Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 41



"Một trăm lạng không ít đâu, Nam cô nương, phải biết là vườn cây ăn quả lớn nhất trên núi của các cô trước đây mới có năm mươi lạng, bây giờ..."

"Ngươi cũng đã nói là trước đây, bây giờ lệnh cấm biển sắp được dỡ bỏ rồi. Làng Đông Hưng của chúng ta không nói là có thể đuổi kịp Lâm Dương, nhưng cũng sẽ không kém quá xa. Một vườn cây lớn như vậy trên núi mà chỉ có một trăm lạng, ở đâu có thì ngươi cứ mua đi. Nhà ta còn có việc, không tiếp đãi nữa."

Hina

Nam Khê không muốn đôi co với hắn ta nữa, trực tiếp đuổi người đi.

"Này! Giá cả có thể thương lượng mà! Một trăm hai mươi lạng?"

Không hổ là gian thương, loại người này thấy Nam gia chỉ có hai đứa trẻ nên muốn lừa gạt để lợi dụng.

Nam Khê nhảy lò cò đuổi người đi, đang định đóng cửa thì nghĩ lại, vẫn nói ra chuyện vườn cây ăn quả nhà mình đã cho thuê.

"Vườn cây nhà ta đã cho Dư Đào thuê ba mươi năm rồi, không thể bán được đâu, ngươi thật sự muốn thì tự đi tìm ông ấy mà thuê."

Nói xong nàng liền đóng cửa lại.

Gần đây bận rộn quá, quên cả việc thông báo ra ngoài chuyện vườn cây nhà mình đã được xử lý. Không được rồi, chờ khi tin tức lệnh cấm biển sắp được dỡ bỏ truyền ra, nhất định sẽ còn có người nhòm ngó nhà mình. Ai bảo trong số hơn mười vườn cây trên núi, nhà nàng là dễ bắt nạt nhất, lại không có người lớn giúp đỡ chứ.

Nam Khê suy nghĩ rất lâu, đến khi Tiểu Linh muốn về nhà thì nàng cũng đi theo. Nhìn Tiểu Linh chạy ra khỏi đầu làng, nàng trực tiếp ngồi xuống dưới rừng dừa đầu làng.

Chỗ này không bị nắng chiếu lại có gió thổi, người trong làng rất thích ra đây hóng mát. Tất nhiên đây cũng là nơi sản sinh ra những lời đồn đại trong làng. Nam Khê vừa ngồi xuống đã thu hút hơn mười ánh mắt.

Một bà thím đang đan dép rơm liền bắt chuyện hỏi nàng chân nàng bị làm sao.

"Tiểu Khê à, cháu cũng mười lăm rồi đấy, sắp đến tuổi gả chồng rồi, chân đừng có què quặt nhé."

"Hầy, có phải hai tỷ đệ các cháu đắc tội với vị thần nào không, có muốn lên núi Thanh Bình cúng bái để xua đuổi vận xui không?"

Nam Khê: "..."

Những người này nói chuyện thật khó nghe, nhưng cũng không cảm thấy có ác ý gì, chỉ là khiến người ta khó chịu thôi. Thôi bỏ đi, nhanh chóng làm xong việc rồi đi.

Nam Khê lấy ra khả năng diễn xuất của mình ở sa mạc, thể hiện vẻ mặt rất sầu khổ.

"Cảm ơn các đại nương đã quan tâm, chân cháu bị sứa cắn, Miêu đại phu nói mấy hôm nữa sẽ khỏi. Còn về đệ đệ cháu, nó cũng sẽ sớm được chữa khỏi."

"Chữa khỏi? Cháu đừng có nói khoác, chẳng phải đều nói là liệt rồi sao, bao nhiêu đại phu đều nói không được mà."

"Ấy, đó là vì các đại phu trên đảo ta ít khi ra ngoài, đại phu ở Nam Lê phủ vừa bắt mạch đã nói là rất có hy vọng chữa khỏi. Chỉ là hơi đắt một chút..."

Nam Khê cố tình nói lấp lửng, quả nhiên một đám người liền đuổi theo hỏi nàng cần bao nhiêu tiền.

"Chi phí nửa tháng, hai trăm lạng bạc."

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả đám người choáng váng trong giây lát.

"Hai trăm lạng??! Trời ơi, đây là cướp tiền à!"

"Đúng vậy, Tiểu Khê cháu nhất định bị lừa rồi. Hơn nữa có hai trăm lạng đó cháu thà để dành làm của hồi môn cho mình, hoặc làm sính lễ cho đệ đệ cháu, hậu hĩnh một chút thì cũng có người chịu gả thôi."

"Ơ? Tiểu Khê cháu lấy đâu ra hai trăm lạng bạc? Tiền khám bệnh ở chỗ Miêu đại phu ta nghe nói còn đang nợ mà? Chẳng lẽ cháu đã bán vườn cây ăn quả?"

Chính là đang chờ họ hỏi điều này.

Nam Khê âm thầm véo mình một cái, mắt đỏ hoe gật đầu rồi lại lắc đầu nói: "Không có bán, chỉ là cho thuê dài hạn, thuê ba mươi năm."

"Ra là vậy... Ta đã nói mà, sao cháu lại đột nhiên có nhiều tiền như thế."

"Tiểu Khê à, ta là người từng trải. Ta khuyên cháu tự mình để dành một chút, đừng dồn hết vào đệ đệ cháu, bệnh liệt đâu có dễ chữa như vậy."

Nghe thấy lời này Nam Khê "vội vàng".

"Bệnh này chữa được! Đại phu ở Nam Lê phủ đã nói rồi. Dù thế nào cháu cũng không bỏ mặc Tiểu Trạch. Kể cả có tiêu hết tiền thuê đất ba mươi năm, cháu cũng không nản lòng."

Xóm giềng ai nấy đều khen tiểu nha đầu tốt bụng, mà lại thấy khờ dại. Đã đến tuổi cập kê, sao chẳng lo nghĩ cho mình. Các đại nương di thẩm đều tò mò tiền thuê đất ba mươi năm là bao nhiêu, nhưng thấy Nam Khê tiều tụy, chẳng ai dám hỏi. Nghĩ lại, bán được bao nhiêu cũng thế, chẳng phải đều đổ vào đứa đệ đệ kia hay sao.

"Thân mang bệnh tật khác gì cái lu cạn không đáy, ai mà lấp cho đầy. Rồi có lúc nha đầu ấy phải khóc than cho mà xem."

Mọi người bàn tán dăm ba câu rồi lại rẽ sang chuyện khác, Nam Khê cũng lẳng lặng về nhà.

Chưa đầy nửa ngày, chuyện Nam Khê cho thuê vườn cây ăn trái ba mươi năm đã lan khắp làng, kèm theo đó là tin nàng đã chi hơn trăm lạng bạc chữa bệnh cho Nam Trạch.

Nhà nào nhà nấy đều bàn tán xôn xao.

“Nghe đồn tiểu nha đầu chi hai trăm lạng bạc chữa bệnh cho Nam Trạch, vậy còn lại được bao nhiêu?”

“Còn gì nữa? Cái vườn trên núi nhà nó bán lắm được ba trăm lạng, nửa tháng tiền thuốc đã hai trăm, chưa đến một tháng đã sạch bách rồi!”

“Chà chà… tiêu tiền như nước.”

“Người nghèo chúng ta, có bệnh cũng đành chịu…”

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...