Lúc này Nam Khê cũng về nhà, vừa vào nhà đã có dừa ướp lạnh trong giếng uống, còn có nước nóng tắm.
Nhà có người thật tốt.
Nam Khê thoải mái tắm xong thay y phục sạch sẽ, bữa trưa cũng đã sẵn sàng.
"Hôm nay nấu canh ngao bí đao và trứng chiên hàu, Khê nhi đói rồi phải không, mau lại đây."
Lư thị bưng đồ ăn, Nam Trạch thì bày bát đũa, ba người sống với nhau không chút ngại ngùng.
"A tỷ, hôm nay chặt dứa mệt không? Chiều khỏi đi nữa nhé?"
Hina
"Tỷ cũng muốn đi, nhưng chiều người ta không nhận người."
Nửa ngày ba mươi văn, cả ngày là sáu mươi văn, nàng cảm thấy mình làm được. Đáng tiếc, chiều không có việc.
Nam Khê vui vẻ múc thêm bát canh bí đao. Nàng không biết tại sao mình lại thích những món nhiều nước như vậy. Một miếng bí đao đầy nước vào miệng, cảm giác nước chảy xuống họng thật thỏa mãn.
"Lư thẩm, bí đao thẩm nấu ngon quá."
"Con thích thì mai ta lại làm."
Đồ ăn mình nấu được khen, Lư thẩm tất nhiên vui. Gần đây bà hay cười, có hai tỷ đệ nói chuyện hình như cũng không có nhiều thời gian nghĩ chuyện buồn. Không biết có phải ảo giác không, bà cảm thấy mắt mình nhìn cũng không mờ như trước.
"Đúng rồi Lư thẩm, mai con dẫn Tiểu Trạch đi châm cứu, chiều mới về, thẩm ở nhà đừng bỏ bữa nhé, cần nấu gì thì nấu, con về sẽ kiểm tra lương thực."
Lư thẩm: "..."
Rõ ràng bị nhắc nhở, nhưng trong lòng lại vui mừng là sao.
"Được, thẩm sẽ nấu."
"Còn nữa, đất bên cạnh để con về rồi dọn, bên đó lồi lõm dễ ngã. Nếu bị thương thì không tốt."
"Được, thẩm nghe con."
Lư thẩm có thời gian rảnh thường qua bên cạnh dọn dẹp nhà cũ, dù sao muốn xây lại thì phải dọn sạch tàn tích. Thường khi bà đi, nếu Nam Khê ở nhà cũng đi cùng, hai người một tháng nay thành quả không nhỏ, ít nhất đã dọn xong khu vực bếp.
Nam Khê không tiếc sức lao động của mình, miễn không động đến tiền là được.
"A tỷ, hôm qua tỷ nói mai đi hái xoài mà?"
"Hả? Tỷ có nói à?"
Nàng bận đến mụ mị đầu óc rồi...
"Xoài để một ngày chắc không sao, về rồi hái cũng không muộn."
Nam Khê vô thức xoa vai, thương cảm cho vai mình, lại sắp chịu tội rồi.
Gùi xoài từ núi xuống tuyệt đối không nhẹ hơn gùi dứa.
Nghỉ ngơi một đêm, thân thể đỡ đau hơn. tỷ đệ dậy sớm ra biển đợi thuyền của cậu.
Hôm nay vẫn là La Toàn và con út đến đón họ.
Mọi người quen thuộc đường đến Bách Thảo Đường, hôm nay may mắn không có ai xếp hàng, rất nhanh đến lượt họ.
Tôn đại phu nắn bóp Nam Trạch một lượt từ trên xuống dưới, lại cẩn thận hỏi cảm giác ở chân, rồi mới gật đầu khen ngợi: "Hồi phục rất tốt. Ăn ngon, ngủ tốt, rất có lợi cho bệnh tình. Cứ giữ thế này, có thể giảm một lần châm cứu."
Nam Khê lập tức kích động đến sáng mắt.
Giảm một lần, tức là tiết kiệm được ba mươi lạng bạc!
Ba mươi lạng bạc đối với dân thường không phải số tiền nhỏ. Có được khoản tiền này, hai tỷ đệ có thể sống sung túc vài năm, nếu tiết kiệm còn đủ cho Nam Trạch cưới vợ nữa.
Tôn đại phu thật là tốt bụng!
"Được rồi, hôm nay châm xong, còn hai lần nữa là đủ. Tháng sau bắt đầu đỡ hắn từ từ tập đi, chân không còn nhiều cảm giác cũng phải bắt đầu chậm rãi bước đi. Đi được khoảng một tháng, sức lực ở chân sẽ dần hồi phục."
Nam Khê ghi nhớ cực kỳ nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu. Lúc cầm thuốc ra cửa mới chợt nhận ra.
Còn phải châm hai lần nữa... nghĩa là còn phải chi sáu mươi lạng, cộng với ba mươi lạng lần này, một trăm lạng chỉ còn lại mười lạng. Tính cả mười chín lạng trước đó ở nhà, mới được hai mươi chín lạng, chưa đủ ba mươi.
Nghĩa là nếu Tôn đại phu không giảm một lần châm, e rằng nàng còn phải vay mượn nợ nần, thật là nguy hiểm.
Nam Khê sờ túi tiền trong lòng, chạm vào đồng bạc cứng mới thấy yên tâm phần nào. La Vân nhìn nàng hỏi: "Biểu muội, nếu không có gì cần mua chúng ta về thuyền đi?"
Nam Khê đang định gật đầu, bỗng đổi ý.
"Cữu cữu, hai người về thuyền trước đi, con đi mua ít đồ rồi sẽ ra bến."
Cháu gái một mình dạo phố nơi xa lạ, La Toàn đâu yên tâm, bèn nói muốn đi cùng, nhưng bị nàng chặn lại bằng một câu muốn mua đồ con gái.
Giữa thanh thiên bạch nhật lại là đường lớn, cháu gái cũng chẳng xinh đẹp gì. La Toàn không nài nỉ mấy liền đồng ý để nàng đi mua một mình.
Bốn người chia tay, Nam Khê hỏi thăm phố xá náo nhiệt nhất. Nàng chưa từng dạo phố Nam Lê phủ, nghe người lớn trong làng nói phủ thành có rất nhiều thứ mới lạ, còn có xiếc ảo thuật các loại. Hôm nay đến sớm, cũng không mất thời gian xếp hàng nên nàng mới nghĩ đến việc đi dạo phố phủ thành.
Con phố Bách Thảo Đường tuy khá yên tĩnh, nhưng cách chợ búa không xa, vòng qua vài ngả đường là đến.
Nam Khê ăn mặc quá bình thường, người cũng chẳng nổi bật, đi trên phố xá náo nhiệt nhất cũng chẳng ai để ý.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 65
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương