Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 596
Hôm nay Ngũ Thừa Phong ra bên ngoài rất sớm, sau khi mua xong lễ vật, đuổi tới Tương Ký Tửu Lầu chỉ vừa qua giờ Tỵ (9 giờ sáng).
Giờ phút này bên ngoài Tương Ký Tửu Lầu đang được treo từng hàng từng hàng lụa đỏ còn viết không ít chữ Hỉ thật lớn, cửa chính được mở rộng, nhưng bên trong lại không có người, chỉ có mấy tiểu nhị đang tới tới lui lui bố trí sảnh lớn.
Nói cho cùng hắn cũng là người quen của tửu lầu, mấy tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, sau đó bọn họ cực kỳ nhiệt tình đón hắn đi vào.
“Nha, không phải tiểu tử Thừa Phong đây sao? Mấy tháng không thấy đã đen hơn không ít nha.”
Chưởng quầy Miêu ôm một thùng kẹo mừng thật to giao cho tiểu nhị, rồi cười tủm tỉm đi về phía hắn.
“Hiện giờ đang bận rộn lắm, chắc là tiểu chủ nhân không gặp ngươi được, nếu không ngươi lên lầu ngồi một lát?”
Tuy hôm nay nhà bọn họ làm tiệc vui không lớn, nhưng cũng là một ngày được chủ nhân cực kỳ coi trọng, hiển nhiên sẽ bận rộn vô cùng.
Chưởng quầy Miêu đã làm việc ở tửu lầu lâu như vậy, cũng hiểu rõ ràng quan hệ giữa Ngũ Thừa Phong và Lê gia.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua hai, ba năm nữa hắn chính là cô gia của tửu lầu, đều là thân thích nhà mình, lên lầu hai, lầu ba là chuyện rất bình thường.
Ngũ Thừa Phong không muốn ra sau bếp làm nàng thêm phiền, hắn đang chuẩn bị gật đầu lại nghe được từ bên ngoài tửu lầu truyền đến một đợt thanh âm ồn ào. Có nam có nữ, giọng nói còn to ghê gớm.
“Hay thật, nhìn tửu lầu này một cái coi, các ngươi đều ở trong thành cơm ngon rượu say, mà ném lão thái bà ta ở trong thôn ăn cỏ ăn trấu!”
“Đúng vậy đó, Phúc Tử ngươi thật không có lương tâm.”
Thoáng nghe thanh âm đã biết người tới không có ý tốt, hai người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sắc mặt Quan Phúc cứng ngắc như khúc gỗ, dẫn một đám người vào tửu lầu.
Thấy vẻ mặt của hắn, hai người Ngũ Thừa Phong lập tức hiểu, đám người đi theo hắn vào là người một nhà Quan gia kia.
Tuy Quan Phúc đã phân gia với bọn họ, nhưng nương vẫn là nương, nữ nhi thành hôn không mời bà ta tới sẽ không hay.
Cũng may, trước mắt bọn họ chỉ biết đây là tửu lầu làm tiệc vui, còn chưa biết tửu lầu này là của Lê Tường, nếu biết chỉ sợ còn ầm ĩ hơn nhiều.
Quan Phúc thầm thở dài một tiếng, hắn tiến lên kéo chưởng quầy Miêu. “Chưởng quầy Miêu, đây là nương của ta, đây là người một nhà đại ca ta, phiền ngươi dẫn bọn hắn lên lầu hai.”
“Được rồi!”
Chưởng quầy Miêu rất tinh ý. Đảo mắt một cái, hắn lập tức trưng ra gương mặt tươi cười khách khách khí khí gọi một tiếng lão phu nhân mời lên lầu.
Một tiếng lão phu nhân này đã khiến Quan bà tử như mở cờ trong bụng, bà ta lập tức quên mất chuyện phải xả giận lên người tiểu nhi tử.
Cũng khó trách, từ trước tới nay, đã bao giờ bà ta được người khác gọi là lão phu nhân đâu? Đặc biệt là chưởng quầy đại tửu lâu trong thành như vậy, thật sự là thoải mái.
“Đi đi đi, chúng ta lên lầu xem.”
Cuối cùng Quan lão bà tử cũng lộ ra gương mặt tươi cười, vui mừng đi theo chưởng quầy Miêu lên lầu.
Quan đại ca vẫn muốn nói thêm điều gì đó với đệ đệ nhưng lại bị bà nương nhà mình lôi lên lầu hai.
Người một nhà kia rất nhanh đã biến mất ở cửa thang lầu. Lúc này Quan Phúc mới chú ý tới Ngũ Thừa Phong.
“Thừa Phong ngươi tới rồi, ra đằng sau ngồi đi? Đại khái là trên lầu sẽ có chút không yên tĩnh.”
“Phúc Tử thúc, ngươi nói vậy khác nào coi ta là người ngoài? Một thân xương cốt của ta không chịu được ngồi không nhàn rỗi đâu. Ngươi xem có chuyện gì cần ta hỗ trợ thì cứ kêu một tiếng. Hôm nay là ngày vui, ta cũng nên bận rộn một phen mà.”
Quan Phúc theo bản năng gật gật đầu, hôm nay đúng là bận rộn thật. Tỷ phu bị thương không thể ra cửa, những chuyện bên ngoài đều giao hết trên tay hắn, hôm nay con rể cũng không tiện đi theo hỗ trợ.
Một mình hắn đã lo lắng chuyện trong ngoài còn phải ứng phó lão nương và đại ca, thật sự là tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Nói gì thì nói, trước sau gì tiểu tử Ngũ Thừa Phong này cũng là người một nhà, đối phương nguyện ý hỗ trợ cũng tốt, để một mình hắn tới xử lý nhiều chuyện như vậy thật sự có chút luống cuống tay chân.
“Nhắc tới mới nhớ, đúng là có một chuyện cần ngươi giúp một tay.”
Hắn nhìn nhìn vị trí trên lầu rồi đi tới bên cạnh Ngũ Thừa Phong nhỏ giọng nói: “Tính nết lão nương ta rất thích làm ầm ĩ, nếu biết tửu lầu này thuộc sở hữu của Tường nha đầu, kiểu gì bà ấy cũng sẽ làm loạn một trận, cho nên ta muốn cho ngươi trở về mời mấy huynh đệ bên tiêu cục qua bên này ăn tiệc, thuận tiện chắn sóng gió dùm ta.”
Ngũ Thừa Phong: “……”
Nhìn bộ dáng thần thần bí bí của Quan Phúc, hắn còn tưởng đối phương muốn nhờ mình chuyện lớn gì, hoá ra là bảo mình về gọi thêm mấy huynh đệ ở tiêu cục tới.
Giờ phút này bên ngoài Tương Ký Tửu Lầu đang được treo từng hàng từng hàng lụa đỏ còn viết không ít chữ Hỉ thật lớn, cửa chính được mở rộng, nhưng bên trong lại không có người, chỉ có mấy tiểu nhị đang tới tới lui lui bố trí sảnh lớn.
Nói cho cùng hắn cũng là người quen của tửu lầu, mấy tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, sau đó bọn họ cực kỳ nhiệt tình đón hắn đi vào.
“Nha, không phải tiểu tử Thừa Phong đây sao? Mấy tháng không thấy đã đen hơn không ít nha.”
Chưởng quầy Miêu ôm một thùng kẹo mừng thật to giao cho tiểu nhị, rồi cười tủm tỉm đi về phía hắn.
“Hiện giờ đang bận rộn lắm, chắc là tiểu chủ nhân không gặp ngươi được, nếu không ngươi lên lầu ngồi một lát?”
Tuy hôm nay nhà bọn họ làm tiệc vui không lớn, nhưng cũng là một ngày được chủ nhân cực kỳ coi trọng, hiển nhiên sẽ bận rộn vô cùng.
Chưởng quầy Miêu đã làm việc ở tửu lầu lâu như vậy, cũng hiểu rõ ràng quan hệ giữa Ngũ Thừa Phong và Lê gia.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua hai, ba năm nữa hắn chính là cô gia của tửu lầu, đều là thân thích nhà mình, lên lầu hai, lầu ba là chuyện rất bình thường.
Ngũ Thừa Phong không muốn ra sau bếp làm nàng thêm phiền, hắn đang chuẩn bị gật đầu lại nghe được từ bên ngoài tửu lầu truyền đến một đợt thanh âm ồn ào. Có nam có nữ, giọng nói còn to ghê gớm.
“Hay thật, nhìn tửu lầu này một cái coi, các ngươi đều ở trong thành cơm ngon rượu say, mà ném lão thái bà ta ở trong thôn ăn cỏ ăn trấu!”
“Đúng vậy đó, Phúc Tử ngươi thật không có lương tâm.”
Thoáng nghe thanh âm đã biết người tới không có ý tốt, hai người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sắc mặt Quan Phúc cứng ngắc như khúc gỗ, dẫn một đám người vào tửu lầu.
Thấy vẻ mặt của hắn, hai người Ngũ Thừa Phong lập tức hiểu, đám người đi theo hắn vào là người một nhà Quan gia kia.
Tuy Quan Phúc đã phân gia với bọn họ, nhưng nương vẫn là nương, nữ nhi thành hôn không mời bà ta tới sẽ không hay.
Cũng may, trước mắt bọn họ chỉ biết đây là tửu lầu làm tiệc vui, còn chưa biết tửu lầu này là của Lê Tường, nếu biết chỉ sợ còn ầm ĩ hơn nhiều.
Quan Phúc thầm thở dài một tiếng, hắn tiến lên kéo chưởng quầy Miêu. “Chưởng quầy Miêu, đây là nương của ta, đây là người một nhà đại ca ta, phiền ngươi dẫn bọn hắn lên lầu hai.”
“Được rồi!”
Chưởng quầy Miêu rất tinh ý. Đảo mắt một cái, hắn lập tức trưng ra gương mặt tươi cười khách khách khí khí gọi một tiếng lão phu nhân mời lên lầu.
Một tiếng lão phu nhân này đã khiến Quan bà tử như mở cờ trong bụng, bà ta lập tức quên mất chuyện phải xả giận lên người tiểu nhi tử.
Cũng khó trách, từ trước tới nay, đã bao giờ bà ta được người khác gọi là lão phu nhân đâu? Đặc biệt là chưởng quầy đại tửu lâu trong thành như vậy, thật sự là thoải mái.
“Đi đi đi, chúng ta lên lầu xem.”
Cuối cùng Quan lão bà tử cũng lộ ra gương mặt tươi cười, vui mừng đi theo chưởng quầy Miêu lên lầu.
Quan đại ca vẫn muốn nói thêm điều gì đó với đệ đệ nhưng lại bị bà nương nhà mình lôi lên lầu hai.
Người một nhà kia rất nhanh đã biến mất ở cửa thang lầu. Lúc này Quan Phúc mới chú ý tới Ngũ Thừa Phong.
“Thừa Phong ngươi tới rồi, ra đằng sau ngồi đi? Đại khái là trên lầu sẽ có chút không yên tĩnh.”
“Phúc Tử thúc, ngươi nói vậy khác nào coi ta là người ngoài? Một thân xương cốt của ta không chịu được ngồi không nhàn rỗi đâu. Ngươi xem có chuyện gì cần ta hỗ trợ thì cứ kêu một tiếng. Hôm nay là ngày vui, ta cũng nên bận rộn một phen mà.”
Quan Phúc theo bản năng gật gật đầu, hôm nay đúng là bận rộn thật. Tỷ phu bị thương không thể ra cửa, những chuyện bên ngoài đều giao hết trên tay hắn, hôm nay con rể cũng không tiện đi theo hỗ trợ.
Một mình hắn đã lo lắng chuyện trong ngoài còn phải ứng phó lão nương và đại ca, thật sự là tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Nói gì thì nói, trước sau gì tiểu tử Ngũ Thừa Phong này cũng là người một nhà, đối phương nguyện ý hỗ trợ cũng tốt, để một mình hắn tới xử lý nhiều chuyện như vậy thật sự có chút luống cuống tay chân.
“Nhắc tới mới nhớ, đúng là có một chuyện cần ngươi giúp một tay.”
Hắn nhìn nhìn vị trí trên lầu rồi đi tới bên cạnh Ngũ Thừa Phong nhỏ giọng nói: “Tính nết lão nương ta rất thích làm ầm ĩ, nếu biết tửu lầu này thuộc sở hữu của Tường nha đầu, kiểu gì bà ấy cũng sẽ làm loạn một trận, cho nên ta muốn cho ngươi trở về mời mấy huynh đệ bên tiêu cục qua bên này ăn tiệc, thuận tiện chắn sóng gió dùm ta.”
Ngũ Thừa Phong: “……”
Nhìn bộ dáng thần thần bí bí của Quan Phúc, hắn còn tưởng đối phương muốn nhờ mình chuyện lớn gì, hoá ra là bảo mình về gọi thêm mấy huynh đệ ở tiêu cục tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương