Mấy nha dịch vừa đổi ca về bên cạnh: "..."
"Tay nghề Lư thị kia thật không tồi, có thể đổi đầu bếp của chúng ta không?"
"Thơm quá, hình như ta ngửi thấy mùi rượu?"
"Ta cũng cảm thấy ngửi thấy, bên cạnh mua rượu ngon gì vậy?"
Mấy đại nam nhân bụng đói sôi ùng ục, vừa nhắc đến rượu liền thèm thuồng hơn. Họ bị điều đến vùng quê hẻo lánh này, bình thường chẳng có gì ngon, chỉ có rượu vài ngày mới được gửi đến một ít.
Hina
Giờ ngửi thấy mùi thịt thơm, rượu trong tay cũng uống hết rồi, trong lòng lập tức không vui.
"Ngươi đi hỏi xem, món ăn bên cạnh có bán không? Rượu có dư không, có thể chia cho chúng ta một ít không?"
Một nha dịch đáp một tiếng, lập tức ôm vò sang bên cạnh.
"Nam cô nương, xin làm phiền."
Nghe thấy lời khách sáo vừa quen vừa lạ này, Nam Khê khóe mắt cong cong, biết mối làm ăn đã đến.
Không uổng công nàng quạt lâu như vậy.
"Sai huynh, có chuyện gì không?"
Nàng dường như thật sự không biết người ta đến làm gì. Lặng lẽ đợi tên nha dịch nói xong. Nghe hắn ta muốn mua rau thịt, Nam Khê nhíu mày.
"Sai huynh, thật là xin lỗi. Hôm nay rau thịt này khó mua, làm ít quá không thể chia cho các huynh được. Nhưng rượu thì ta tự nấu, có thể cho các huynh một ít."
Nam Khê trực tiếp đưa một cân rượu đã rót sẵn qua, tên nha dịch liền móc ra mười lăm văn tiền đưa cho nàng, coi như mua rượu rồi.
Trong huyện một cân thiêu tửu cũng khoảng chừng ấy giá, họ cũng không tính là lợi dụng. Nam Khê vui vẻ nhận lấy, quay về tiếp tục nấu ăn với Lư thẩm.
Hai nhà ở gần nhau, bên kia có tiếng động gì bên này cũng nghe được đôi chút. Rượu rất nhanh đã lên bàn, chỉ nghe một người khen ngợi.
"Rượu ngon!"
Lòng Nam Khê lập tức an tâm.
Đám nha dịch này hầu như ngày nào cũng phải uống chút rượu, có thể khiến họ khen ngợi chứng tỏ rượu này nàng nấu rất thành công!
Lát nữa ăn xong nàng sẽ đem số cao lương còn lại ngâm hết để tiếp tục nấu rượu. Còn nữa, lần sau cữu cữu đến, lương thực cũng phải đặt nhiều hơn.
Nàng vốn thật sự không muốn phiền cữu cữu, nhưng biết làm sao được, lương thực bên kia rẻ mà. Lần này trả thêm chút tiền vận chuyển, ít ra cũng bịt miệng được cữu mụ.
"Nam cô nương, có thể rót thêm hai cân rượu nữa không?"
Cửa lại vang lên giọng tên nha dịch vừa rồi, đến nhanh hơn nàng tưởng tượng nhiều.
"Đương nhiên được, rượu này của ta vốn định bán mà. Nhưng vừa rồi huynh đưa mười lăm văn nhiều quá, ta chỉ định bán mười hai văn một cân thôi."
Về sau muốn làm ăn lâu dài, lần này chắc chắn không thể thu đắt được.
Nam Khê rót cho hắn ta hai cân rượu, chỉ thu của hắn ta hai mươi hai văn tiền. Tiết kiệm được mấy văn tiền mà còn mua được rượu ngon, tên nha dịch đương nhiên vui vẻ, ôm vò rượu hớn hở đi mất.
Lư thị vừa nghe Nam Khê định bán mười hai văn một cân, trong lòng âm thầm tính toán cũng vui thay nàng.
Cao lương của Khê nha đầu mua rẻ, một cân chỉ tốn ba văn tiền, một trăm cân làm ra được hơn năm mươi cân rượu, không tính tiền thuế không tính công sức người và tiền vò rượu, cũng kiếm được hơn ba trăm văn!
Thật sự là một mối làm ăn không tồi.
Lư thị rất mãn nguyện, có tay nghề này thì cuộc sống sau này của hai tỷ đệ đã có chỗ dựa rồi. Kiếm tiền một hai năm là có thể dành dụm được tiền của hồi môn cho Khê nha đầu và tiền cưới vợ cho Tiểu Trạch.
"Khê nha đầu, lát nữa ta đi làm một tấm vải phướn chữ "Tửu" treo ngoài sân nhé?"
"Ý kiến hay! Như vậy không cần phải đi thông báo, người ta đi qua cũng biết nhà mình có bán rượu!"
Nam Khê ôm Lư thị thân mật cọ cọ, trong nhà có người lớn quả là thoải mái, rất nhiều thứ nàng không nghĩ đến Lư thẩm đều sẽ giúp nàng.
"Đã định bán rượu rồi, vậy lát nữa nhớ mang một cân đến chỗ lý chính nói một tiếng. Trong làng làm ăn buôn bán đều do ông ấy phụ trách thu thuế."
"Vâng vâng!"
Nam Khê ghi nhớ trong lòng, vừa ăn xong cơm trưa liền xách một cân rượu đến nhà lý chính. Vào cửa vừa hay gặp ông ta tiễn khách ra, hai người kia mặc áo lụa sặc sỡ, vừa nhìn đã biết không phải người thôn Đông Hưng.
Lúc này đương nhiên nàng không thể lên trước quấy rầy, phải đợi lý chính tiễn khách đi mới nên tiến lên.
"Tần quản sự, Thái quản sự, ta sẽ nhanh chóng đệ trình khế ước lên nha môn, ngày mai hoặc ngày kia các ngươi có thể vào làng khởi công rồi."
"Được được được, đa tạ lý chính tiếp đãi."
Hai người cười tủm tỉm cáo từ rời đi, lý chính lúc này mới để ý có một tiểu nha đầu đứng bên cạnh. Ông ta hồi tưởng một chút, nhớ ra Nam Khê là ai rồi.
"Khê nha đầu, cháu đây là?"
"Lý chính gia gia, đây là thiêu tửu cháu tự nấu. Cháu muốn tự mình làm chút mua bán nhỏ nên đến nói một tiếng với ông."
Lý chính sờ râu sửng sốt.
"Cháu biết nấu rượu?"
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 87
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương