Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 598
“Mang tất cả qua sao? Ta vừa thấy ngươi ngâm đầy hai vại lớn đó.”
Lê Tường gật gật đầu, nàng sai hắn đi bưng hai vại nguyên liệu nấu ăn tới, sau đó quay đầu nhanh chóng xử lý sạch sẽ đống bong bóng cá, tiếp theo mới chú ý nguyên liệu nấu ăn trên bệ bếp đã chuẩn bị gần như đầy đủ hết rồi, có lẽ cũng nên làm món này thôi.
Gân chân thú đã ngâm đủ thời gian cần chiên từ lúc dầu còn lạnh, nấm hương, miến hải sâm vân vân đều đã ngâm nở, hầu hết mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ cần chờ nàng bỏ vào trong bình đặt lên bệ bếp thôi.
“Sư phụ, quá nhiều nguyên liệu rồi, nếu nấu chung tất cả với nhau, có lãng phí quá hay không?”
Hai tỷ muội Hạnh Tử hít hà một hơi nhìn nguyên liệu nấu ăn đang bày đầy trên bệ bếp. Bên này gồm có gà, vịt, xương sườn, chân giò heo, tất cả đều không hề rẻ.
Đã vậy, còn thêm đống lớn đồ biển như sò khô, bào ngư, hải sâm, mấy thứ này còn đắt hơn thịt cơ.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa hết, trên bệ bếp hãy còn nấm hương, miến, bong bóng cá, và một chậu trứng cút.
Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, các nàng có vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không thể tưởng tượng được sau khi trộn chung tất cả những nguyên liệu này vào sẽ ra một món ăn có hương vị như thế nào.
Nguyên liệu nấu ăn quá nhiều hương vị quá tạp, có thể làm ra một món ăn ngon ư? . Đam Mỹ Hiện Đại
“Nấu đồ ăn là để cho mọi người thưởng thức, sao lại lãng phí?”
Lê Tường đang vội cực kỳ, không có thời gian mà từ từ giải thích cho hai người ấy nghe về món chính này.
Nhưng thôi, kiểu gì nàng cũng sẽ dạy món này cho bọn họ, tới lúc đó giải thích kỹ càng cũng chưa muộn. Thế nhưng muốn dạy gì cũng phải chờ xong tiệc vui của biểu tỷ đã rồi tính.
“Đào Tử, ngươi đi xem nhân thịt đã băm xong chưa, chốc lát nữa ta phải dùng. Hạnh Tử ngươi chần móng giò qua nước sôi đi, rồi bỏ vào hầm.”
“Được rồi!”
Hai nha đầu được phân công làm việc, lập tức bận rộn lên, vừa lúc Yến Túc cũng lấy nguyên liệu nấu ăn tới, đây đều là sò khô và bào ngư tốt nhất được tự tay nàng chọn từ Bạch gia bên kia.
Lê Tường kiểm tra một chút, hải sản đã ngâm ổn thoả rồi. Nàng trực tiếp xoay người cầm những nguyên liệu nấu ăn khác trên bệ bếp tới, bỏ tất cả chúng vào trong bình. Ở phần đáy trải lên vài lát gừng, đặt thứ hầm lâu mềm nhất là gân chân thú và bào ngư, tiếp theo là măng tươi thái lát, nấm hương và miến, sau đó tới lượt sò khô hải sâm và trứng cút.
Bên cạnh đó còn thêm thịt chân giò hun khói do nàng tự tay đặc chế chuẩn bị cho dịp tết, trong mỗi một bình, nàng đều thả vào một ít thịt chân giò hun khói.
Món này có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, bởi vậy, mỗi loại chỉ cần bỏ một chút thôi, cái bình nho nhỏ đã bị nhét đầy rồi, chút xíu nữa chỉ cần hớp sạch bọt ở canh loãng bên kia, chan vào trong bình là có thể bắt đầu hầm nấu.
Ở hiện đại, món Phật Nhảy Tường này là một món ăn cực kỳ nổi tiếng, nhưng ở nơi này, Lê Tường lại chưa từng nghe nói tửu lầu nhà nào có món ăn này.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, một bình này đã có tới mấy chục loại nguyên liệu nấu ăn, giá không hề rẻ, người bình thường chắc chắn sẽ không nỡ làm.
Nàng đã có ý định đẩy món này ra trong tiệc cưới của biểu tỷ, coi như quảng cáo trước, sau đó sẽ chính thức bán trong tửu lầu nhà mình.
“Sư phụ sư phụ! A Thất vừa nói đại ca Thừa Phong đã dẫn theo mười mấy người đi trên lầu rồi!”
Nghe được hai chữ Thừa Phong này, Lê Tường theo bản năng lại ngẩn người, hôm qua nàng còn chưa cảm tạ hắn cho tử tế, sáng sớm hôm nay lại bận rộn vô cùng, không có thời gian nhớ tới hắn.
“Hắn mang theo mười mấy người?”
Rất nhanh sau đó, Lê Tường đã phản ứng lại, có lẽ hắn nghĩ tửu lầu nhà mình vẫn buôn bán bình thường mới đưa huynh đệ qua đây.
“Người tới thì có sao đâu? A Túc ngươi đi nói một tiếng với chưởng quầy Miêu, kêu hắn đừng thu lễ vật và tiền của những người đó.” Lê Tường vừa dứt lời đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng lại hỏi thêm: “Mấy người đại cữu cữu của ta cũng ở trên lầu ư?”
Yến Túc gật gật đầu.
“A Thất nói lúc này sư công và bọn họ đều ở trên đó rồi, sư công tự mình chiêu đãi mấy người kia.”
Nghe được phụ thân mình đang ở trên đó chắn sóng, Lê Tường thoáng có chút yên tâm. Thế nhưng nàng nhớ tới tính tình kỳ quái của người một nhà đại cữu cữu kia, lại cảm thấy mình nên qua đó nhìn một cái mới được.
Ngay lúc nàng mới đi tới cửa thang lầu đã nhìn thấy chưởng quầy Miêu dẫn hai huynh đệ Bạch gia vào tửu lầu.
Bạch gia làm thương nhân cung cấp rượu cho tửu lầu nhà nàng, tửu lầu muốn tổ chức tiệc vui, khẳng định phải mời bọn họ tới.
Trước mắt khách tới là người quen cũ, hai huynh đệ kia chính là ông chủ của cửa hàng cách vách Lê Gia Tiểu Thực ngày xưa.
Lê Tường gật gật đầu, nàng sai hắn đi bưng hai vại nguyên liệu nấu ăn tới, sau đó quay đầu nhanh chóng xử lý sạch sẽ đống bong bóng cá, tiếp theo mới chú ý nguyên liệu nấu ăn trên bệ bếp đã chuẩn bị gần như đầy đủ hết rồi, có lẽ cũng nên làm món này thôi.
Gân chân thú đã ngâm đủ thời gian cần chiên từ lúc dầu còn lạnh, nấm hương, miến hải sâm vân vân đều đã ngâm nở, hầu hết mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ cần chờ nàng bỏ vào trong bình đặt lên bệ bếp thôi.
“Sư phụ, quá nhiều nguyên liệu rồi, nếu nấu chung tất cả với nhau, có lãng phí quá hay không?”
Hai tỷ muội Hạnh Tử hít hà một hơi nhìn nguyên liệu nấu ăn đang bày đầy trên bệ bếp. Bên này gồm có gà, vịt, xương sườn, chân giò heo, tất cả đều không hề rẻ.
Đã vậy, còn thêm đống lớn đồ biển như sò khô, bào ngư, hải sâm, mấy thứ này còn đắt hơn thịt cơ.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa hết, trên bệ bếp hãy còn nấm hương, miến, bong bóng cá, và một chậu trứng cút.
Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, các nàng có vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không thể tưởng tượng được sau khi trộn chung tất cả những nguyên liệu này vào sẽ ra một món ăn có hương vị như thế nào.
Nguyên liệu nấu ăn quá nhiều hương vị quá tạp, có thể làm ra một món ăn ngon ư? . Đam Mỹ Hiện Đại
“Nấu đồ ăn là để cho mọi người thưởng thức, sao lại lãng phí?”
Lê Tường đang vội cực kỳ, không có thời gian mà từ từ giải thích cho hai người ấy nghe về món chính này.
Nhưng thôi, kiểu gì nàng cũng sẽ dạy món này cho bọn họ, tới lúc đó giải thích kỹ càng cũng chưa muộn. Thế nhưng muốn dạy gì cũng phải chờ xong tiệc vui của biểu tỷ đã rồi tính.
“Đào Tử, ngươi đi xem nhân thịt đã băm xong chưa, chốc lát nữa ta phải dùng. Hạnh Tử ngươi chần móng giò qua nước sôi đi, rồi bỏ vào hầm.”
“Được rồi!”
Hai nha đầu được phân công làm việc, lập tức bận rộn lên, vừa lúc Yến Túc cũng lấy nguyên liệu nấu ăn tới, đây đều là sò khô và bào ngư tốt nhất được tự tay nàng chọn từ Bạch gia bên kia.
Lê Tường kiểm tra một chút, hải sản đã ngâm ổn thoả rồi. Nàng trực tiếp xoay người cầm những nguyên liệu nấu ăn khác trên bệ bếp tới, bỏ tất cả chúng vào trong bình. Ở phần đáy trải lên vài lát gừng, đặt thứ hầm lâu mềm nhất là gân chân thú và bào ngư, tiếp theo là măng tươi thái lát, nấm hương và miến, sau đó tới lượt sò khô hải sâm và trứng cút.
Bên cạnh đó còn thêm thịt chân giò hun khói do nàng tự tay đặc chế chuẩn bị cho dịp tết, trong mỗi một bình, nàng đều thả vào một ít thịt chân giò hun khói.
Món này có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, bởi vậy, mỗi loại chỉ cần bỏ một chút thôi, cái bình nho nhỏ đã bị nhét đầy rồi, chút xíu nữa chỉ cần hớp sạch bọt ở canh loãng bên kia, chan vào trong bình là có thể bắt đầu hầm nấu.
Ở hiện đại, món Phật Nhảy Tường này là một món ăn cực kỳ nổi tiếng, nhưng ở nơi này, Lê Tường lại chưa từng nghe nói tửu lầu nhà nào có món ăn này.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, một bình này đã có tới mấy chục loại nguyên liệu nấu ăn, giá không hề rẻ, người bình thường chắc chắn sẽ không nỡ làm.
Nàng đã có ý định đẩy món này ra trong tiệc cưới của biểu tỷ, coi như quảng cáo trước, sau đó sẽ chính thức bán trong tửu lầu nhà mình.
“Sư phụ sư phụ! A Thất vừa nói đại ca Thừa Phong đã dẫn theo mười mấy người đi trên lầu rồi!”
Nghe được hai chữ Thừa Phong này, Lê Tường theo bản năng lại ngẩn người, hôm qua nàng còn chưa cảm tạ hắn cho tử tế, sáng sớm hôm nay lại bận rộn vô cùng, không có thời gian nhớ tới hắn.
“Hắn mang theo mười mấy người?”
Rất nhanh sau đó, Lê Tường đã phản ứng lại, có lẽ hắn nghĩ tửu lầu nhà mình vẫn buôn bán bình thường mới đưa huynh đệ qua đây.
“Người tới thì có sao đâu? A Túc ngươi đi nói một tiếng với chưởng quầy Miêu, kêu hắn đừng thu lễ vật và tiền của những người đó.” Lê Tường vừa dứt lời đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng lại hỏi thêm: “Mấy người đại cữu cữu của ta cũng ở trên lầu ư?”
Yến Túc gật gật đầu.
“A Thất nói lúc này sư công và bọn họ đều ở trên đó rồi, sư công tự mình chiêu đãi mấy người kia.”
Nghe được phụ thân mình đang ở trên đó chắn sóng, Lê Tường thoáng có chút yên tâm. Thế nhưng nàng nhớ tới tính tình kỳ quái của người một nhà đại cữu cữu kia, lại cảm thấy mình nên qua đó nhìn một cái mới được.
Ngay lúc nàng mới đi tới cửa thang lầu đã nhìn thấy chưởng quầy Miêu dẫn hai huynh đệ Bạch gia vào tửu lầu.
Bạch gia làm thương nhân cung cấp rượu cho tửu lầu nhà nàng, tửu lầu muốn tổ chức tiệc vui, khẳng định phải mời bọn họ tới.
Trước mắt khách tới là người quen cũ, hai huynh đệ kia chính là ông chủ của cửa hàng cách vách Lê Gia Tiểu Thực ngày xưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương