Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 76
Sau đó Lê Tường lập tức chạy ra khỏi trà lâu, ‘tóm’ được một người đi đường tiến vào.
“Tứ ca, gặp được ngươi ở đây quá trùng hợp rồi! Ngươi mau giúp ta nhìn khế ước kia đi.”
Ngũ Thừa Phong không hiểu ra sao, cứ như vậy hắn đã bị Lê Tường tóm lấy rồi đẩy mạnh vào trà lâu.
“Khế ước gì vậy?”
Lê Tường chờ chưởng quầy Miêu viết xong thẻ tre, lập tức đưa tới trước mặt Ngũ Thừa Phong.
“Đây, là cái này! Ngươi giúp ta nhìn xem có vấn đề gì hay không.”
Ngũ Thừa Phong rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lấy thẻ tre nghiêm túc đọc qua hai lần.
“Cửu Phúc trà lâu chi 50 ngân bối mua phương thức làm bột mì của ngươi?!”
Hắn đọc xong liền sợ tới ngây người.
Muốn nói 50 ngân bối là khái niệm gì? Đại khái có thể giải thích thế này, nếu bản thân hắn không ăn không uống mười mấy năm, chắc chắn sẽ tích cóp được số tiền kia.
“Tứ ca, còn phía sau nữa, ngươi lại nhìn kỹ xem.”
“Phía sau ư? …… Bọn họ yêu cầu nhà ngươi, sau khi bán ra phương thức kia, trong vòng ba năm không được tiếp tục bán trao tay phương pháp này cho người khác, cũng không được tiếp tục bán bánh bao ở thành An Lăng. Hết rồi.”
Lê Tường gật gật đầu, lúc này trong lòng nàng mới kiên định lên.
“Chưởng quầy Miêu, chắc phụ thân ta cũng sắp tới nơi rồi, đến lúc đó hắn sẽ ký khế ước cho ngươi, được không?”
“Không thành vấn đề, vậy ngươi cứ ngồi đây thêm một chút nữa, ta đi gọi mấy người thu dọn khu bếp một chút.”
Chưởng quầy Miêu cười tủm tỉm rời đi.
Ngũ Thừa Phong vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Lê Tường đành phải gõ một cái lên đầu hắn.
“Tứ ca, mau hoàn hồn lại đi.”
“Ngươi……”
Hắn đang muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này, nhưng cũng hiểu bản thân mình và Lê gia đâu có thân cận như vậy, hơn nữa có một số việc hắn cũng không nên biết tới. Cho nên, nghĩ một lúc hắn lại nuốt lời muốn nói vào bụng.
“Nếu Đại Giang thúc sắp qua đây tìm ngươi, vậy ta đi trước, ta còn có việc.”
“A! Vậy ngươi nói cho ta nghe nơi ngươi làm việc đi, có rảnh rỗi ta qua đó thăm ngươi một cái.”
Kỳ thật trong lòng Lê Tường vẫn nhớ thương chuyện học chữ, xảy ra chuyện ngày hôm nay lại càng tiếp thêm lòng tin tưởng và khao khát cho nàng.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của nàng, Ngũ Thừa Phong chính là người thích hợp nhất để dạy nàng biết chữ.
Tuy rằng trong tương lai về sau nàng đã manh nha lên kế hoạch sẵn cho mình rồi, nhưng trong kế hoạch đó kiểu gì cũng phải thuê cửa hàng buôn bán trong thành. Nếu đều ở trong thành, vậy qua tìm hắn để học chữ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Ngũ Thừa Phong đâu biết những suy nghĩ quanh co lòng vòng trong đầu tiểu cô nương ấy, hắn còn tưởng nàng đang nhớ nhung hắn, trong lòng như có gió xuân thổi qua, vô cùng ấm áp.
“Ta đang là học đồ trong tiêu cục Vĩnh Minh.”
Sau khi lưu lại những lời này, thiếu niên lập tức giống như tên của hắn, thuận gió rời đi.
Lê Tường liên tục lặp lại cái tên tiêu cục Vĩnh Minh, cũng ghi tạc cái tên này vào trong lòng. Ngay lúc nàng tính chạy qua chỗ tiểu nhị của trà lâu hỏi thăm tin tức một chút, lại chợt nghe thấy thanh âm của phụ thân nhà mình.
“Tương Nhi!”
“Phụ thân, ngươi tới rồi!”
“Tương Nhi, tại sao ngươi lại tới trà lâu? Vừa rồi có một tiểu nhị nói tất cả bánh bao còn thừa của nhà ta đều mang qua nơi này hết. Tới một trăm cái đó? Do ngươi bán sao?”
Lê Giang còn chưa kịp ngồi xuống đã bắt đầu đặt câu hỏi. Chờ sau khi hắn nghe xong nữ nhi nhà mình kể đầu đuôi câu chuyện, đôi mắt kia còn trừng to hơn cả Ngũ Thừa Phong vừa nãy, trên mặt cũng thật nhanh chóng nổi lên một mảng hồng ửng.
“Bao nhiêu?? Năm, năm, 50 ngân bối??!”
“Phụ thân ngươi không nghe lầm đâu, chính là 50 ngân bối đó.”
Lê Tường đẩy khế ước bằng thẻ tre ra đằng trước, ý bảo hắn nhìn xem thử.
“Đây là khế ước do chưởng quầy Miêu kia viết.”
“Tứ ca, gặp được ngươi ở đây quá trùng hợp rồi! Ngươi mau giúp ta nhìn khế ước kia đi.”
Ngũ Thừa Phong không hiểu ra sao, cứ như vậy hắn đã bị Lê Tường tóm lấy rồi đẩy mạnh vào trà lâu.
“Khế ước gì vậy?”
Lê Tường chờ chưởng quầy Miêu viết xong thẻ tre, lập tức đưa tới trước mặt Ngũ Thừa Phong.
“Đây, là cái này! Ngươi giúp ta nhìn xem có vấn đề gì hay không.”
Ngũ Thừa Phong rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lấy thẻ tre nghiêm túc đọc qua hai lần.
“Cửu Phúc trà lâu chi 50 ngân bối mua phương thức làm bột mì của ngươi?!”
Hắn đọc xong liền sợ tới ngây người.
Muốn nói 50 ngân bối là khái niệm gì? Đại khái có thể giải thích thế này, nếu bản thân hắn không ăn không uống mười mấy năm, chắc chắn sẽ tích cóp được số tiền kia.
“Tứ ca, còn phía sau nữa, ngươi lại nhìn kỹ xem.”
“Phía sau ư? …… Bọn họ yêu cầu nhà ngươi, sau khi bán ra phương thức kia, trong vòng ba năm không được tiếp tục bán trao tay phương pháp này cho người khác, cũng không được tiếp tục bán bánh bao ở thành An Lăng. Hết rồi.”
Lê Tường gật gật đầu, lúc này trong lòng nàng mới kiên định lên.
“Chưởng quầy Miêu, chắc phụ thân ta cũng sắp tới nơi rồi, đến lúc đó hắn sẽ ký khế ước cho ngươi, được không?”
“Không thành vấn đề, vậy ngươi cứ ngồi đây thêm một chút nữa, ta đi gọi mấy người thu dọn khu bếp một chút.”
Chưởng quầy Miêu cười tủm tỉm rời đi.
Ngũ Thừa Phong vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Lê Tường đành phải gõ một cái lên đầu hắn.
“Tứ ca, mau hoàn hồn lại đi.”
“Ngươi……”
Hắn đang muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này, nhưng cũng hiểu bản thân mình và Lê gia đâu có thân cận như vậy, hơn nữa có một số việc hắn cũng không nên biết tới. Cho nên, nghĩ một lúc hắn lại nuốt lời muốn nói vào bụng.
“Nếu Đại Giang thúc sắp qua đây tìm ngươi, vậy ta đi trước, ta còn có việc.”
“A! Vậy ngươi nói cho ta nghe nơi ngươi làm việc đi, có rảnh rỗi ta qua đó thăm ngươi một cái.”
Kỳ thật trong lòng Lê Tường vẫn nhớ thương chuyện học chữ, xảy ra chuyện ngày hôm nay lại càng tiếp thêm lòng tin tưởng và khao khát cho nàng.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của nàng, Ngũ Thừa Phong chính là người thích hợp nhất để dạy nàng biết chữ.
Tuy rằng trong tương lai về sau nàng đã manh nha lên kế hoạch sẵn cho mình rồi, nhưng trong kế hoạch đó kiểu gì cũng phải thuê cửa hàng buôn bán trong thành. Nếu đều ở trong thành, vậy qua tìm hắn để học chữ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Ngũ Thừa Phong đâu biết những suy nghĩ quanh co lòng vòng trong đầu tiểu cô nương ấy, hắn còn tưởng nàng đang nhớ nhung hắn, trong lòng như có gió xuân thổi qua, vô cùng ấm áp.
“Ta đang là học đồ trong tiêu cục Vĩnh Minh.”
Sau khi lưu lại những lời này, thiếu niên lập tức giống như tên của hắn, thuận gió rời đi.
Lê Tường liên tục lặp lại cái tên tiêu cục Vĩnh Minh, cũng ghi tạc cái tên này vào trong lòng. Ngay lúc nàng tính chạy qua chỗ tiểu nhị của trà lâu hỏi thăm tin tức một chút, lại chợt nghe thấy thanh âm của phụ thân nhà mình.
“Tương Nhi!”
“Phụ thân, ngươi tới rồi!”
“Tương Nhi, tại sao ngươi lại tới trà lâu? Vừa rồi có một tiểu nhị nói tất cả bánh bao còn thừa của nhà ta đều mang qua nơi này hết. Tới một trăm cái đó? Do ngươi bán sao?”
Lê Giang còn chưa kịp ngồi xuống đã bắt đầu đặt câu hỏi. Chờ sau khi hắn nghe xong nữ nhi nhà mình kể đầu đuôi câu chuyện, đôi mắt kia còn trừng to hơn cả Ngũ Thừa Phong vừa nãy, trên mặt cũng thật nhanh chóng nổi lên một mảng hồng ửng.
“Bao nhiêu?? Năm, năm, 50 ngân bối??!”
“Phụ thân ngươi không nghe lầm đâu, chính là 50 ngân bối đó.”
Lê Tường đẩy khế ước bằng thẻ tre ra đằng trước, ý bảo hắn nhìn xem thử.
“Đây là khế ước do chưởng quầy Miêu kia viết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương