Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 54



"Cái miệng này của Đậu Đậu tham quá, cái gì cũng muốn ăn một miếng."

"Chắc là trước đây ở nhà Thái Hoa thẩm bị đói."

Một chú chó con cũng không ăn được nhiều, Nam Khê lại rộng rãi với nó, quay đầu liền cho nó thêm nửa bát cháo.

Không có nó quấy rầy, ba người yên tĩnh bóc vỏ cam một lúc lâu, hai giỏ khoảng chừng năm mươi cân, bóc xong bỏ vỏ đi thì còn lại chừng bốn mươi cân.

Hina

Nam Khê tiếp tục mang cam từ trong nhà ra để đệ đệ và Lư thẩm bóc tiếp, còn mình thì đem những múi cam bóc xong bỏ vào chum ủ rượu.

Chum ủ rượu phải rửa thật kỹ, còn phải dùng nước sôi rửa cẩn thận, rửa xong còn phải lau khô không để lại một giọt nước nào. Nàng mua hai cái chum lớn có thể chứa khoảng một trăm cân, bụng tròn thân không cao, vừa vặn đến eo nàng, dùng rất tiện lợi.

Bốn mươi cân múi cam bỏ vào chum chỉ đệm được nửa đáy, ba người cúi đầu bóc cả ngày mới lấp được một nửa chum.

Nhưng trong nhà còn một cái chum lớn chờ lấp đầy, Nam Trạch và Lư thẩm cũng không rảnh rỗi, có thời gian liền bóc cam. Nam Khê không bóc, nàng bận rắc đường vào chum.

Vì rượu nếp đã rất ngọt, cam nhà cũng đặc biệt ngọt, nên nàng không bỏ nhiều đường. Đổ xong đường thêm rượu nếp vào cho ngập múi cam là được.

Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra cũng rất mệt. Bởi vì rượu nếp thêm vào không được có cặn gạo, chỉ có thể lọc ra từng chút một rồi đổ vào, mất cả nửa ngày mới xong.

Lần này chum rượu phải bịt kín, nàng cắt một miếng vải sạch bọc cỏ khô bịt chum lại, sau đó dùng bùn ướt trét một lớp dày bên ngoài. Đợi khô rồi lại trét thêm một lớp, đảm bảo không có gì bẩn lọt vào.

Mọi việc đều xong, còn lại chỉ là để yên vài tháng. Khoảng hai tháng là có thể uống được, nhưng sách rượu nói tốt nhất để sáu tháng, vậy rượu mới thơm ngon hơn.

Làm là phải làm cho tốt, Nam Khê định để sáu tháng.

"Nam Khê!"

Xuân Nha chạy vào Nam gia, nhìn thấy vỏ cam đầy đất thì ngẩn người.

"Vài ngày không thấy cô ra biển, hóa ra ở nhà bóc cam? Bóc để bán à?"

Hình như nàng ấy chưa nghe nói trong làng có ai thu mua cam bóc vỏ.

"Không đâu, chỉ là ủ chút rượu, bây giờ cũng gần xong rồi."

"Ủ rượu??"

Xuân Nha nhìn Nam Khê từ trên xuống dưới, như không nhận ra nàng.

"Cô biết ủ rượu từ khi nào, sao ta chưa từng nghe nói."

Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Nam Khê có tài nghệ này chẳng lẽ nàng ấy lại không biết?

"Ai da, tổ tiên mẹ ta làm nghề ủ rượu, chỉ là sau này suy tàn. Ta cũng mới phát hiện ra ta có tài ủ rượu, nên thử làm thôi."

Xuân Nha bán tín bán nghi, cho đến khi nếm thử rượu nếp của Nam Khê mới không tin cũng phải tin.

Thỉnh thoảng nhà nàng ấy cũng làm rượu nếp, nhưng vị rượu nếp nhà tự làm và rượu nếp Nam Khê làm khác biệt rất lớn. Rượu nếp mẹ nàng ấy làm là loại hơi chua, rượu nếp Nam Khê làm lại rất ngọt, một chút chua vừa đúng, uống một ngụm dư vị vô cùng.

"Lạ quá, cùng là gạo nếp sao lại khác biệt nhiều như vậy."

Nam Khê cười khẽ, đương nhiên là vì men rượu bảo bối của nàng làm tốt. Dù làm rượu gì, men rượu cũng đều quan trọng nhất. Nàng cũng may mắn, lần đầu làm men rượu đã thành công.

"Vậy cô định mở tiệm rượu trong làng à?"

"Chắc là vậy, bây giờ trong làng đang xây bến thuyền, không đến một năm làng chắc chắn sẽ náo nhiệt lên, vị trí nhà ta cũng tốt, không bán gì thì đáng tiếc lắm."

Trước kia không biết làng sẽ xây bến thuyền, Nam Khê còn nghĩ làm sao đưa rượu lên huyện bán, bây giờ tốt rồi, cơ hội tốt như vậy ngay trước mắt đương nhiên phải nắm lấy.

"Nhưng bây giờ nói những chuyện này còn sớm, rượu cam phải để vài tháng, đợi làm thành công rồi tính. Đúng rồi, hôm nay cô đến tìm ta có việc gì?"

"Ồ! Suýt thì quên, ta đến gọi cô lên núi nhặt đồ. Hôm nay Dư Đào thuê nhiều người trong làng lên núi, nói là muốn sửa một con đường lớn. Nghe nói phải chặt nhiều cây ăn quả, cả những cây đã kết trái cũng không cần. Chúng ta cũng đi góp vui, kéo về một cây thôi cũng đốt được lâu lắm. Cô có đi không?"

"Chắc chắn cho chúng ta nhặt không?"

Nam Khê xao động.

"Đương nhiên rồi, ta hỏi kỹ rồi mới đến gọi cô. Đi không? Không đi ta đi đây?"

"Ta đi!"

Nhặt đồ không mất tiền, kẻ ngốc mới không đi.

Nam Khê chào đệ đệ và Lư thẩm, sau đó đeo gùi cùng Xuân Nha ra cửa.

Trên núi rất nhiều cây ăn quả, năm này qua năm khác đã phát triển rất tươi tốt. Dư Đào cũng không chặt nhiều, chỉ chặt những cây ăn quả trên con đường lớn quy hoạch trên bản đồ. Trong đó có không ít cây cam cây xoài đều đã kết trái. Nhưng ông ta không hề tiếc, chỉ một mực thúc giục công nhân làm nhanh.

"Dư thúc thúc~"

"Ồ, Khê nha đầu? Định lên núi à?"

"Đúng vậy, thúc làm động tĩnh lớn như vậy, cháu cũng đến nhặt chút tiện nghi."

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...