Đi ngang qua vại rượu cam, nàng do dự một chút. Thực ra rượu cam đã có thể mở ra từ hai tháng trước, chỉ là vì muốn hương vị ngon hơn nên vẫn chưa mở nắp. Hay là bây giờ mở ra cho Dư Đào nếm thử? Biết đâu rượu cam cũng có thể bán hết ngay.
Hina
Nam Khê đưa tay ra rồi lại rút về.
Thôi, đã nói sáu tháng thì sáu tháng, muốn bán thì phải bán cái tốt nhất. Đợi rượu cam ngon rồi hãy đem cho Dư Đào nếm thử, lúc đó tửu lâu trên núi chắc đã khai trương rồi, vừa hay có thể bán ngay tại chỗ.
Nghĩ thông suốt rồi nàng không còn băn khoăn nữa, vui vẻ ra ngoài xem mấy người phụ việc khiêng vại cân rượu.
Cuối cùng cân ra được một trăm bốn mươi sáu cân, Nam Khê bán tròn một trăm bốn mươi cân, tự giữ lại sáu cân, ngoài ra tặng luôn vại rượu.
Dư Đào nhanh chóng gọn gàng trả cho nàng hai mươi tám lạng bạc, rồi khiêng rượu rời đi.
Nhìn cánh cổng trống trải, Nam Khê quay đầu bảo đệ đệ véo mình một cái. Nam Trạch rưng rưng nước mắt nói: "A tỷ không cần véo nữa, đệ vừa véo mình một cái, đau lắm."
Nam Khê: "..."
"Đệ đệ ngốc."
Hai tỷ đệ đều cảm thấy như đang mơ vậy, rượu xoài bán hôm nay cộng với bốn lạng hôm qua, tổng cộng bán được ba mươi hai lạng bạc.
Nhiều tiền như vậy, dân làng bình thường trong thôn phải tích góp lâu lắm mới có được.
Đáng tiếc, xoài chỉ có hai ba tháng mùa quả, qua rồi thì không làm được nữa.
Nam Khê nghĩ sang năm phải thu hoạch nhiều xoài về làm mới được, chỉ là quay đầu nhìn mấy gian nhà của mình, lại thấy chỗ quá nhỏ không đủ.
Hiện giờ trong nhà nhỏ đặt ba vại lớn thiêu tửu, hai vại lớn rượu cam, còn có một vại rượu nếp, ngoài ra còn có ba vại cao lương đang lên men. Trong nhà đã chật ních, nếu đặt thêm hai ba vại nữa, sẽ không thể ra vào được.
Muốn làm lớn, chỗ này trong nhà chắc chắn không được.
Nam Khê chợt hơi hối hận vì không mua thêm vài mảnh đất trong làng trước khi tin tức dỡ bỏ lệnh cấm biển lan truyền. Bây giờ xây một xưởng rượu, chỉ riêng mua đất đã tốn rất nhiều tiền rồi.
Nàng có chút khó quyết định, hỏi đệ đệ, đệ đệ chỉ nói nghe theo nàng. Hỏi Lư thẩm, Lư thẩm cũng bảo tùy ý nàng.
Cuối cùng nàng chỉ có thể nhân lúc trưa Du Lương về hỏi hắn.
"Chàng thấy sao?"
"Ta thấy, nếu hiện giờ trong tay nàng dư dả thì cứ mua!"
Du Lương chẳng hề ngại bàn luận những vấn đề nhạy cảm về bạc tiền với nàng.
"Hiện giờ bến thuyền đã xây xong phần lớn, đất xung quanh cũng đang dọn dẹp chuẩn bị xây nhà, trên núi có tửu lâu và viện của Lộ gia, dưới núi cũng có hai nhà. Thôn Đông Hưng chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng náo nhiệt. Mua đất trước cũng không lỗ."
Nam Khê vốn đã nghiêng về việc mua đất, giờ nghe hắn nói vậy, ý định càng thêm kiên định.
Trước đây đất trong làng rẻ, vài lạng là mua được một mảnh, bây giờ không dám chắc. Nhưng gia sản của nàng cũng không yếu, hiện giờ tổng cộng có khoảng tám mươi lạng, mua một mảnh đất không màu mỡ trong làng chắc là được.
Thế là chiều nàng hứng khởi đi tìm lý chính.
Lý chính nghe xong ý định của nàng, cũng không từ chối yêu cầu mua đất của nàng, chỉ cười híp mắt bảo nàng.
"Bạc của cháu, không đủ."
Nam Khê: "..."
Lý chính gần đây đắc chí, tâm tình tự nhiên cũng khoan khoái. Ông ta uống không ít rượu Nam Khê tặng nên thái độ với nàng vẫn ôn hòa lắm.
"Khê nha đầu, cháu cũng biết bến thuyền Đông Hưng của chúng ta sắp xây xong rồi, chờ chính thức khai trương, ắt sẽ rất náo nhiệt. Gần đây khắp làng đều đang khởi công, đất đai tự nhiên cũng quý giá vô cùng."
Lời này quả thật không sai nhưng vẫn có chút phóng đại, ông ta là lý chính nếu thật muốn bán rẻ đi chút vẫn có quyền quyết định.
Nam Khê gật đầu tỏ ý hiểu, nàng nhìn ra được, muốn mua một mảnh đất trong làng e rằng còn phải vay nợ, hoặc bán sớm rượu cam đi.
Lý chính chưa hẳn là không thể bán, chỉ là mình và ông ta chưa đến mức thân thiết đó.
"Đã vậy, cháu chỉ có thể đến làng bên cạnh mua thôi. Làng bên tuy cũng tăng giá, nhưng chắc không tăng nhiều lắm."
"Hả? Mua ở làng bên? Sao có thể được?"
"Sao lại không được chứ, dù sao cháu cũng chỉ dùng để làm xưởng rượu chứ không phải ở đó mãi, đi thêm hai khắc đồng hồ thôi, có tốn gì đâu."
Nam Khê không hề lưu luyến đứng dậy cáo từ. Lý chính thấy nàng muốn đi mua đất ở làng bên thật, trong lòng tự nhiên cực kỳ không muốn, vội vàng gọi nàng quay lại.
"Đất làng ta đắt thì đắt thật, nhưng người ngoài mua và người trong làng mua chắc chắn không phải một giá. Khê nha đầu, cháu đừng vội, ta còn có lời muốn hỏi cháu."
Vừa nghe có cơ hội, Nam Khê lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Nếu cháu xây xưởng rượu, phải thuê người giúp việc chứ?"
Nam Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ lý chính lại hỏi chuyện này. Nàng có cần thuê người không? Chắc là cần.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 106
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương