Lúc này hai ngọn nến đỏ to đang cháy trong phòng, tân nương đêm nay ngồi giữa màn trướng dưới ánh đèn.
Rõ ràng mới nửa ngày không gặp, vậy mà cảm giác đã lâu lắm không nhìn thấy nàng.
Du Lương nhìn tiểu nương tử đang ngoan ngoãn ngồi trên giường che khăn voan, đầy miệng lời nói lúc này lại chẳng thốt ra được câu nào, chỉ nuốt nước bọt đầy hồi hộp, rồi cẩn thận tiến lên vén khăn voan của nàng.
Không thấy tiểu nương tử xinh đẹp và e thẹn trong tưởng tượng, chỉ thấy một cô nương mặt trắng như ma, trên khuôn mặt trắng bệch còn có hai vệt đỏ như trứng gà, kết hợp với đôi môi đỏ chót khiến hắn giật mình.
"Ánh mắt chàng là sao?!"
Tân nương nhướng mày, một tay nắm chặt vạt áo chồng kéo lại gần, nhìn kỹ vào mắt hắn.
"Thấy tân nương chẳng phải nên rất kinh ngạc sao, sao ta cảm thấy chàng bị sợ hãi vậy?"
Du Lương nghe thấy giọng nói mới hoàn hồn, không nhịn được cười, nịnh nọt nói nhỏ: "Tân nương của ta quả thật rất kinh diễm, nhưng nàng trang điểm xong có soi gương không?"
Nam Khê sững sờ, quả thật là chưa soi.
Trời còn chưa sáng nàng đã bị các đại nương gọi dậy khỏi chăn, lúc vấn tóc đau đến tỉnh táo một lúc nhưng rất nhanh lại buồn ngủ. Dù sao khi thoa phấn nàng đang trong trạng thái mơ màng, tỉnh táo lại thì đã được che khăn voan. Các đại nương dặn đi dặn lại ngàn lần không được tự vén khăn voan, nên cả ngày hôm nay nàng chưa hề vén khăn voan lên.
Giờ nghe Du Lương nói vậy, trong lòng Nam Khê chợt có cảm giác không tốt lắm, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm.
Dù ánh nến trong phòng không sáng lắm, nhưng gương đồng vẫn có thể thấy mơ hồ đại khái.
Ví dụ như khuôn mặt trắng bệch kia, còn có hai vệt phấn hồng đỏ chót.
Trời ơi!
Ngày thành thân nàng lại như thế này, thật chẳng nỡ nhìn!
Nam Khê che mặt vội vàng đi tìm nước, kết quả trong phòng không có. May mà Du Lương rất tinh ý ra ngoài múc về một chậu nước nóng.
Rửa mặt xong nàng mới cảm thấy cả người sống lại.
"Xấu quá, các đại nương làm xong còn bảo đẹp, đặc biệt đẹp, ta còn tưởng..."
Còn tưởng có thể cho tân lang một bất ngờ, kết quả chính mình cũng không chịu nổi.
Du Lương cười lấy khăn lau mặt cho nàng, nghiêm túc nói: "Xấu chỗ nào chứ, trong mắt ta nàng là đẹp nhất."
"Nói dối, rõ ràng vừa rồi còn sợ đến ngây người."
Tuy nói vậy, khóe miệng Nam Khê vẫn không nhịn được cong lên.
"Không phải sợ đến ngây người, chỉ là vừa vén khăn voan lên trông khác quá ta không kịp phản ứng."
Du Lương đã có kinh nghiệm, biết không thể dây dưa vấn đề này, vội vàng kéo người đến bàn ngồi xuống.
"Suýt quên ta nấu mì cho nàng, dùng canh gà nàng thích uống làm, ăn trước đi, lát nữa mì nhão mất ngon."
Ngửi mùi thơm canh gà Nam Khê lập tức không còn băn khoăn vấn đề vừa rồi nữa, trời lớn đất lớn không bằng cái bụng lớn. Cả ngày nay nàng chỉ ăn vài miếng bánh, bụng đã đói từ lâu.
Một bát mì canh vào bụng, người cũng tỉnh táo hơn nhiều. Dọn dẹp bát đũa đóng cửa lại hai người đều nhớ ra đây là đêm động phòng, lập tức đều căng thẳng.
Nam Khê ngồi trước bàn trang điểm tháo tóc, luôn cảm thấy ánh mắt phía sau nóng bỏng khiến người ta hoảng hốt, động tác cũng vô thức chậm dần.
"Để ta giúp nàng chải nhé."
Không biết từ lúc nào Du Lương đã đứng sau lưng nàng, cầm lược gỗ giúp nàng chải tóc.
Từ khi nhà bắt đầu nấu rượu, ăn uống càng ngày càng tốt, Nam Khê cũng được nuôi dưỡng càng thêm tươi tắn. Mái tóc đen dài như tơ lụa, trơn tuột qua lòng bàn tay khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Tuy người đứng sau lưng nàng, nhưng nàng luôn có thể thấy đôi mắt sâu thẳm của Du Lương trong gương, trái tim đập thình thịch không ngừng.
"Được rồi, đã chải suôn hết rồi."
Du Lương đưa tay muốn kéo tiểu nương tử của mình đứng dậy, Nam Khê vốn luôn gan dạ lại đột nhiên nhút nhát, lắp bắp nói: "Còn, còn chỗ, chỗ chưa chải tốt, ta, ta còn muốn chải một lúc."
Nàng không dám nhìn người trong gương, cúi đầu định cầm lược gỗ lại thấy Du Lương xoay người trực tiếp vòng tay ôm vai và chân nàng bế lên.
Hina
"Nương tử đêm đã khuya, đợi sáng mai ta lại giúp nàng chải tóc."
Du Lương mong ngóng lâu như vậy mới cưới được người về nhà, làm sao có thể uổng phí xuân sắc. Ôm người liền lăn lên giường mới.
Màn giường rủ xuống theo từng món y phục ném ra, chiếc giường gỗ chắc chắn cũng phát ra tiếng lắc lư nhẹ.
Đôi vợ chồng mới cưới tình đến nồng cháy cứ nô đùa mãi đến gần sáng mới ngủ.
Nam Khê mơ màng như nghe thấy tiếng gia nhân ngày xưa vui mừng chúc phúc bên tai.
Thật tốt, thật tốt...
Nàng nhất định sẽ trân trọng những ngày yên ổn hiện tại, làm ra mỹ tửu gia truyền truyền thừa tiếp nối.
Nàng còn muốn... còn muốn...
Tiểu nương tử choáng váng chưa nghĩ ra đầu đuôi đã bị nam nhân phía sau ôm chặt vào lòng, đôi vợ chồng nhỏ đi vào giấc mộng ngọt ngào.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 166
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương