Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 613
Kể cả khi hai người đối diện chính là phụ mẫu ruột thịt của hắn, hắn cũng không có ý định cho bọn họ chút lời hay ý đẹp.
“Ta biết, các ngươi đã biết chuyện giữa ta và Tương nha đầu, lại thấy Lê Ký Tửu Lầu kia mà đỏ mắt, lúc đó mới nhớ tới đứa nhi tử này. Đáng tiếc chúng ta đã sớm ký khế ước đoạn tuyệt quan hệ, ta và các ngươi đã không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa rồi.”
Nhìn thấy Ngũ Đại Khuê đỏ mặt lên, bộ dáng lại muốn mắng người, Ngũ Thừa Phong chỉ cười đi lại gần hắn ta thêm vài bước, đã khiến hắn ta sợ tới mức lui một chân vào trong nhà, dựa vào cạnh cửa mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Ngươi!”
“Ngũ đại chưởng quầy đứng vững chút nhé, nếu không cẩn thận bị ngã làm thương tổn tới thân thể, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không thể tới tiệm vải được đâu.”
Hai mắt Ngũ Đại Khuê nhấp nháy, rốt cuộc tới lúc này hắn ta mới có vài phần kiêng kị tiểu nhi tử.
Xem ra tiểu tử này vẫn nhớ mối thù khi xưa, còn lòng dạ sắt đá vô cùng, dám đánh cả phụ thân như hắn ta, hiển nhiên chiêu bài thân tình không có tác dụng rồi.
Hơn nữa, mấy lời Ngũ Thừa Phong nói không giống như chơi đùa, lỡ như thật sự chọc giận hắn, khiến bản thân mình bị thương tổn, chỉ sợ tiệm vải bên kia sẽ không để thời gian cho hắn ta dưỡng thương đâu.
“Còn nữa, ta lại nói cho các ngươi biết thêm một chuyện. Ta đã tính toán ở rể tại Lê gia bên kia, cho nên đừng nghĩ tới chuyện dùng cái danh phụ mẫu của ta mà qua chiếm lợi.
Cái gọi là xuất giá tòng phu dành cho nữ nhân, thì ta sẽ là nam nhân tòng phụ. Nếu thật sự có ngày ta thành thân với Tương nha đầu, ta sẽ chân chính là người của Lê gia, lúc đó thật sự không còn chút quan hệ nào với Ngũ gia các người nữa.”
Kiều thị: “……”
Không chỉ phu thê Ngũ Đại Khuê, kể cả đám huynh đệ tiêu cục của Ngũ Thừa Phong đang chờ ở ven đường cũng bị mấy lời của hắn làm cho kinh ngạc tựa như sét đánh bên tai.
Đường đường là nam tử hán vậy mà nói chuyện ở rể cứ bình thường như ăn cơm uống nước ấy.
Với nam nhân, ở rể là cụm từ kiêng kị, là chuyện không còn chút mặt mũi nào, không chỉ về sau nhi nữ của họ phải theo đằng nhà gái, nếu nhà gái cường thế một chút, còn có trường hợp bọn họ đánh mắng chửi nhà trai.
Bình thường, chắc chắn sẽ không một nam nhân nào nguyện ý ở rể, ngoại trừ một ít người thật sự nghèo tới mức không có gì mà ăn, mới bán nhi tử ở rể cho người ta.
Chính vì vậy, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Ngũ Thừa Phong lại muốn đi ở rể. Rõ ràng hắn áp tiêu kiếm được không ít tiền, bộ dạng lớn lên cũng không kém… thật sự là người ta không hiểu tại sao hắn lại có loại suy nghĩ này.
Phu thê Ngũ Đại Khuê giận dữ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn muốn ở rể khác nào bôi tro trát trấu vào mặt người Ngũ gia? Ngày sau nếu người trong thôn biết được, khẳng định sẽ ở sau lưng chọc vào cột sống của Ngũ gia bọn họ, còn không biết người ta định thêu dệt nên câu chuyện lâm ly bi đát nào đây.
“Ở rể không được! Đoạn tuyệt quan hệ cũng không được! Ngươi nói ra sẽ làm mất mặt tổ tông!”
“Có được hay không là chuyện của ta, các ngươi có nói cũng vô dụng.”
Từ rất lâu rồi Ngũ Thừa Phong đã không còn là tiểu oa nhi chỉ biết im lặng, mặc người ta hành hạ trước kia.
Bây giờ hắn là người có tiền, có cuộc sống tự do tự tại, không một ai có thể xen vào quyết định của hắn.
“Ngũ đại chưởng quầy, hôm nay, những gì cần nói ta đã nói rõ với ngươi rồi, các ngươi đừng có tới quấy rầy Lê gia bên kia. Nếu để ta phát hiện các ngươi không thành thật, ta chỉ có thể nghĩ cách giúp ngươi ngoan ngoãn ở nhà ‘nghỉ ngơi’ thật tốt thôi.
Đừng hỏi ta nghỉ ngơi bao lâu, chuyện này thật khó mà nói. Mấy năm nay ta ở tiêu cục, đã học được không ít bản lĩnh rồi.”
Đột nhiên hắn đè thật thấp thanh âm, chỉ cho hai người Kiều thị và Ngũ Đại Khuê nghe mà thôi.
“Bảo đảm thoạt nhìn chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Phu thê Ngũ Đại Khuê: “……”
Đột nhiên bọn họ cảm thấy hơi lạnh người.
Ngũ Đại Khuê cảm giác cánh tay vừa bị bẻ lúc nãy lại bắt đầu đau lên. Mãi cho đến người ta đã đi tới đầu ngõ, phu thê bọn họ mới lấy lại tinh thần.
“Đại Khuê…… Lão tứ hắn……”
“Câm miệng! Về sau không được nhắc tới hắn nữa! Đều tại ngươi sinh ra Tang Môn tinh (ngôi sao chổi) kia! Đúng là sai lầm mà!”
Ngũ Đại Khuê phun ra một ngụm nước bọt rồi oán hận xoay người vào tòa nhà.
Đã không kiếm được chút lợi lộc nào, còn bị nhi tử đánh một trận, lúc trở về lại bị uy h.i.ế.p một trận, thật sự khiến hắn ta muốn điên tiết lên mà.
Nếu không phải nể mặt Kiều thị đã sinh cho hắn mấy nhi nữ, vài năm nay cũng không gây nên khúc mắc gì lớn, hắn ta đã muốn đuổi thẳng cổ phụ nhân này rồi.
“Ta biết, các ngươi đã biết chuyện giữa ta và Tương nha đầu, lại thấy Lê Ký Tửu Lầu kia mà đỏ mắt, lúc đó mới nhớ tới đứa nhi tử này. Đáng tiếc chúng ta đã sớm ký khế ước đoạn tuyệt quan hệ, ta và các ngươi đã không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa rồi.”
Nhìn thấy Ngũ Đại Khuê đỏ mặt lên, bộ dáng lại muốn mắng người, Ngũ Thừa Phong chỉ cười đi lại gần hắn ta thêm vài bước, đã khiến hắn ta sợ tới mức lui một chân vào trong nhà, dựa vào cạnh cửa mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Ngươi!”
“Ngũ đại chưởng quầy đứng vững chút nhé, nếu không cẩn thận bị ngã làm thương tổn tới thân thể, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không thể tới tiệm vải được đâu.”
Hai mắt Ngũ Đại Khuê nhấp nháy, rốt cuộc tới lúc này hắn ta mới có vài phần kiêng kị tiểu nhi tử.
Xem ra tiểu tử này vẫn nhớ mối thù khi xưa, còn lòng dạ sắt đá vô cùng, dám đánh cả phụ thân như hắn ta, hiển nhiên chiêu bài thân tình không có tác dụng rồi.
Hơn nữa, mấy lời Ngũ Thừa Phong nói không giống như chơi đùa, lỡ như thật sự chọc giận hắn, khiến bản thân mình bị thương tổn, chỉ sợ tiệm vải bên kia sẽ không để thời gian cho hắn ta dưỡng thương đâu.
“Còn nữa, ta lại nói cho các ngươi biết thêm một chuyện. Ta đã tính toán ở rể tại Lê gia bên kia, cho nên đừng nghĩ tới chuyện dùng cái danh phụ mẫu của ta mà qua chiếm lợi.
Cái gọi là xuất giá tòng phu dành cho nữ nhân, thì ta sẽ là nam nhân tòng phụ. Nếu thật sự có ngày ta thành thân với Tương nha đầu, ta sẽ chân chính là người của Lê gia, lúc đó thật sự không còn chút quan hệ nào với Ngũ gia các người nữa.”
Kiều thị: “……”
Không chỉ phu thê Ngũ Đại Khuê, kể cả đám huynh đệ tiêu cục của Ngũ Thừa Phong đang chờ ở ven đường cũng bị mấy lời của hắn làm cho kinh ngạc tựa như sét đánh bên tai.
Đường đường là nam tử hán vậy mà nói chuyện ở rể cứ bình thường như ăn cơm uống nước ấy.
Với nam nhân, ở rể là cụm từ kiêng kị, là chuyện không còn chút mặt mũi nào, không chỉ về sau nhi nữ của họ phải theo đằng nhà gái, nếu nhà gái cường thế một chút, còn có trường hợp bọn họ đánh mắng chửi nhà trai.
Bình thường, chắc chắn sẽ không một nam nhân nào nguyện ý ở rể, ngoại trừ một ít người thật sự nghèo tới mức không có gì mà ăn, mới bán nhi tử ở rể cho người ta.
Chính vì vậy, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Ngũ Thừa Phong lại muốn đi ở rể. Rõ ràng hắn áp tiêu kiếm được không ít tiền, bộ dạng lớn lên cũng không kém… thật sự là người ta không hiểu tại sao hắn lại có loại suy nghĩ này.
Phu thê Ngũ Đại Khuê giận dữ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn muốn ở rể khác nào bôi tro trát trấu vào mặt người Ngũ gia? Ngày sau nếu người trong thôn biết được, khẳng định sẽ ở sau lưng chọc vào cột sống của Ngũ gia bọn họ, còn không biết người ta định thêu dệt nên câu chuyện lâm ly bi đát nào đây.
“Ở rể không được! Đoạn tuyệt quan hệ cũng không được! Ngươi nói ra sẽ làm mất mặt tổ tông!”
“Có được hay không là chuyện của ta, các ngươi có nói cũng vô dụng.”
Từ rất lâu rồi Ngũ Thừa Phong đã không còn là tiểu oa nhi chỉ biết im lặng, mặc người ta hành hạ trước kia.
Bây giờ hắn là người có tiền, có cuộc sống tự do tự tại, không một ai có thể xen vào quyết định của hắn.
“Ngũ đại chưởng quầy, hôm nay, những gì cần nói ta đã nói rõ với ngươi rồi, các ngươi đừng có tới quấy rầy Lê gia bên kia. Nếu để ta phát hiện các ngươi không thành thật, ta chỉ có thể nghĩ cách giúp ngươi ngoan ngoãn ở nhà ‘nghỉ ngơi’ thật tốt thôi.
Đừng hỏi ta nghỉ ngơi bao lâu, chuyện này thật khó mà nói. Mấy năm nay ta ở tiêu cục, đã học được không ít bản lĩnh rồi.”
Đột nhiên hắn đè thật thấp thanh âm, chỉ cho hai người Kiều thị và Ngũ Đại Khuê nghe mà thôi.
“Bảo đảm thoạt nhìn chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Phu thê Ngũ Đại Khuê: “……”
Đột nhiên bọn họ cảm thấy hơi lạnh người.
Ngũ Đại Khuê cảm giác cánh tay vừa bị bẻ lúc nãy lại bắt đầu đau lên. Mãi cho đến người ta đã đi tới đầu ngõ, phu thê bọn họ mới lấy lại tinh thần.
“Đại Khuê…… Lão tứ hắn……”
“Câm miệng! Về sau không được nhắc tới hắn nữa! Đều tại ngươi sinh ra Tang Môn tinh (ngôi sao chổi) kia! Đúng là sai lầm mà!”
Ngũ Đại Khuê phun ra một ngụm nước bọt rồi oán hận xoay người vào tòa nhà.
Đã không kiếm được chút lợi lộc nào, còn bị nhi tử đánh một trận, lúc trở về lại bị uy h.i.ế.p một trận, thật sự khiến hắn ta muốn điên tiết lên mà.
Nếu không phải nể mặt Kiều thị đã sinh cho hắn mấy nhi nữ, vài năm nay cũng không gây nên khúc mắc gì lớn, hắn ta đã muốn đuổi thẳng cổ phụ nhân này rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương