Có chiếc ghế đẩu này, Nam Trạch không cần phải ngồi dưới đất nữa. Nam Khê được người ta giúp đỡ cũng không ngồi yên, thấy hai vợ chồng chủ quán bận rộn không xuể thì liền giúp đỡ dọn bát, lau bàn. Nhân tiện còn có thể hỏi thăm chủ quán về Nam Lê phủ.
Nửa canh giờ trôi qua, mặt trời càng lúc càng gay gắt. Nhưng chủ quán đã dựng lều, quán hoành thánh không bị nắng chiếu vào.
"A tỷ, tỷ nhìn kìa, là Tiểu Linh và mẹ của muội ấy."
Nam Khê nhìn kỹ thì đúng là vậy, hai mẹ con họ đang ngồi trên tảng đá gần bến thuyền, cách nàng và đệ đệ không xa.
Xem ra họ cũng đang chờ chuyến thuyền về, thật là có duyên.
Có lẽ còn khoảng hai khắc nữa con thuyền trở về mới cho phép lên thuyền, chẳng lẽ họ cứ phơi nắng như vậy trong hai khắc sao?
Nam Khê suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Xung quanh có không ít chỗ râm mát, người ngồi đương nhiên cũng không ít. Người có mùi lạ trên người thì làm sao dám đến chỗ đông người chứ.
Ôi chao... Mỗi nhà mỗi cảnh.
Nam Khê tuy thương cảm nhưng cũng chỉ dừng ở thương cảm. Nam Trạch tâm địa thiện lương, khẽ kéo tay áo tỷ tỷ, hỏi có thể cho Tiểu Linh chút nước không.
"Tiểu Trạch..."
Muốn dạy dỗ vài câu, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của đệ đệ, lời nói nghẹn lại.
Thôi vậy, Tiểu Trạch còn thơ bé, thiện tâm chính là phẩm chất tốt đẹp, cứ giữ gìn vậy.
Nàng nào có lòng tốt như vậy.
Bát nước này, nàng bảo đệ đệ tự mình xin bà chủ quán, rồi nàng thay đệ đệ đưa qua.
Mẹ con Tiểu Linh kinh ngạc rồi mừng rỡ, thật ra hôm nay là lần đầu tiên hai mẹ con đến phủ thành, không chuẩn bị gì nhiều, chỉ mang theo một ít lương khô. Phơi nắng đi bộ cả nửa ngày, cổ họng đã khô khốc, nhìn thấy nước biển cũng muốn uống vài ngụm.
"Đa tạ Nam cô nương!"
"Đa tạ Nam tỷ tỷ!"
"Không cần cảm ơn ta, nước là đệ đệ ta xin bà chủ quán. Ta chỉ giúp đệ ấy đưa qua thôi, hai người mau uống đi, ta còn phải trả lại bát."
Hai mẹ con gật đầu, vội vàng uống cạn nước trong bát rồi đưa bát cho Nam Khê.
Lúc này, chỉ còn khoảng một khắc nữa là đến giờ lên thuyền, người ở bến thuyền dần dần đông hơn. Mọi người chen chúc nhau, mong muốn lên thuyền sớm để chiếm một chỗ tốt.
Nam Khê không chen lấn, nàng cõng đệ đệ chắc chắn không thể chen lấn được người khác, lỡ ngã xuống biển thì sao?
Ý nghĩ này chưa được một chén trà, thấy người ở bến thuyền ngày càng đông, nàng không thể ngồi yên được nữa. Vội vàng chào tạm biệt bà chủ quán, cõng đệ đệ cũng chen vào.
Ai ngờ người về còn đông hơn người đến thành, nhìn một thuyền cũng không biết có đủ chỗ không, nếu không tích cực một chút, lát nữa không về được nhà thì phiền phức.
Nam Khê nhỏ bé, vừa cõng đệ đệ, vừa phải bảo vệ giỏ thuốc, tiền bạc trên người cũng phải luôn chú ý, thật sự có hơi chật vật.
Nàng quen tự làm mọi việc, không nghĩ đến việc nhờ người giúp đỡ. Trong đám đông xô đẩy, nàng khó khăn lên được thuyền.
Đứng trên mạn thuyền đã có thể nhìn thấy người bên trong chen chúc, Nam Khê thầm thở dài, giờ vào chắc không còn chỗ rồi.
Không ngờ vừa vào đã nghe thấy mẹ con Tiểu Linh gọi nàng.
"Nam cô nương, ở đây!"
Hina
Mẹ Tiểu Linh vỗ vỗ chỗ mình chiếm được, liên tục vẫy tay với hai tỷ đệ. Nam Khê thực sự không tìm được lý do để từ chối, cõng đệ đệ ngồi xuống bên cạnh họ.
"Đa tạ..."
"Ấy, có chi đâu, việc nhỏ mà. Nam cô nương, hai người cũng đã giúp chúng ta rồi."
Bốn người ngồi ở góc, chìm khuất giữa đám đông. Lần này trên thuyền có thêm nhiều gà vịt, mùi hôi không kém gì mùi cơ thể, mùi trên người Tiểu Linh cũng không còn quá rõ ràng nữa.
Nam Khê chú ý thấy hai mẹ con cũng mang theo thuốc, không biết có phải sau khi khám bệnh đã có tin tốt, tâm trạng của hai người tốt hơn lúc đến nhiều, còn có thể nói đùa với nàng vài câu.
Đường về rất buồn tẻ, có người nói chuyện đương nhiên là tốt. Vừa hay Nam Khê chưa hiểu rõ về đảo Quỳnh Hoa, bèn nhờ mẹ Tiểu Linh kể cho mình nghe.
Nói chuyện suốt một đường, Nam Khê không chỉ biết thêm nhiều điều về đảo Quỳnh Hoa, mà còn hiểu rõ tình hình nhà Tiểu Linh. Nhà nàng ấy ở ngay làng bên cạnh, cha nàng ấy là người câm nhưng sức khỏe rất tốt, luôn làm việc ở bến thuyền. Mùi cơ thể của nàng ấy mới xuất hiện gần hai năm nay, vì điều này mà nhiều bạn nhỏ trong làng không chơi với nàng ấy nữa.
Đã khám nhiều đại phu trên đảo Quỳnh Hoa, cũng đã uống nhiều thuốc nhưng không có hiệu quả. Vì vậy mới quyết tâm chi tiền đến Nam Lê phủ khám bệnh. May là kết quả tốt, đại phu nói dù không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng cũng có thể giảm đáng kể mùi hôi.
So với những kết quả trước đó, quả thực là tin tốt lành.
"May mà Tiểu Linh mới bảy tuổi, chữa khỏi sớm sau này mới không phải lo lắng chuyện kén rể."
Nam Khê khựng lại, theo bản năng muốn nói gì đó. May mà đầu óc nhanh hơn miệng, kịp ngăn lại.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 32
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương