Lúc này người Lâm gia đều đã đi rồi, sính lễ cũng đã được cha mẹ Xuân Nha mang vào phòng chính. Xuân Nha mặt mày hớn hở kéo Nam Khê vào phòng của mình.
"Nam Khê! Ngày cưới của ta đã định rồi!"
"Đã định rồi?! Khi nào vậy?!"
"Cuối tháng mười xuất giá, khoảng ba tháng nữa thôi."
Trong mắt Xuân Nha toàn là ngọt ngào, hiển nhiên rất mong đợi ngày cưới này. Nàng ấy lấy ra túi thơm mình vừa thêu gần đây và giá y làm dở bày lên giường cho Nam Khê xem.
"Hoa văn của chiếc giá y này ta học mãi mới biết thêu, cô xem có đẹp không? Còn cả cái túi thơm này nữa, ta cũng học rất lâu. Trước đó thêu một đôi uyên ương, nhưng Lâm tam ca nói là vịt, hừ, kết quả vẫn không phải là ngắm nghía rồi cho vào túi áo sao."
Cô nương có người thương ngay cả nói chuyện cũng ngọt ngào. Nam Khê không biết sao trong lòng hơi chua xót, có vẻ cũng khá ghen tị.
"Có đẹp không?"
Nam Khê cẩn thận nhìn chiếc giá y đó, màu đỏ nổi bật cộng thêm hoa văn cát tường, làm xong mặc vào chắc chắn rất đẹp.
"Đẹp lắm!"
"Đẹp là được rồi, không uổng công ngón tay ta suýt nữa bị đ.â.m hỏng."
"Hả? Khó thêu như vậy sao không mặc trực tiếp giá y không có hoa văn?"
Nam Khê cảm thấy không có hoa văn, chỉ là một chiếc giá y đỏ thẫm cũng rất đẹp. Xuân Nha lắc đầu, hơi kiêu ngạo nói: "Cưới chồng là chuyện cả đời của cô nương chúng ta, chỉ cần có điều kiện thì cô nương nào chẳng muốn mặc chiếc giá y đẹp nhất để lấy chồng chứ. Đúng rồi, giá y tốt nhất nên do chính tay mình may, cô quên chuyện trước đây rồi, vậy cô còn may được giá y của mình không?"
"..."
Nam Khê bước ra khỏi nhà Xuân Nha với tâm trạng rất thấp thỏm, có vẻ như ngoài nấu rượu ra nàng chẳng biết làm gì cả. Nấu ăn cũng chỉ tàm tạm, giặt y phục cũng không sạch, may y phục ư? Hoàn toàn không biết. Đừng nói đến chuyện thêu hoa văn gì đó.
Có vẻ như nàng chỉ biết làm những việc nặng nhọc thôi.
Ôi...
Nam Khê chậm rãi cúi đầu đá những viên sỏi nhỏ trên đường về nhà, gần đến nhà thì viên sỏi nhỏ đá trúng chân một người, nàng vừa định xin lỗi ngẩng đầu lên thấy là Du Lương liền nuốt lời lại.
Hừ...
Chuyện Kỳ gia vẫn còn ấm ớ chưa nói rõ đấy.
"Sao thế này, ai chọc muội không vui à?"
Nam Khê lời đến bên miệng đột nhiên đổi hướng.
"Lâm tam ca hôm nay đến nhà Xuân Nha hạ sính, vừa rồi ta qua đó Xuân Nha cho ta xem giá y nàng tự thêu, nàng thêu đẹp lắm, ta, ta đã không nhớ cách may y phục nữa rồi."
Du Lương tưởng là chuyện gì lớn, nghe xong cười an ủi: "Không biết làm thì đừng làm, sau này có thể mua sẵn, còn đẹp hơn cả Xuân Nha thêu."
Nam Khê hừ hừ hai tiếng lại nói: "Ta còn nấu ăn không ngon, giặt y phục không sạch, trông trẻ không tốt."
Những khả năng mà một người vợ tốt có, nàng đều không có.
Du Lương bị dáng vẻ đáng yêu kiều diễm của nàng chọc trúng tim, trái tim đập thình thịch nhanh chóng, đầu óc hắn nóng lên buột miệng nói: "Những việc này sau này ta làm!"
Hina
Nam Khê: "..."
Du Lương phản ứng lại mình vừa nói gì, mặt và tai lập tức đỏ bừng.
Chỉ cần không ngốc thì đều nghe ra được ý nghĩa trong lời nói đó.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Nam Khê hoàn toàn mụ mẫm, Du Lương nói thật sự có ý đó sao? Hay chỉ là nói suông?
Không... hắn không phải là người nói suông như vậy.
Tuy thời gian ở cùng hắn không lâu, nhưng tính cách của hắn nàng cũng hiểu khá rõ.
Vì vậy...
Có lẽ là thật.
Nam Khê trước đây không hiểu thế nào là e thẹn, giờ đây bỗng nhiên lại có chút hiểu ra. Nàng cảm thấy mặt hơi nóng, muốn mở miệng hỏi nhưng lại không dám nhìn vào mắt Du Lương.
"A tỷ, Đại Lương ca, sao đến cửa rồi mà không vào?"
Nam Trạch vịn tường đi đến cửa, thấy hai người rất đỗi tò mò.
Lúc này muốn nói gì cũng không tiện nữa, Nam Khê đi đầu bước vào sân. Vào cửa liền đi đến căn phòng nhỏ với lý do là kiểm tra xem cao lương thế nào. Du Lương biết rõ nếu cứ để qua như vậy, sau này có lẽ lại sẽ sống những ngày như trước.
Không phải là không tốt, chỉ là sẽ không cam lòng.
Rõ ràng đã nói đến mức này rồi, hắn muốn Nam Khê hiểu được tâm ý của mình, muốn nàng sau này thấy mình sẽ cười, chứ không phải lạnh nhạt đối đãi.
"A Trạch, ta, ta đi nói chuyện với tỷ tỷ đệ một chút."
Nam Trạch với vẻ mặt hiểu chuyện mời hắn vào cửa.
"Lư thẩm thẩm về rồi đệ sẽ gọi Đậu Đậu."
Du Lương khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu hắn rồi đi vào.
Căn phòng nhỏ để chứa vò rượu được xem là nơi yên tĩnh nhất Nam gia, bởi vì những thứ ở đây ngoài Nam Khê ra không ai hiểu, nên thường chỉ có một mình nàng ra vào. Thấy Du Lương bước vào, nàng bất giác bắt đầu căng thẳng.
"Sao huynh vào đây?"
"Ta, vừa rồi còn chưa nói xong."
Du Lương bước đến trước mặt Nam Khê, nhìn tiểu cô nương cúi đầu chỉ đến n.g.ự.c mình, trong lòng mềm nhũn.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 94
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương