn đã hoa mắt, lại càng trực tiếp không nhìn thấy con số gì trên thẻ tre nữa.
“A Nhược, qua đây nghỉ ngơi một chút, ăn cái này rồi lại xem. Nhìn chằm chằm vào hồi lâu, đôi mắt sẽ chịu không nổi.”
Nghe được lời này, cả người A Nhược đều lên tinh thần, có trời mới biết, nàng ấy đã xem sổ nhiều tới mức mắt sắp mù luôn rồi, cuối cùng cũng được tạm nghỉ.
A Nhược xoa xoa mắt, cố lên tinh thần uống ly trà xanh, sau khi bỏ mấy khúc cá chiên vàng ươm ngon miệng kia vào bụng, nàng ấy đã cảm giác hai mắt mình được thả lỏng hơn không ít.
Sau khi vui vui vẻ vẻ ăn no cái bụng, hai người bọn họ lại bắt đầu một vòng bận rộn mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương