Tối đó Nam Khê mất ngủ, trằn trọc nghĩ cách giải thích nguồn gốc tay nghề. Càng nghĩ càng không có manh mối, bụng lại đói.
Nhà giờ có khá nhiều thứ ăn được, nhưng Nam Khê tiếc không muốn ăn, hơn nữa trời cũng sắp sáng, nên đành uống nước. Nước giếng mát xua tan không ít phiền muộn trong lòng, nàng vừa định quay vào nhà thì nghe đệ đệ hỏi trong phòng.
"Là a tỷ à?"
Nàng theo phản xạ muốn trả lời, nhưng chưa kịp mở miệng thì trong đầu lóe lên ý, nên không nói gì, cố tình gây chút tiếng động rồi mới về phòng mình.
Nghe tiếng cửa phòng tỷ tỷ đóng lại, Nam Trạch mới nằm xuống. Chắc tỷ tỷ ra uống nước, có thể đóng cửa nhẹ nên không nghe thấy mình gọi.
Hai tỷ đệ nhanh chóng ngủ say.
Sáng hôm sau Nam Khê vừa tỉnh dậy liền đánh thức đệ đệ.
"Tiểu Trạch, cái bát nước trong phòng ta là đệ mang vào hả?"
Nam Trạch ngơ ngác.
"Bát nước gì?"
"Là cái bát trên bàn, sáng nay ta dậy thấy có hai cái bát, tối qua rõ ràng ta không mang vào."
Nam Trạch nghe vậy lập tức nhớ lại tiếng động đêm qua, lòng thắt lại, thần sắc có chút hoảng hốt. Đêm qua trong viện nếu không phải tỷ tỷ thì là ai? Trong phòng tỷ có người lạ đột nhập?!
Đây là chuyện lớn!
"A tỷ, chân đệ thế này sao mang nước vào, tối qua đệ có nghe thấy tiếng nước trong viện, cứ tưởng là tỷ. A tỷ không sao chứ, có bị thương không?"
Nam Khê đang diễn kịch bị đệ đệ làm cảm động, không ngờ phản ứng đầu tiên của đệ đệ là lo lắng cho sự an toàn của nàng chứ không phải tiền tài trong nhà. Có lúc nàng muốn thú nhận, nhưng lý trí nhanh chóng xua đi ý nghĩ đó.
"Ta không sao... chỉ thấy lạ. Tối qua có người trong viện lấy nước? Thật kỳ lạ, tà váy của ta cũng ướt một mảng."
Nam Trạch nhìn xuống, tà váy xanh đậm của tỷ tỷ rõ ràng tối một mảng. Không phải mới ướt, như là bị dính nước rồi chưa khô.
Chẳng lẽ là tỷ tỷ lấy nước?
"A tỷ, không phải tỷ mộng du chứ? Cha nói Mậu thúc thúc ở cuối làng lúc trẻ thường mộng du, nửa đêm hay vào nhà người khác."
Nam Khê: "..."
Cái mộng du này có lẽ khác mình.
"A tỷ, tối qua tỷ có mơ gì không?"
Đây rồi, hỏi đúng trọng điểm rồi!
Nam Khê giả vờ nghĩ ngợi rồi vui vẻ nói: "Ta mơ thấy mẹ, mẹ nói muốn dạy ta làm gì đó, nên ta đi lấy nước."
Nam Trạch tràn đầy ngưỡng mộ.
"A tỷ, mẹ lại vào mộng của tỷ! Mẹ nói gì vậy?"
Lại...
Xem ra người trước đây đã từng nói thế với đệ đệ?
"Mẹ từng vào mộng của ta? Ta không nhớ."
Nam Trạch lập tức hào hứng.
"Mẹ từng vào mộng nhiều lần, tiếc là đệ còn nhỏ mẹ bảo không vào mộng của đệ được, đợi đệ lớn như tỷ sẽ thấy mẹ trong mộng. Phải rồi, tỷ nói đi, mẹ nói gì?"
Nam Khê có chút xót xa, vì đệ đệ và vì nguyên thân. Từ nhỏ không có mẹ, chẳng có ấn tượng gì về mẹ. Bình thường nhìn những đứa trẻ khác có mẹ trong làng, lòng chắc chắn sẽ tủi thân. Có lẽ nguyên thân thực sự mơ thấy, hoặc bịa ra, chỉ để đệ đệ cảm thấy mẹ vẫn còn, vẫn yêu thương hắn.
Đợi đến lúc hắn lớn...
Lớn chắc sẽ hiểu. Giờ mới tám tuổi, vẫn có thể lừa chút.
"Mẹ nói chúng ta vất vả quá, muốn dạy ta một nghề, nhưng không thể nói là mẹ dạy."
Nam Trạch tám tuổi tin tưởng không chút nghi ngờ, mẹ vẫn rất yêu thương hắn và tỷ tỷ.
"A tỷ, tỷ học được rồi à? Có cần đệ giúp không?"
Thật không ngờ đệ đệ dễ dàng tin vậy, Nam Khê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đương nhiên cần đệ giúp, nhưng ta tạm thời chưa học được, chỉ có thể thử làm. Tiểu Trạch, nhà mình có cối xay không?"
"Nhà mình không có, nhưng nhà Lư thẩm bên cạnh có, trước đây thẩm ấy còn bán đậu phụ, chưa sáng cối xay nhà thẩm ấy đã bắt đầu kêu. Nhưng từ khi Đại Lương ca bị nhốt thẩm ấy không còn xay đậu nữa."
"Đại Lương ca bị nhốt?"
Nam Khê hơi tò mò.
"Đệ không rõ lắm, tỷ không cho hỏi, bảo là chuyện không tốt."
Hina
Nam Trạch không rõ, Nam Khê cũng không hỏi thêm, Đại Lương ca đó chẳng liên quan đến nhà mình. Hôm nay có thể làm rõ tay nghề trước mặt đệ đệ, tối nàng có thể ngủ ngon.
"Đi, chúng ta ăn trứng nào."
Hai tỷ đệ ăn mỗi người một quả trứng luộc. Rồi Nam Khê mang lúa mạch và đậu khô mua hôm qua sang nhà Lư thẩm bên cạnh. Nghe nàng muốn mượn cối xay, Lư thẩm không từ chối, còn muốn giúp lấy nước rửa.
"Lư thẩm đừng động, để con!"
Làm sao có lý để một vị trưởng bối mắt kém giúp mình làm việc. Nam Khê giành lấy cái xô bắt đầu lấy nước.
Lư thẩm ngồi bên, trong mắt lờ mờ bóng dáng một nha đầu bận rộn bên cối xay, như trở về những ngày xưa cùng con trai làm đậu phụ. Con trai cũng luôn không cho bà ấy làm việc, một mình xay đậu làm đậu phụ.
Nước mắt không tự chủ mà trào ra, bà vội cúi đầu chùi đi.
Nam Khê quay lưng, không phát hiện gì. Rửa sạch rãnh ngoài cối xay, phải đợi khô mới xay bột. May là trời nóng khô nhanh, một khắc sau đã khô gần hết.
Lúa mạch và đậu trong giỏ đã được nàng trộn theo tỷ lệ trong công thức rượu, vừa khô là đổ vào chuẩn bị xay.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 18
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương