"Vậy ai muốn cho thuê nhà?"
Vừa hỏi đến chuyện cho thuê nhà, nhiều người liền im lặng.
Hina
Gia đình đang ở yên ổn, bỗng dưng có mấy người lạ dọn vào, quả thật khó chịu. Nhưng lý chính bảo người ta sẽ trả tiền thuê, vài tháng cũng là một khoản không nhỏ.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, chỉ là chưa nói ra mà thôi.
Nam Khê cũng đang bàn chuyện này với Lư thị, dĩ nhiên chỉ là trò chuyện phiếm chứ không có ý định cho người vào ở.
Một mình Lư thẩm Nam Khê có thể chấp nhận, còn người ngoài thì nàng không muốn. Hơn nữa nếu cho thuê thì rượu của nàng còn làm được nữa không?
Hai người đang nói chuyện, lý chính bỗng đến nhà.
"Lý chính?!"
Thật khiến người ta kinh ngạc, sao ông ta lại đến đây.
Nam Khê rất lanh lẹ mang ghế cho lý chính và người đi cùng.
"Hôm nay ngài rảnh rỗi đến đây, có việc gì sao?"
Lý chính gật đầu, nhìn về phía Lư thị.
"Ta đến tìm Lư thị."
Ông ta chẳng vòng vo chút nào, nói thẳng mục đích của mình.
"Hôm qua ở sân phơi cá các ngươi hẳn cũng đã nghe, bến cảng cần xây dựng gấp, sắp có một đợt người đến thôn làm việc, nha môn cũng sẽ cử hai đội người đến thôn để duy trì trật tự. Những người làm việc kia thôn sẽ lo chỗ ăn ở, nhưng người của nha môn không tiện sắp xếp quá rải rác, nên ta muốn nhân danh thôn thuê mảnh đất này của bà."
Lư thị nhíu mày.
Thuê... để xây nhà??
"Bà cho thôn thuê vài tháng, thôn sẽ giúp bà xây miễn phí một căn nhà đất, xây xong bến cảng sẽ trả lại cho bà."
Chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này khiến Lư thị hồi lâu mới hoàn hồn. Hiểu ra rồi bà cũng không vội vàng đồng ý, mà nghi ngờ hỏi lại: "Người nha môn đến chắc đều là nam nhân, ta và Khê nha đầu ở gần như vậy, có phải không tiện lắm không?"
Nghe bà nói vậy, Nam Khê thấy lý chính đối diện nhanh chóng đảo mắt.
"Có gì không tiện đâu, người ta cũng không sang bên cạnh. Người ta đến để duy trì trật tự trong thôn, chứ không phải đến chơi, chỉ là tạm trú bên cạnh mà thôi. Huống chi quanh đây nhà cửa san sát, có gì đáng lo?"
Lời lý chính nói khiến Lư thị hơi ngượng, nghĩ kỹ lại cũng có lý. Trong thôn nhà nào cũng ở gần nhau, những người nha môn kia hẳn sẽ không làm bậy.
Hiểu ra rồi Lư thị bắt đầu nói chuyện tiền thuê với lý chính, dù sao bà cũng được thôn chăm sóc không ít, hơn nữa thôn còn giúp xây nhà miễn phí, nên bà cũng không đòi hỏi nhiều, một tháng chỉ lấy năm mươi văn tiền.
Lý chính rất hài lòng, chiều đó liền cử dân làng đến dọn dẹp gạch vụn.
Nam Khê và Lư thị hai người làm chậm, những tráng đinh kia thì khác, bảy tám nam nhân chỉ mất hai canh giờ đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà đổ nát. Sau đó bắt đầu trộn bùn đúc gạch, tốc độ nhanh đến kinh người.
Trên đảo trời nóng gió to, gạch đất khô cũng nhanh, cứ đà này bảy tám ngày nhà có thể xây xong để ở được.
Lư thị hơi ngậm ngùi trong lòng, thời gian gấp rút như vậy chắc chắn chỉ là xây đại vài gian nhà có thể ở được. Lúc trước khi dọn gạch vụn bà còn nghĩ lúc xây lại sẽ làm phòng con trai to hơn, vị trí đưa ra phía trước một chút, bây giờ...
Thôi, có nhà miễn phí đã rất tốt rồi, phải biết đủ.
Bên cạnh đang xây nhà rầm rộ, Nam Khê cũng bận rộn lắm, dù sao xoài trên núi ngày một chín, vẫn nên hái về thì hơn. Nếu không bị chim mổ mất thì quá đáng tiếc.
Hái liên tục hai ngày, xoài đã hái được quá nửa, vác đến nỗi vai nàng gần gãy.
Lúc này cả nhà đang bóc xoài ở bên giếng.
"Con nghỉ một lát đi, ta và A Trạch làm là được rồi."
"Không sao, chỉ là động tay chứ có động vai đâu."
Nam Khê vốn tính không chịu ngồi yên, làm sao có chuyện đứng bên cạnh nhìn họ làm việc được.
Ba người thành thạo bóc vỏ xoài, vỏ bóc ra cũng không vứt đi vì trên đó còn một lớp thịt xoài dày, lấy thìa cạo cạo còn có thể cạo được nhiều thịt.
Những miếng thịt vụn này để lại cho người nhà ăn, còn ngâm rượu thì Nam Khê chỉ định dùng những miếng thịt lớn nguyên vẹn. Bởi vì trong sách dạy nấu rượu có nói nếu dùng quá nhiều thịt quả vụn, rượu trái cây ngâm ra sẽ rất đục, không đẹp mắt.
Tuy không ảnh hưởng đến hương vị, nhưng nàng định làm rượu để bán nên đương nhiên phải đẹp mắt, những thứ đục ngầu nàng cũng không thích lắm.
Nam Khê yêu cầu rất cao, Lư thị và Nam Trạch lại đều nghe lời nàng, cuối cùng xoài mang đến ngâm rượu đều được cắt thành những khối vuông to nhỏ tương đương.
Cửa lớn đã khóa kỹ, nàng cũng không lo Lư thị sẽ nhìn thấy cách làm rượu trái cây của mình, trực tiếp bắt đầu cho xoài vào vò rượu. Cân được khoảng một trăm hai mươi cân khối xoài, sau đó bắt đầu thêm đường và rượu gạo.
Rượu gạo lần này là dùng số gạo nếp còn thừa lần trước làm, dùng hết lại phải mua gạo nếp nữa, may mà một tháng cữu cữu đều đến hai lần, liên lạc cũng không quá phiền phức.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 70
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương